Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 20: Chương 20: Nữ đầu bếp (19)




Lâm Đạm còn phải mở tiệm của mình, đương nhiên không thể ở lại lâu, liên tục làm mười bàn thức ăn, mắt thấy giờ ăn cơm sắp tới thì rửa tay lau mặt, chuẩn bị rời đi. Dùng phương pháp xử lý trái cây khô cô dạy, Cầu tiểu đầu bếp tuy chỉ học được ba phần tài nấu nướng, nhưng cũng làm ra vị ngon mười phần, được mọi người nhất trí khen ngợi.

Lúc Lâm Đạm đi hắn mang hai tờ công thức nấu ăn tới, cảm kích nói: “Lâm chưởng quầy, đây là công thức nấu ăn bí truyền của nhà họ Cầu chúng ta, ngài nhận lấy đi.” Hắn vốn định dùng bạc mua công thức món ăn bảng hiệu của Lâm chưởng quầy, nhưng lại cảm thấy chưa chắc đối phương đã hiếm lạ vài lượng bạc, nên lấy vật đổi vật, như vậy sẽ chân thành hơn nhiều.

Lâm Đạm nguyên tưởng rằng đó là hai tờ ngân phiếu, muốn đẩy ra, sau khi nghe rõ lập tức nhận lấy, vội vã quét mắt nhìn mấy cái, thái độ càng mềm mỏng hơn: “Cảm ơn, giờ Mùi (13-15h) mỗi ngày ta sẽ tới đây dạy ngươi làm kim mao sư tử ngư, giờ Thân (15-17h) thì đi, cho đến khi nào ngươi học được mới dừng. Nếu quán cơm Nghiêm gia lại cho ra món ăn bảng hiệu mới, ta lại dạy ngươi một món khác, cũng là dạy cho đến khi nào ngươi học được mới dừng. Nhà họ có cái gì, ta dạy ngươi cái đó, bao giáo bao hội (1).”

Cầu tiểu đầu bếp lộ ra thần sắc không dám tin, suy đoán nói: “Lâm chưởng quầy, có phải ngài có thù oán với nhà họ Nghiêm không?”

“Ta vốn định mở một quán rượu bán món ăn nước Lỗ đối diện quán cơm Nghiêm gia, lại bị họ ác ý quấy nhiễu, ngươi nói có thù hay không?”

“Uầy, may là họ phá đám kế hoạch của ngài, nếu không việc làm ăn cả con phố này sẽ bị ngài đoạt đi!” Cầu tiểu đầu bếp nhanh mồm nhanh miệng, nói xong trong lòng hô to “hỏng bét”, trong mắt đầy vẻ xin tha.

Lâm Đạm dùng ngón tay ấn trán hắn, cười như không cười nói: “Ta coi như ngươi đang khen ta, nếu người ngoài có hỏi tới, cứ nói với họ ngươi có một sư phụ giỏi, đừng cho họ biết tên họ của ta.” Dứt lời ra ngoài bằng cửa sau.

Cầu tiểu đầu bếp vội vàng nhận lời, hắn cũng biết người nhà họ Nghiêm rất xấu xa, thích dùng thủ đoạn cạnh tranh không lành mạnh. Nhưng bọn họ xấu xa nữa thì làm sao? Tài nấu nướng không thể làm giả, ăn ngon chính là ăn ngon, ăn không ngon chính là ăn không ngon, thực khách tự mình phân biệt được, không phải thích lừa là lừa được. Hắn núp sau tấm bình phong có thể quan sát được tình huống của gian trước, phát hiện hai vị Vương gia đã chuẩn bị rời đi, còn không quên bỏ thức ăn vào hộp mang về. Người Hoàng gia thích nhất phô trương lãng phí, cảnh tượng trân trọng từng hạt gạo thế này rất hiếm thấy.

“Không được, ta cần phải thấy vị đầu bếp mới tới này, hỏi nàng xem nấm đầu khỉ kia nấu thế nào, Cầu tiểu tử không làm được loại mùi vị này.” Đi tới cửa, Thành Thân Vương thay đổi ý định, để lão chưởng quầy gọi đầu bếp ra.

Cầu tiểu đầu bếp không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là chạy ra ngoài cáo lỗi, nói sư phụ đã đi, chiều mai mới đến, hơn nữa việc nấu ăn ở tiệm ăn Kiều Viên không cố định, phải xem vận khí nữa.

“Vậy nàng tới lúc nào?” Thành Thân Vương kiên nhẫn truy hỏi.

“Giờ Mùi tới, giờ Thân đi.”

“Tới giờ Mùi thì qua bữa cơm mất!”

“Nàng chỉ tới dạy ta nấu ăn, không phải tới làm đầu bếp của tiệm ăn Kiều Viên.” Cầu tiểu đầu bếp dè dặt đáp.

“Bỏ đi bỏ đi, qua giờ cơm thì qua giờ cơm, cùng lắm bổn vương lùi bữa trưa lại là được. Giờ Mùi đúng không, mai bổn vương lại tới!” Thành Thân Vương xách hộp đựng thức ăn, xoa cái bụng căng phồng rời đi, các thực khách còn lại vểnh tai nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, cũng tính giờ Mùi ngày mai tới tiếp. Đồ ăn ngon đáng giá để ta chờ đợi, trễ giờ cơm gì đó mặc kệ.

Cầu tiểu đầu bếp một mực cung kính tiễn hai vị Vương gia rời đi, tình cờ liếc mắt một cái, phát hiện chưởng quầy của quán cơm Nghiêm gia đang lén lén lút lút núp ở khúc rẽ ngó tình hình trong tiệm mình, mà cửa quán cơm của lão có thể giăng lưới bắt chim, việc làm ăn lạnh tanh.

Cầu tiểu đầu bếp nâng đầu hừ lạnh một tiếng, trái tim từ sau khi cha mất luôn treo trên cao rốt cuộc rơi bịch xuống đất.

------

Lúc Lâm Đạm và Thang Cửu trở lại nam thành đã là chạng vạng tối, đám mây đỏ như lửa liên miên nơi chân trời, ánh nắng chiều tà chiếu gương mặt người ta thành hồng nhạt, có loại cảm giác ấm áp đầy yên tĩnh. Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ một trước một sau đi như vậy, vào sâu trong ngõ hẻm, tới cửa tiệm nhà mình, chỉ thấy một phụ nhân trung niên ăn mặc diêm dúa đang quấn lấy Tiểu Trúc nói chuyện, thỉnh thoảng táy máy tay chân, thái độ nói năng tùy tiện.

Nhìn thấy Lâm Đạm, Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, vội la lên: “Chưởng quầy chúng ta tới rồi, ngài nói với nàng đi!” Dứt lời chạy đi như làn khói, giống như có quỷ đuổi theo sau lưng vậy.

Phụ nhân trung niên nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta cười khì khì, lúc này mới nhìn về phía Lâm Đạm, há mồm liền nói: “Ta cho ngươi mười lượng bạc, ngươi bán cửa hàng cho ta đi.” Không đợi Lâm Đạm trả lời, nàng đã tự nhiên tiếp lời: “Ta nghe nói, lúc ngươi mua cửa hàng mất hai mươi lượng, bán cho ta với giá mười lượng bạc, ngươi khẳng định không vui. Nhưng ngươi thử nghĩ chút xem, tiệm này của ngươi ẩn sâu trong ngõ, ai tìm được cơ chứ? Bây giờ bán phứt đi ngươi còn giữ được chút tiền, sau này mới bán sợ sẽ thua thiệt.”

“Bán cho ngài, ngài không sợ lỗ vốn sao?” Lâm Đạm không nhanh không chậm đi tới.

“Ta buôn da bán thịt, ngươi so với ta thế nào được? Chỉ cần các cô nương nhà ta mở hai chân, đám khách nhân kia sẽ biết chui vào đâu. Không giống ngươi, ngươi mở tiệm ở chỗ này, khách tìm thế nào được cửa?” Phụ nhân trung niên nói năng hết sức thô lỗ, dù Lâm Đạm giỏi nhịn đến đâu cũng không khỏi nhíu mày.

Thang Cửu tiến lên một bước, muốn ném phăng đối phương ra khỏi con hẻm, lại bị Lâm Đạm nhẹ nhàng kéo ống tay áo. Cô ôn hòa nói: “Xin lỗi, tiệm này của ta không bán, ngài hãy tới nhà khác xem đi.” Người làm ăn chú trọng hòa khí, bất kệ thái độ đối phương tốt hay xấu, nói chuyện có khó nghe, Lâm Đạm cũng sẽ không tức giận. Tâm trạng của cô ít khi bị ảnh hưởng bởi một người hay một chuyện nào đó không đâu, tựa như trời sinh đã thiếu thât tình lục dục (2) so với người khác vậy.

Phụ nhân trung niên kia hình như bị cái trừng mắt của Thang Cửu dọa sợ, vội vàng đi ra ngoài, vừa ra được mấy bước lại quay đầu nói: “Ta có mở một kỹ viện ở con phố phía trước, gọi là Thúy Hồng Cư, nếu ngươi hối hận cứ tới tìm ta, ta tên Tần nhị nương. Chẳng qua ta cho ngươi biết, lúc đó ngươi muốn bán, ta không trả giá cao vậy nữa đâu!”

Lâm Đạm không hề để lời nói của nàng vào lòng, chỉ cười nhẹ nhàng một tiếng cho qua. Thang Cửu rầu rĩ nói: “Nếu không hay là ngươi tới tây thành mở tiệm đi? Trong tay ta có mấy cửa hàng, có thể bán cho ngươi, cũng có thể cho ngươi thuê, người nhà họ Nghiêm tuyệt đối không dám tới gây rối đâu.”

“Cảm ơn ý tốt của huynh.” Lâm Đạm xoay mặt nhìn hắn, giọng thấp thấp ôn nhu: “Thang Cửu ca, huynh nói thử xem, món ăn ngon nhất thế giới là món ăn nào?”

Vấn đề này làm Thang Cửu sành ăn thấy phân vân. Hắn ăn hết món ăn trời nam biển bắc, khẩu vị nào cũng thích, nhưng bảo hắn xếp hạng cao thấp các món này, hắn không làm được. Mỗi loại món ăn đều có cái đặc sắc của riêng mình, ngay cả ngự thiện không phải ai cũng thích ăn cả, có người nói tốt có người nói xấu, có thể nói mỗi người một ý.

Lâm Đạm thấy hắn thật lâu không đáp, lúc này mới chỉ bảng hiệu cửa tiệm nhà mình nói: “Ta có thể làm ra mĩ vị tuyệt vời nhất thế gian, vì sao phải lo lắng?”

Thang Cửu ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra. Chỉ thấy trên tấm bảng hiệu mới tinh có bốn chữ to —— Món ngon quê nhà. Không nghi ngờ chút nào, đây là món ăn mĩ vị nhất trên đời, bất kể đi đến nơi nào, ăn biết bao sơn hào hải vị, khi tỉnh mộng lúc nửa đêm, trong sự lạnh lẽo cô tịch, điều làm ta nhớ nhung nhất cũng khó quên nhất, là ký ức tuổi thơ, là nỗi nhớ quê tận xương tủy. Nhất là ở nam thành này, người người đều là khách nơi xa tới, người người đều sống phiêu bạt, càng ăn quen món ăn trong Kinh, càng thêm thương nhớ ước ao món ngon quê nhà.

Lâm Đạm hao phí nười năm đi khắp nước Đại Sở, học tập làm món ăn dân gian chính gốc, mở một quán cơm như vậy, sao có thể thua thiệt được?

Thấy Thang Cửu nghĩ thông suốt, Lâm Đạm mới khẽ cười, “Nếu ở tây thành, ta sẽ mở quán bán món ăn nước Lỗ; nếu ở đông thành, ta sẽ mở quán bán món ăn Hoài Dương; nếu ở bắc thành ta sẽ mở một quán mì, bất luận mặt tiền cửa hàng mở ở chỗ nào, ta cũng không thiếu thứ để bán.” Bởi vì tin tưởng tay nghề của mình, cho nên cô làm việc càng dễ dàng, ung dung hơn so với người khác.

Tây thành đều là quý nhân quan lại, cho nên phải làm món ăn của quan hay món ăn nước Lỗ; đông thành toàn hộ gia đình giàu có, kiến thức uyên bác, tính tình xa hoa, học đòi phong nhã, cho nên làm món ăn Hoài Dương. Món ăn Hoài Dương chú trọng ý cảnh, chú trọng thị hiếu, chú trọng hứng thú lịch sự tao nhã, cơ hồ mỗi một món ăn nổi tiếng đều có điển cố của nó, rất hợp với tính tình của người nhà giàu; bắc thành đa số là dân nghèo địa phương, cho nên chỉ mở một quán mì nhỏ, mỗi này bán mấy bát mì dương xuân, nước tươn rau muối các loại, cũng kiếm được bạc; nam thành mở quán ăn quê nhà thì càng không cần phải nói... Mấy mánh khóe vặt vãnh của người nhà họ Nghiêm, làm sao làm khó được Lâm Đạm?

Thang Cửu một đường đi nghiền ngẫm lời của Lâm Đạm, không khỏi có thêm vài phần hiểu biết về cô.

“Xem ra ta đã lo lắng vô ích rồi.” Hắn giọng điệu phức tạp cảm thán.

“Nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của huynh.” Lâm Đạm đi vào bếp, đổ ba nồi nước đã nấu xong vào bình gốm lớn, tiếp tục dùng lửa nhỏ để ninh, xong rồi cầm dao cắt rau. Cô cắt rau cải trắng thành các hình dạng khác nhau, có hình con rết, có hình hoa mẫu đơn, có hình lúa mạch vân vân, bỏ xuống nước để chậm rãi giãn ra, hoa nở khác nhau.

Thảng Cửu nhìn chằm chằm đao công xuất thần nhập hóa của cô hồi lâu, lúc này mới chỉ vào đống bột đang được đảo trong chảo hỏi: “Đang chuẩn bị làm hạt dẻ xào đường sao?”

Lâm Đạm lắc đầu một cái, “Luyện đao công xong ta còn phải luyện đảo muôi, nếu trong nồi không có sức nặng, sao rèn luyện bắp thịt được? Một ngày không luyện, đao công sẽ yếu dần, khí lực sẽ biến mất, lúc vào bếp sẽ không làm được mùi vị vốn có nữa.”

Thang Cửu không khỏi thở dài một hơi: “Các ngươi luyện tập tài nấu nướng, không dễ hơn chúng ta luyện võ chút nào.”

“Mỗi một nghề đều luyện ra như vậy đấy, không có gì lạ cả.” Lâm Đạm buông đao muôi xuống, đi vào phòng bếp, mở bình gốm lớn ra, dùng thìa từ từ khuấy, sau đó lấy thịt gà, thịt vịt, móng heo, thịt ba chỉ đã nấu nhừ; lại lấy các nguyên liệu nấu ăn thịt gà, thịt vịt, móng heo, thịt ba chỉ vừa giết bỏ vào trong, tiếp tục hầm, cuối cùng đậy kín nắp lại, dùng khăn lông ướt chặn lại khe hở, phía trên đè xuống một hòn đá, ngừa mùi hương bay mất.

Nháy mắt nắp bình mở ra, Thang Cửu thiếu chút nữa bị hun cho ngất đi, không phải vì thối, mà vì thơm, quá thơm quá thơm, quá câu hồn! (1) Bao giáo bao hội: bày tỏ năng lực cá nhân, ý nói có thể nắm giữ và vận dụng tự nhiên một kiến thức nào đó.

(2) Thất tình lục dục: Thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.