“ Em... Em... Tôn ca ca, tại sao? Em có làm gì cô ấy đâu, tại sao cô ấy lại sỉ nhục em như vậy, hức hức...”
Lục Mộng Diệp túm lấy Áo của Mạch Nhất Tôn đau khổ nói.
“ Đừng... Có anh ở đây không ai được phép sỉ nhục em.”
Mạch Nhất Tôn ôm lấy Lục Mộng Diệp an ủi, hắn cảm thấy đau thương thay cho Lục Mộng Diệp. Ánh mắt hắn nhìn lên Đông An loé lên tia tàn nhẫn, lạnh lùng.
Đông An liếc nhìn Mạch Nhất Tôn liền cười mỉa, ngu ngốc, hai tay đút túi thong dong tới chỗ Viết Uy.
“ Hộc Hộc... Vali nặng quá chạy không nổi, An An số tớ thiệu khổ.”
Viết Uy thấy Đông An tới liền mặt mày đau khổ kể lể, Đông An liền dơ chân đòi đạp hắn, nói.
“ Tự mang.”
Viết Uy tan vỡ, An An hôm nay thật hung dữ.
“ Là ai chọc cậu giận, là hai đứa mắm kia đúng không?”
Không mang nổi, phải cầu xin, Viết Uy liền tung chiêu lấy lòng. Đông An nhìn sang phía đó hất mặt. Viết Uy nhìn kĩ liền trợn mắt, hắn nắm hết ngành thông tin, không biết ai thì chết quách cho rồi.
“ Hô... Tưởng ai hoá ra cặp đôi 'công chúa rởm và anh hùng rơm'... An An sau này tránh xa chút, dính thứ bẩn không tốt.”
Mạch Nhất Tôn cùng Lục Mộng Diệp đi tới, Mạch Nhất Tôn nói.
“ Xin lỗi ngay.”
Ánh mắt sắc bén nhìn Viết Uy với Đông An, Đông An nhún vai cười, Viết Uy miết cằm nói.
“ Gì cơ?”
“ Tôi bảo xin lỗi!”
Mạch Nhất Tôn trầm giọng nói.
“ Buồn cười, anh bảo bọn tôi liền xin lỗi, thế thì khác nào chó cảnh nhà anh, sỉ nhục.”
Đông An gác vai lên Viết Uy, khiêu mi nói.
“ Này, cô đừng cố ý gây sự, tôi không biết tôi làm gì cô, tại sao cứ chống đối tôi.”
Lục Mộng Diệp nghe Đông An nói tức giận, ngực phầm phập, phồng má nói.
“ Gây sự? Không làm gì tôi? Chống đối cô?...Ha Ha... Cười chết tôi.”
Đông An không khách khí ôm bụng cười, người gây sự trước là ả, nếu không đâm vào cô thì có chuyện vậy sao? Không làm gì cô? Ả ta nợ cô thật nhiều đó, nhiều tới nổi mình cô ta dốc sức trả cũng không nổi đấy.
“ Này, sau này mặc váy dài chút, lỡ cô té lộ ra gì đó thì thật bẩn mắt người khác, với lại cô là người, mà tôi cứ tưởng cô là sinh vật kí sinh không chứ. Không có người khác bám dính sống không nổi.”
Viết Uy chán ghét nhìn Lục Mộng Diệp.
“ Mày vừa nói gì?”
Mạch Nhất Tôn trầm giọng nói, hắn bước lên tính túm lấy cổ Áo Viết Uy, nhưng Đông An nhanh tay hất ra, cười tà mị.
“ Động tay, động chân cẩn thận một chút, tôi cũng không phải là đứng chơi đâu.”
“ Chúng tôi làm gì cậu mà lại nói như vậy hả, tôi đề nghị cậu xin lỗi.”
Lục Mộng Diệp nhìn Viết Uy hỏi.
“ Chướng mắt.”
Viết Uy được Đông An bảo kê không sợ chết nói.
“ Cô có biết mình sẽ trả giá đắt cho những việc ngày hôm nay không hả.”
Mạch Nhất Tôn âm trầm nhin Đông An.
“ Không Biết, mà biết thì sao?”
Đông An nhún vai, cô dám làm thì còn sợ sao, mắc cười, thật mất hết phong độ.
“ Này cậu nói vậy mà cũng được hả.”
Lục Mộng Diệp bám dính lấy Viết Uy chất vấn.
“ Tôi nói vu vơ, ai nghe lọt tai rồi tự nhận, liên quan gì tôi.”
Viết Uy ló đầu sau lưng Đông An nói.
“ Mày cứ đứng sau lưng đàn bà đi, đồ cặn bã sớm muộn tao cũng khiến mày quỳ xuống xin tha.”
“ Nói như thể mày đúng lắm vậy, tao cũng không ngán khiêu chiến, nhưng chiến theo cách mày tao thật thua thiệt, tao thích âm người hơn nắm đấm. Ngon thì tới.”
Viết Uy nhếch miệng nói.
“ Tốt rồi, bọn tôi sẽ đợi cái mà gọi 'trả giá' của quý ngài đây, dù gì lâu lâu giải trí chút cũng vui.”
Đông An vỗ vai Viết Uy, nói hết câu liếc mắt Lục Mộng Diệp đầy ý vị, bước tới chỗ lấy xe, Viết Uy đau khổ kéo vali đằng sau.
Mạch Nhất Tôn ánh mắt lạnh nhìn theo, cũng kéo Lục Mộng Diệp uất ức bỏ đi.