Nữ Phụ Công Lược Truyện

Chương 130: Chương 130: Nữ vương thần minh (32)




Bạch Niên sao? Có liên quan đến còn thỏ đó không?

- Ta mà có liên quan đến hệ thống đó thì đã không bị coi là virus rồi.

- Mà sao tên anh giống nữ nhân vậy?

- Cái này quả thật ta cũng muốn hỏi nương ta nhưng ta cũng chịu. Vậy giờ chúng ta không phải nên động phòng sao tiểu nương tử a.

- Động phòng sao? Được thôi dù sao thì chàng cũng là tiểu phu quân của ta mà. Nhưng ta phải nằm trên.

- Được thôi tùy nàng.

Hoàng Sư mỉm cười đầy cưng chiều nói. Nhưng sau này ở thế giới này hắn muốn lật người có chút khó rồi đấy( nghiệp quật đó)

Trải qua một đêm triền miên, sáng hôm sau hai người vẫn ôm nhau trên giường vì sau ngày đại hôn được nghỉ hai hôm cho thong thả với để cho cặp vợ chồng mới cưới hòa hợp với nhau.

Sáng sớm, Hoàng Sư cả người không che đậy gì, trên cổ còn có mấy vết hôn nhìn Nhàn Vũ đầy trìu mến cũng đầy sự chiếm hữu. Nhiều đến nỗi khiến Nhàn Vũ đang ngủ ngon còn phải tỉnh lại vì cảm thấy áp lực.

Tỉnh lại, hai người mặt nhìn mặt như đang chiến đấu kịch liệt xem ai là người chiến thắng vậy.

Cuối cùng Hoàng Sư lại là người gục trước, đầu hàng. Vì dù sao hắn cũng là người được cô theo đuổi mà. Mà hắn cũng là người dễ gục ngã trước nhất với cô.

Hai người lục tục mặc lại xiêm y, gọi người vào dọn dẹp, mang theo nước để tắm rửa.

Xong xuôi, hai người mặc đồ hoàng gia dạo quanh hoàng cung này. Nhìn lực cung rộng lớn, Hoàng Sư nhìn Nhàn Vũ mỉm cưởi hỏi trêu:

- Nàng có định tuyển thêm thị quân không? Dù sao có vẻ ta không hoàn toàn là mẫu người mà nàng thích mà.

- Vậy ngươi có để ý không?

- Ừmmmmm..... Có lẽ là có nhưng nàng thích thì ta cũng có thể làm gì được nàng nào?

- Vậy sao......Vậy thì.... Ưm.....

Vừa chưa nói dứt lời thì Nhàn Vũ đã bị Hoàng Sư giữ lấy hôn sâu. Nụ hôn vô cùng mãnh liệt và đầy chiếm hữu. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau không rời.

Đầu tiên Nhàn Vũ hơi bất ngờ nhưng ngay sau khi định hình lại được mọi việc thì nhanh chóng đáp trả lại. Dường như đây là một cuộc thách đấu.

Cuối cùng thì cả hai không ai chịu thua ai rồi kết quả là hòa. Cả hai đồng thời bỏ nhau ra thả lỏng. Thở hổn hển lấy hơi mà mặt đỏ bừng lên như quả cà chua chín.(Yêu nhau mà như đánh trận thế này quả thật là khiến người khác cảm thấy hơi sợ nhỉ=))))

Những quan thần đứng ăn cẩu lương từ nãy đến giờ không dám nói chỉ dám nghĩ:“........Hai người về phòng mà hôn nhau sao cứ nhất thiết là phải nơi giữa thanh thiên bạch nhật thế này không hả trời??????”( Ăn cẩu lương nhiều quạu lắm ý)

Hai người suốt hai ngày nay đi đâu cũng có nhau, đêm đến thì cứ quấn quýt ôm lấy nhau đi ngủ.

Suốt mấy tháng qua đi, triều chính bắt đầu hơi loạn lên vì dịch bệnh bùng phát, hạn hán kéo dài suốt mấy tháng.

Nhiều quân thần dâng tấu cầu bệ hạ làm lễ cầu mưa. Hoàng đế lại muốn để phượng quân làm. Tuy có người cũng phản đối nhưng không nhiều với lại cũng không được ích gì.

Có một số người mong trò cười diễn ra cũng có một số người nhân cơ hội tính toán cũng lại có người chờ mong.......

Nhân vật chính trong lời mọi người: Hoàng Sư thì lại đang ở trong thư phòng của Nhàn Vũ đang xem tấu chương, mỉm cười hỏi:

- Theo nàng thì ta có làm được không?

- Tất nhiên là phải được. Việc này ta đã tính toán trước sẵn rồi, chàng chỉ cần lên sân khấu biểu diễn thôi.

- Nàng quả nhiên là bảo bối của ta mà. Tiểu Vũ à, ta muốn ra thành chơi.

- Được rồi. Đợi tới tối đi ta cùng chàng đi ra ngoài thu phục người.

- Hảo.

Giả vờ làm một người “vợ” thảo bên người Nhàn Vũ, Hoàng Sư không chỉ luyện thêu, tỉa cây, nấu đồ ăn ngon......Tất cả đều ổn ngoài trừ vụ nấu nướng. Hắn làm được mấy món ăn vặt nhưng tuyệt đối không thể làm mòn chính. Thực sự để một đầu bếp như Nhàn Vũ ăn chỉ có thể nói:“Không ngon cho lắm.Đừng vào bếp nữa, cứ để ta.”

Cô sợ để hắn vào bếp nữa chắc cô phải chuẩn bị thuốc làm mất vị giác tạm thời cũng như uống thuốc giải độc vào mất chứ cô sợ dạ dày mình bị hỏng thì sau này không ổn chút nào.

Đêm đến, hai người lẻn ra ngoài đến chỗ ở lần trước mà cô cùng hắn ở tạm. Nơi đây giờ này vẫn còn sáng đèn như đang đợi ai đó.

Đến lúc Nhàn Vũ cùng Hoàng Sư đáp xuống sân, một đám người lao ra xông vào đánh họ tới tấp.

Hoàng Sư cùng Nhàn Vũ phối hợp ăn ý nhịp nhàng quật ngã bọn họ, lên theo từng tốp một có mục tiêu muốn họ kiệt sức. Nhưng hai người này lại vô cùng nhiều lực, không thể làm như kế hoạch ban đầu liền đầu hàng, không đánh nữa. Cả hai phe đều dừng lại, đám người kia dù là những người đang bị thương kia cũng xếp thành một hàng. Một nữ nhân đeo mặt nạ bước ra trong đoàn người quỳ một chân xuống to giọng hô:

- BÁI KIẾN GIÁO CHỦ. BÁI KIẾN GIÁO CHỦ PHU QUÂN.

Nghe đến đây, Hoàng Sư quay sang nhìn chăm chăm Nhàn Vũ như nghe nhầm vậy. Rõ ràng bảo đi thu phục người mà giờ lại là đi ra mắt là sao vậy bảo bối?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.