“ Ổn?”
Viết Uy ngồi phần ghế phụ, híp mắt hưởng thụ cơn gió ập vào mặt.
“Hử.”
Đông An lái xe, tay trái tùy ý vuốt vuốt mái tóc, nhìn vào con đường phía trước xa xăm.
“ Cô ta, Lục Mộng Diệp. Cái đó... Cậu gặp cô ta vẫn ổn chứ?”
Viết Uy ngập ngừng nói.
“ Tại sao cậu hỏi thế? Tớ không đứng sau bóng lưng cô ta.”
Đông An nhàn nhạt nói, dang một tay ra để gió tùy ý lùa qua. Viết Uy nhìn Đông An một lát rồi rũ mắt nói nhỏ.
“ Cũng phải.”
“ Phì...từ khi nào trầm cảm thế, bị đảo ngược sinh lí hả?”
Đông An cười trêu Viết Uy.
“ Gì hả? Ông đây thẳng nhá! Moá, chưa thấy ai vô sỉ như thế, ông chỉ có lòng tốt an ủi tí thôi, sinh lí mợ cha gì, đảo cái đầu cậu.”
Viết Uy hất tóc, miệng chửi lên nước miếng văng liên tục.
“ Ha Ha... Thế mới là cậu.”
Đông An vuốt tóc cười, Viết Uy hơi đơ người, lát sau mất tự nhiên xì mũi. Ai đang an ủi ai đây?
.....
Đông An lái xe tới nhà, Viết Uy xung phong mở cửa, Đông An vứt khoá qua cho Viết Uy. Nhìn bản mặt hăng hái xem nhà mới của Viết Uy, Đông An chỉ biết nói thầm trong bụng hai chữ 'tội lỗi' à.
“ Đây mà là nhà?”
Đập vào mặt Viết Uy là căn phòng màu trắng, chỉ có cái bàn cùng hai chiếc ghế.
Đông An đi tới cởi bỏ Áo khoác lên ghế, vứt khoá xe lên bàn, không hình tượng nằm dài trên ghế, nhìn Viết Uy.
“ Cậu nói xem.”
Mặt Viết Uy co giật.
“ Cũng phải, vỉa hè cũng là nhà, miễn ở được thì nơi nào cũng như nhau.”
Đông An ngóc đầu lên nhìn Viết Uy.
“ Tốt, ra vỉa hè đi, tớ cho cậu toại nguyện.”
“ Ấy, ấy... Giỡn chút mà, cậu không cần phủ vậy đâu. À mà phòng tớ đâu?”
Đông An đưa tay chỉ lên.
“ Trên lầu, tùy tiện chọn, tự cung tự cấp, hết.”
Viết Uy đau khổ nhận mệnh đi lên.
.....
“ Điều tra tới đâu rồi?”
Trong căn phòng sang trọng, Mạch Nhất Tôn nhẹ cầm li rượu uống, hỏi người đàn ông trẻ đứng cuối người.
“ Vâng, từ lúc ngài bảo điều tra đã tra ra tư liệu của cô ta rồi ạ.”
Người đàn ông trẻ cung kính trả lời.
“ Đưa tài liệu cho tôi.”
Mạch Nhất Tôn không quá để ý, tay cầm khung hình vuốt ve, ánh mắt chiều mến.
“ Đây ạ.”
Người đàn ông trẻ mang tài liệu lên, sau cung kính lui ra ngoài, theo thói quen của Mạch Nhất Tôn.” Anh đã nói không cho phép ai sỉ nhục em, tổn thương đến em thì phải trả giá.”
Mạch Nhất Tôn âu yếm nhìn khung hình nỉ non, ánh mắt tiếc nuối rời khỏi khung hình có cô gái đang cười Lục Mộng Diệp, nhìn vào phần tài liệu.
Mạch Nhất Tôn đọc xong tài liệu ánh mắt tối đi vài phần, hắn nở nụ cười khinh thường, sau liền gọi cho Lục Mộng Diệp.
[ Alo, Tôn ca ca gọi em có việc gì sao?]
Từ phía đầu dây, giọng cô gái trong trẻo trả lời, mang theo sự nhu mì khiến tim người khác tan chảy. Mạch Nhất Tôn mỉm cười dịu dàng, nói.
“ Ừ, em còn nhớ cô gái em gặp ở sân bay không?”
[ Cô gái ấy sao, làm sao em có thể quên được.]
Giọng nói mang theo sự buồn bã, Mạch Nhất Tôn muốn xuyên qua điện thoại để ôm lấy Lục Mộng Diệp, hơi lạnh giọng nói.
“ Cô ta là Lục Đông An.”
Từ phía đầu dây kia Lục Mộng Diệp nghe Mạch Nhất Tôn nói suýt hét lên 'cái gì' nhưng ả lại khéo léo diễn.
[ Hoá ra là em ấy, từ lúc em ấy bỏ nhà đi cũng chưa từng liên lạc với em lần nào, hoá ra trong lòng em ấy lại ghét em như vậy.]
“ Không phải lỗi tại em đâu, Diệp nhi ngoan, nghe anh, miễn còn anh đây, em thế nào cũng không sao cả, đừng nghĩ cho người khác rồi mãi trách mình được không?”
Mạch Nhất Tôn nhẹ giọng an ủi.
.....
“ Hức... Hức...”
Lục Mộng Diệp ngồi trong một góc của vườn hoa, hai mắt đỏ, sưng lên vì khóc. Mái tóc xoã hơi rối, kèm theo chiếc đầm hồng phấn hơi bẩn phần góc váy do ngồi bệt.
“ Diệp nhi, em sao vậy?”
Không biết từ khi nào Lục Tầm Thu bước tới, tay cầm xấp tài liệu vội buông xuống chạy tới đỡ Lục Mộng Diệp.
“ A...”
Lục Mộng Diệp giật mình, vội đứng lên, đưa hai tay vội lau đi nước mắt, bặm môi không khóc nữa, thấy Lục Tầm Thu đỡ mình lên Lục Mộng Diệp giọng hơi khan nói.
“ Em không sao.”
“ Còn không sao? Em nhìn lại mình coi, còn dám nói không sao. Hai mắt đỏ hết cả lên còn không sao?”
Lục Tầm Thu quát lên Lục Mộng Diệp giật mình run rẫy cắn chặt môi, nước mắt đã dừng chảy, dần ứa ra làm Lục Tầm Thu hốt hoảng.
“ Xin lỗi, là anh sai. Anh quá lo lắng cho em thôi, xin lỗi, giờ không sao nữa rồi ngoan có gì nói với anh được chứ.”
Lục Mộng Diệp hơi gật đầu, nhẹ giọng.
“ Xin lỗi, em làm phiền tới giờ làm nghỉ ngơi của anh. Em chỉ muốn tìm nơi giải sầu một tí.”
“ Có chuyện gì cứ nói anh, anh là chỗ dựa của em.”
Lục Tầm Thu vuốt mái tóc của Lục Mộng Diệp giọng nói êm ấm.
“ Ngoan, có anh ở đây.”
Lục Mộng Diệp như kiềm nén lâu nhào vào lòng Lục Tầm Thu khóc nức nở, giọng đứt quãng.
“ Tại sao...em xấu lắm sao...ghét em tới thế...em dơ bẩn lắm sao.... Hức hức... Em phải làm sao... “
Lục Tầm Thu ánh mắt âm trầm.
“ Chuyện gì? Ai làm gì em? Ngoan nói anh nghe.”
“ Hức Hức... Đông An...”
Lục Mộng Diệp mơ hồ thốt lên. Lục Tầm Thu quát lên.
“ Cái gì? Đông An?”
“ Không... Không... Em ấy không... Không ai ức hiếp em hết... Đông An... Không phải... Là lỗi tại em... Anh đừng trách...”
Nghe Lục Tầm Thu quát lên Lục Mộng Diệp giật thót, chợt nhớ mình nói sai gì đó theo bản năng che miệng, xong nói năng lộn xộn giải thích, nước mắt không ngừng rơi xuống, không ngừng lắc đầu. Do khóc quá khiết sức liền ngất xỉu trong vòng tay Lục Tầm Thu.
---------------Lời Của Tác Giả--------------
Từ giờ mị sẽ ráng chữ cho các bạn, hi vọng mí bạn đọc truyện vui vẻ.
Mị muốn hỏi chút cảm nhận của mí bạn về Lục Mộng Diệp với Lục Tầm Thu xíu. Xem ai khốn nạn hơn để mị ngược cho đã tâm.
( ´・ん・`)
Tối cúp điện nên mị up sớm!