Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 44: Chương 44: Bất ngờ nói xin lỗi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Không biết là không chấp nhận được chuyện mình bị đá, hay là không chấp nhận được chuyện cô gái vốn dĩ chỉ một lòng một dạ lấy lòng mình, thích mình bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, bây giờ lại mỉm cười một cách đẹp đẽ với người đàn ông khác.

Trần Vũ thở gấp, hơi thở thả lỏng rồi thắt lại, ngón tay xoắn vào nhau không biết bao nhiêu lần.

Từ khi tiến vào, ánh mắt anh chưa bao giờ rời khỏi người Sầm Tuế, nhìn cô tới mức muốn tiến lên xách cái tên đeo kính kia ném ra ngoài!

Tuy rằng trong lòng muốn làm vậy nhưng Trần Vũ cũng không thật sự làm ra hành động gì mất lý trí.

Từ đầu tới cuối anh chỉ đen mặt, đen tới mức mấy người Uông Kiệt còn không dám nói lấy một câu cợt nhã, vẫn luôn yên lặng vùi đầu ăn thịt.

Mấy người Uông Kiệt cũng không hiểu anh đang nghĩ gì, rủ anh ra ngoài tìm thú vui, hẹn em dâu tới chơi, anh không đi.

Bảo anh đi tìm Sầm Tuế xin lỗi, hạ mình dỗ Sầm Tuế thì anh càng giống bị chọc giận hơn.

Không xin lỗi không dỗ dành, không mở miệng giữ người ta lại mà bây giờ lại đi theo người ta.

Bây giờ mọi chuyện đã rất sáng tỏ, lần này Sầm Tuế thật sự muốn chia tay, vô cùng quyết tuyệt, những chuyện cô làm lại càng quyết tuyệt hơn, muốn chờ cô quay lại khóc lóc xin làm lành là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Uông Kiệt miệng nhai thịt, quay đầu nhìn Sầm Tuế và Lục Văn Bác một cái, sau đó lại quay đầu nhìn Trần Vũ.

Nhìn thấy vẻ mặt anh còn thối hơn cục đá, muốn nói cũng không dám nói ra, thế là lại cúi đầu ăn thịt.



Sầm Tuế có thể cảm nhận được có một ánh mắt luôn nhìn chằm chằm cô từ phía sau, giống như hai cây dao nhỏ đang cắt lên lưng và vành tai cô.

Nhưng cô cũng không để trong lòng, không thèm nhìn Trần Vũ lấy một cái, chỉ tập trung nói chuyện phiếm với Lục Văn Bác.

Cô không cố ý chọc giận Trần Vũ, càng không muốn trả thù anh hay gì cả, bây giờ cô không muốn nghĩ về anh một chút nào cả.

Nhưng nếu làm vậy có thể khiến anh khó chịu, vậy thì cô cũng rất vui vẻ.

Từ trước tới nay đều là Trần Vũ làm Sầm Tuế cô đau lòng, làm cô tủi thân, làm cô khó chịu.

Nếu cô cũng có thể để anh nếm trải mùi vị tương tự, cho dù không giống nhau, nhưng chỉ cần có thể khiến anh khó chịu là cô đã vui lắm rồi.

Hình như cô càng sáng láng càng vui vẻ thì anh càng khó chịu?

Thế là cô vui vẻ hẳn lên, vui vẻ ăn thịt, vui vẻ nói chuyện phiếm, vui vẻ nghịch tóc!

Sau khi cơm nước xong xuôi, Sầm Tuế cũng không đi đâu cùng Lục Văn Bác nữa.

Như đã nói lúc ăn cơm, Lục Văn Bác đưa cô về.

Khi Lục Văn Bác tới, anh ta đi xe máy điện màu đen, sau khi rời khỏi quán ăn, anh ta đi lấy xe, Sầm Tuế đứng bên đường chờ anh ta.

Còn chưa đợi được anh ta thì cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang gọi cô từ đằng sau: “Sầm Tuế.”

Sầm Tuế không quay đầu lại, cô đón lấy ngọn gió đêm đầu xuân, nhìn bảng hiệu của cửa hàng bên kia đường.

Ánh đèn neon nhấp nháy, lúc đỏ lúc xanh vừa đẹp vừa tục, nhưng lại rất bắt mắt.

Trần Vũ đi tới bên cạnh cô, vẻ mặt và giọng điệu cũng không mềm đi: “Đã hết giận chưa?”

Sầm Tuế quay đầu nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng dưới ánh đèn đường của anh, cười nhẹ: “Tôi không tức giận.”

Nói rồi cô quay đầu đi, nhìn về phía bên kia đường: “Có một số người không đáng để tôi tức giận.”

Khuôn mặt đen xì của Trần Vũ chuyển thành màu xanh, khi nhìn Sầm Tuế có hơi khó hiểu, không hiểu vì sao bây giờ cô lại trở nên cay nghiệt như vậy, không chỉ bày ra vẻ mặt khó ở khi nói chuyện với anh mà còn không thèm nói chuyện bằng giọng điệu bình thường.

Mà khi cô đối diện với người khác lại tươi cười chào đón.

Anh nén nỗi không vui, lần đầu tiên có kiên nhẫn với Sầm Tuế như vậy, hỏi lại: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.