Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Tuế cảm thấy buồn cười, lúc ở bên nhau anh chưa bao giờ cân nhắc đến cảm nhận của cô, không thèm quan tâm đến cô. Bây giờ cô đề nghị chia tay, vậy mà anh lại tỏ ra quan tâm, đúng là thú vị.
Cô mỉm cười, nhìn về phía Trần Vũ hỏi lại: “Không phải là anh muốn xin lỗi đó chứ?”
Sắc mặt Trần Vũ hơi cứng đờ, vẻ mặt trở nên hơi mất tự nhiên.
Nhưng anh còn chưa lên tiếng thì Lục Văn Bác ngồi trên chiếc xe máy điện màu đen của mình dừng trước mặt Sầm Tuế. Có hơi do dự, anh ta đưa mũ bảo hiểm cho Sầm Tuế rồi hỏi cô: “Tuế Tuế, đi được chưa?”
Sầm Tuế không nói hai lời mà lập tức nhận lấy mũ bảo hiểm của Lục Văn Bác, muốn ngồi lên xe máy điện của anh ta.
Nhưng cô còn chưa kịp bước đi thì cổ tay bỗng nhiên bị Trần Vũ túm lấy, nắm chặt không cho cô động đậy.
Sầm Tuế quay đầu nhìn anh, đụng phải ánh mắt vừa lạnh lùng vừa cứng rắn của anh.
Nhưng Trần Vũ lại không nổi nóng, anh hít một hơi, nhìn Sầm Tuế rồi nói: “Tôi xin lỗi em, ngày hôm đó tôi không nên quên mất chuyện xem phim, em… đừng tức giận.”
Sầm Tuế ngẩn người theo bản năng.
Cô không ngờ rằng kiếp này có thể nghe được lời nói khép nép như vậy từ miệng Trần Vũ.
Trần Vũ chưa từng nói xin lỗi với cô, mỗi lần cô làm mình làm mẩy, anh đều nói cô vô cùng phiền phức, thẳng thừng cúp điện thoại của cô.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng trong lòng cô lại không có bao nhiêu cảm xúc.
Sầm Tuế lạnh mắt, nâng tay nắm lấy cổ tay Trần Vũ, dùng sức kéo ra, sau khi kéo tay anh ra, cô nhìn anh rồi nói: “Muộn rồi.”
Nói rồi cô lập tức xoay người ngồi lên xe máy điện của Lục Văn Bác, sau đó nâng tay đội mũ bảo hiểm lên.
Lục Văn Bác thấy cô đã ngồi xong, trực tiếp đạp chân ga cho xe chạy, biến mất trong bóng đêm nơi ánh đèn đường le lói.
Trần Vũ đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy nơi cổ tay bị siết vẫn còn cảm giác lạnh lẽo.
Ánh mắt anh nhìn xa xăm theo đường phố, đón lấy gợn gió đêm mang theo sự lạnh lẽo, ánh mắt còn đen hơn màn đêm, lông mi khẽ run, sợi tóc trên trán cũng rung lên theo gió.
…
Sầm Tuế ngồi trên xe máy điện, cũng không thèm nhìn Trần Vũ lấy một cái.
Mãi cho tới khi chiếc xe đã đi rất xa, cô mới mở miệng nói với Lục Văn Bác: “Cảm ơn đàn anh.”
Lục Văn Bác cười cười: “Đó không phải là bạn trai của em đúng không?”
Giọng điệu Sầm Tuế nhẹ nhàng: “Bạn trai cũ.”
Lục Văn Bác hỏi tiếp dựa theo phỏng đoán: “Hai người chia tay là vì người nọ không đi xem phim cùng em à?”
Sầm Tuế híp mắt đón gió: “Không phải, là vì em đã tỉnh táo lại, không nên trả giá vì một người không xứng đáng.”
Lục Văn Bác không biết giữa bọn họ có bao nhiêu chuyện khiến trái tim Sầm Tuế băng giá, cũng biết điều mà không hỏi nữa, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm riêng tư của người ta.
Anh ta chỉ nói: “Ừm, con gái nên đối xử với bản thân tốt một chút.”
Bởi vì sáng mai có tiết, Sầm Tuế không về nhà mà trở về trường học.
Trường học của cô cũng xem như cách Đại học Địa Chất không quá xa, đi xe máy điện cũng chỉ mất nửa tiếng đã đến nơi.
Tới cổng trường, Sầm Tuế cởi mũ bảo hiểm đưa cho Lục Văn Bác, nói lời cảm ơn và hẹn gặp lại với anh ta.
Lục Văn Bác vẫn nói những lời đó, bảo cô trong lúc ôn tập gặp phải vấn đề gì thì cứ tìm anh ta, sau đó nói tạm biệt với Sầm Tuế rồi rời đi.
Sầm Tuế quay về phòng ngủ với một tập sách đầy tài liệu ôn tập, chỉ cảm thấy mệt muốn chết.
Nhưng cảm giác mệt mỏi này lại khiến lòng cô rất kiên điện, không giống cảm giác mệt mỏi vì tình cảm, không nhìn thấy hi vọng, chỉ có thể lãng phí thời gian và mạng sống.
Mệt tới mức không còn tâm trí suy nghĩ những chuyện khác, Sầm Tuế nói chuyện với ba người bạn cùng phòng mà bây giờ rất thân thiết với cô, sau đó tắm rửa xong thì lập tức đi ngủ.