Thang Cửu dùng sức rướn cổ lên nhìn bình gốm, lại bị Lâm Đạm đẩy ra, cô nhạo báng một câu: “Tem tém chút đi, nếu không ta đục huynh một lỗ bây giờ.”
Thang Cửu bị chọc cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: “Canh muội nấu và canh người khác nấu hoàn toàn khác nhau.”
Lâm Đạm từ từ nói: “《 Lữ thị xuân thu · chương mùi vị vốn có 》 có câu: Phàm là vị gốc, nước là mới nhất, ngũ vị tam tài (1), cửu phí cửu biến (2)... sẽ thành hương vị tuyệt diệu. Ba nồi canh này của ta, dùng nước suối mát lạnh ngọt ngào, thêm vào nguyên liệu thơm ngon chế biến theo phương pháp bí truyền, dùng gỗ tùng hương ở Nam Sơn, mỗi một lần sôi thêm một nguyên liệu khác nhau, nêm chín lần, sôi chín lần, tăng vị chín lần, cuối cùng thành một nồi canh, tất nhiên khác với người khác. Vị có mặn ngọt, mùi có nồng nhạt, canh nước Lỗ ta làm cũng theo phương pháp “kỳ hương tăng vị” ta tự nghĩ ra để hầm, nồng nặc hơn nhiều so với canh nước Lỗ thông thường.”
Lâm Đạm bỏ gà, vịt, móng heo vào hộp đựng thức ăn, lại cắt miếng thịt ba chỉ lớn thành phiến, phối hợp với nước chấm, tiếp tục nói: “Canh nước Lỗ để lâu mới ngon, cho nên phải không ngừng cho nguyên liệu nấu ăn tươi mới vào. Những thứ này huynh cứ mang về từ từ ăn, coi như ta cảm ơn huynh thời gian này giúp đỡ ta.”
“Không cần cảm ơn.” Thang Cửu ngoài miệng khách khí, tay thì đàng hoàng đưa ra, nhận lấy hộp đựng thức ăn, cuối cùng lại nói: “Ta nhớ muội còn bỏ bì heo vào nấu, sao không thấy?” Bì heo cũng là một trong những thứ hắn yêu thích, tất nhiên phải hỏi thêm một câu.
Lâm Đạm chỉ chỉ chân giò và miếng thịt ba chỉ, khẽ cười nói: “Có thấy không, chân giò và thịt ba chỉ đều được ta chiên qua dầu, bên ngoài có một tầng da cháy, che lại phần thịt non bên trong, thế mới không bị canh nước Lỗ nấu nhừ. Thế nhưng bì heo tươi mới, chưa được chiên qua, cho xuống mấy giờ là hóa thành chất lỏng như keo đậm đặc, hòa vào làm một với canh nước Lỗ. Canh nước Lỗ ngon phải thơm nồng, phải sền sệt, thế cảm giác sền sệt là từ đâu tới? Dựa vào lượng dầu mỡ phong phú và chất lỏng như keo ấy. Không nấu chảy bì heo, ta làm ra hương vị nước Lỗ thế nào? Nếu huynh thích, lần sau ta sẽ lấy một phần bì heo chiên rồi bỏ vào nồi, nấu xong để nguội, chờ huynh tới lấy.”
Lâm Đạm há miệng ngậm miệng toàn là quyển kinh về thức ăn ngon, hơn nữa tùy tùy tiện tiện một câu cũng ẩn chưa tuyệt học người khác cả đời không biết được, khiến Thang Cửu nghe say sưa. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cường điệu nói: “Vậy muội nhớ để cho ta chút bì heo, lần sau ta tới lấy. Nếu chỗ muội xảy ra rắc rối gì, cứ đến nha môn bộ Binh tìm ta, ta làm nhiệm vụ ở đó.”
Lâm Đạm không hề truy hỏi thân phận của Thang Cửu, càng không có cảm giác sợ sệt khi kết giao với quý nhân, chỉ cười gật đầu một cái, tiễn người ra về.
Thang Cửu thấy cô không hỏi, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, đi ra ngoài thật xa còn không quên quay đầu lại nhìn, biểu tình phức tạp. Đi tới đầu ngõ, hắn nhìn thấy nơi tổ chức đánh bạc ở đối diện. Trong đó có mấy người chạy ra, hô lên: “Mùi thơm vừa ngửi thấy sao không còn nữa, là nhà ai đang nấu cơm, quá con mẹ nó câu người! Đi đi đi, không đánh bạc nữa, về nhà ăn cơm!”
Lại qua một hồi, người trong ngõ đều mở cửa kiểm tra lẫn nhau, trên mặt đầy vẻ thèm thuồng. Món canh nước Lỗ kia quả nhiên phi phàm.
Thang Cửu lúc này xách hộp thức ăn từ từ đi xa, vừa đi vừa lắc đầu cười khẽ, sau lưng không ngừng truyền tới tiếng người đi đường nói thì thầm: “Vừa rồi nhà ai làm món ăn nước Lỗ thế nhỉ, mọi người có ngửi thấy không? Thơm, thật là thơm mà!”
Vừa đi vào nha môn, Thang Cửu liền thấy mấy người Triệu Lục và La Thiết Thủ xúm lại một chỗ ăn cái gì, mơ hồ có vị ngọt truyền tới, rất mê người. Triệu Lục giơ đũa kêu lên: “Ai yo, thủ lĩnh ngài rốt cuộc tới rồi, chỗ này của chúng ta có món ngon lắm.”
“Các ngươi lại nhận thức ăn của Nghiêm Lãng Tình? Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, bất kể nàng ta nói gì cũng không cho vào, càng không được nhận đồ của nàng ta, các ngươi coi lời ta nói như gió thoảng bên tai sao?” Biểu tình vui thích của Thang Cửu bị phiền não thay thế.
Trên bàn của hắn để một hộp thức ăn vô cùng tinh xảo, nắp hộp đã mở ra, bên trong là bốn món ăn được bày biện khéo léo trong bát nhỏ bằng ngọc trắng, có món mặn có món chay, hình dáng đặc biệt. Chỗ đám Triệu Lục cũng có một hộp thức ăn, bên trong có nhiều thứ hơn, cách bày biện cũng khá tinh xảo, nghĩ đến chúng được đặc biệt chuẩn bị để hối lộ họ.
Cái gọi là “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, mấy người Triệu Lục thường xuyên ăn đồ ăn ngon Nghiêm Lãng Tình đưa tới, không thể thiếu vài câu khen ngợi nàng: “Thủ lĩnh, ngài cứ theo Nghiêm ngự trù đi. Ngài thích ăn như vậy, miệng còn kén ăn, nếu không cưới Nghiêm ngự trù, ngài còn định cưới ai? Ngay cả Quý phi nương nương cũng đồng ý chuyện hôn sự của hai người cơ mà? Chúng ta muốn cưới Nghiêm ngự trù lắm mà không trèo cao được, tay nghề tốt thế này, ngài đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai đâu, giả vờ cao giá làm gì, mau đến cửa cầu hôn đi thôi!”
Thang Cửu nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn tinh xảo hồi lâu, cười lạnh nói: “Hộp thức ăn các ngươi cũng cầm đi, từ nay về sau nàng ta còn mang đồ đến tặng nữa, các ngươi tùy tiện ăn, ta không cần.”
Mọi người lộ ra thần sắc vui mừng quá đỗi, nghe thủ lĩnh tiếp tục nói: “Còn một việc, hộp thức ăn ta mang tới, từ nay về sau các ngươi không thể đụng vào.”
Hộp thức ăn do thủ lĩnh mang tới nhất định được chuẩn bị bởi đầu bếp Hầu phủ, so sánh với bếp trưởng Ngự thiện phòng thế nào được? Mấy người liền vội vàng gật đầu nhận lời: “Được được được, sau này hộp thức ăn Nghiêm ngự trù mang tới, mấy huynh đệ chúng ta phụ trách ăn dùm ngài!” Dứt lời thật nhanh chạy tới, lấy đi hộp thức ăn tinh xảo trên bàn Thang Cửu.
“Cứ quyết định vậy đi.” Thang Cửu khom người, lôi từ dưới bàn ra một vò rượu ngon, mở nắp ra rót cho mình một chén, sau đó mở hộp thức ăn của Lâm Đạm ra, bưng ra một tầng món gà nước Lỗ nóng hổi, lại mở tầng dưới, lấy ra món vịt nước Lỗ, mở tầng kế tiếp có món giò heo nước Lỗ, tầng cuối cùng là thịt ba chỉ nước Lỗ, mỗi miếng thái cực mỏng, vẩy một ít hạt mè và hành lá cắt nhỏ, phối hợp với nước sốt hột tiêu tỏi dong đỏ au, mùi thơm đậm đến khó có thể dùng lời miêu tả tràn ngập bốn phía, kiêu ngạo thể hiện.
Thang Cửu cầm chân gà nhẹ nhàng kéo một cái, toàn bộ đùi gà bị kéo xuống, thịt gà non mềm kết hợp da gà bóng bẩy, lượng mỡ phong phú rỉ ra, cắn một cái vị mặn tràn ngập, ngon vô cùng; giò heo cũng hầm không tệ, da vừa cắn đứt, thịt mềm vào miệng là tan, phần gân vẫn còn tính dẻo, dùng đầu lưỡi cuốn uyển chuyển vào miệng, khẩu vị hơi dính răng; thịt ba chỉ lớn nhỏ đều tăm tắp, mười phần đậm đà, thịt nạc có gân của thịt nạc, mỡ có cái mềm béo của mỡ, tỉ mỉ nhai mấy lần, thịt mỡ béo ngậy và thịt nạc non mềm hợp vào nhau, cùng với cay đắng của tiêu dong và cay xè của hột tiêu, mùi vị có thể nói là tuyệt diệu!
Thang Cửu lang thôn hổ yết ăn vài miếng, tựa hồ bị nghẹn, vội vàng bưng chén lên húp ngụm rượu lớn, lúc này mới hài lòng thở dài. Cảm giác trong phòng yên lặng lạ thường, hắn ngẩng đầu lên phát hiện mấy người Triệu Lục đã hoàn toàn ngây dại, ánh mắt xám ngắt mơ hồ nhìn chằm chằm hộp thức ăn của mình.
“Cút sang một bên!” Hắn cười lạnh nói.
“Không phải, thủ lĩnh, ngài mua được mấy món nước Lỗ này ở đâu thế? Quá thơm rồi! Ngài cho mấy huynh đệ nếm thử chút đi!” Triệu Lục nghiêm mặt năn nỉ.
Ngự thiện Nghiêm Lãng Tình mang đến đều dùng bát đĩa nhỏ nhắn đẹp đẽ để đựng, khẩu vị thiên về ngọt hơi nhạt, hơn nữa số lượng ít, cơ hồ một hớp ăn xong một mâm, tuy rằng ăn ngon, nhưng không đã ghiền. Nào giống bàn món ăn nước Lỗ của thủ lĩnh, tất cả đều là món mặn, vừa béo vừa mỡ, vị thịt đậm đến dọa người, lấy tay bẻ cái đùi gà xuống, nhét vào miệng xé một miếng to, rót một chén rượu mạnh đầy, tư vị kia đẹp tới mức có thể lên tiên! Đây mới là thứ họ thích ăn, đủ thỏa thuê!
“Thủ lĩnh, thủ lĩnh, ngài cho chúng ta ăn một miếng đi, chỉ một miếng thôi! Sau này chúng ta không nhận đồ của Nghiêm Lãng Tình nữa, thật đấy!” Mấy người Triệu Lục vội vàng xông tới, nhìn bát đĩa mà chảy nước miếng. Cách rất gần, mùi món ăn nước Lỗ càng thêm câu người, khiến họ suýt thì cắn phải đầu lưỡi mình.
“Cút sang một bên!” Thang Cửu vẫn câu nói ấy, ăn xong đi đổ xương, còn một ít giò heo và thịt ba chỉ gói lại mang về nhà, buổi tối hâm nóng lên là có thể ăn đêm.
Mấy người Triệu Lục đấm ngực dậm chân, kêu rên không ngừng, chỉ tay lên trời thề rằng ngày sau không đáp lại Nghiêm ngự trù nữa, nàng đưa đồ gì tốt họ cũng không nhận, chỉ cầu lão đại thưởng vài miếng món ăn nước Lỗ nếm thử. Mùi vị đó quá bá đạo, câu mấy hồn họ rồi.
Thang Cửu hất mấy người ra, đi thẳng tới trại lính, Thứ tốt phải giữ lại cho mình từ từ ăn, ai dại phân cho các người?
---
Một đêm không mộng mị, hôm sau, Lâm Đạm thức dậy thật sớm, đi rửa mặt, dùng vải ướt làm mỉnh tỉnh táo lại, sau đó nấu cháo và các thức ăn phối hợp, chuẩn bị đón khách. Người làm theo cô về Kinh đã đi hơn nửa, chỉ còn lại Tiểu Trúc và hai tên bồi bàn biết chữ, Thược Dược, Đỗ Quyên phụ trách phụ bếp.
“Chúng ta chỉ bán mì với cháo thôi ạ?” Thược Dược thấy sư phụ không chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn khác, không khỏi có chút kỳ lạ.
“Buổi sáng cần ăn thanh đạm, một bát cháo, một tô mì là đủ rồi. Huống chi trời còn chưa sáng, người rời giường giờ này đều là dân chúng lao khổ, phải đi làm thợ, không có nhiều tiền trong tay, gọi một bát cháo hoặc một tô mì dương xuân giá cả tiện nghi nhất đã là nhất rồi, tiền đâu ra mà gọi đồ ăn khác. Buổi sáng chúng ta chỉ bán mì và cháo, buổi trưa tùy khách gọi thế nào, cơm, mì, thức ăn đều bán, buổi chiều đóng cửa sớm, bởi vì gần đây có kỹ viện, sòng bạc, chạng vạng và tối rất hỗn loạn.” Lâm Đạm kiên nhẫn giải thích.
Ở phụ cận có một bến tàu, thường xuyên có thuyền buôn bán tới lui, để vận chuyển hàng hóa thuận lợi, có mấy nhà mở tiêu cục (3). Người buôn bán từ nam ra bắc nhiều, kỹ viện, sòng bạc, khách điếm cũng không thiếu, dần dần hình thành vòng buôn bán đặc biệt. Người rời giường lúc sáng sớm hoặc là công nhân chuyên chở, hoặc là thợ tàu, hoặc là người áp tải ở tiêu cục, ai cũng không giàu có. Nhưng đến trưa, đủ loại người đã bắt đầu làm việc, giàu hoặc nghèo, hắc đạo hay bạch đạo, quan viên đi đường thủy hoặc thương nhân giàu có, hạng người gì cũng có, có thể nói rồng rắn hỗn tạp.
Mở được một quán cơm tại nơi có nhân khí thịnh vượng thế này, Lâm Đạm rất hài lòng, cũng không biết người nhà họ Nghiêm nghĩ thế nào, cho rằng cô sẽ bị thua thiệt.
Lâm Đạm cười lắc đầu một cái, mắt thấy trời sắp sáng, bắt đầu có tiếng bước chân từ ngoài đường truyền đến, liền để Tiểu Trúc và hai tên bồi bàn đi mang lọ sành đựng canh nước Lỗ ra để ở cửa, dưới đáy có để cái lò, dùng lửa nhỏ từ từ ninh.
“Xé miếng vải ở ngoài đi, mở nắp, dùng muỗng dài khuấy đều.” Lâm Đạm cất giọng giao phó.
Tiểu Trúc theo lời mà làm, vừa mới vén nắp lên, đầu bị hun đến hôn mê, nước miếng lập tức chảy xuống, thiếu chút nữa rơi vào canh. Hắn vội vàng che miệng, quay đầu đi, giao muỗng dài cho một tiểu nhị khác, hít một hơi: “Mau khuấy đi, ta còn chưa ăn điểm tâm đây!”
“Ta cũng chưa ăn điểm tâm mà!” Tiểu nhị thật nhanh nuốt nước miếng, lúc này mới bắt đầu khuấy. Vừa khuấy một cái, mùi thơm vốn đã ngang ngược giờ nháy mắt tràn ra bốn phía, trong ngõ hẻm, trong đường phố, trên bến tàu, mùi thơm như sợi dây thừng buộc chặt lấy cả thành, khiến người gần đó đứng ngồi không yên.(1) Ngũ vị tam tài: Ngũ vị ở đây bao gồm chua, ngọt, đắng, cay, mặn; còn tam tài chính là ba loại tài liệu mà đầu bếp cổ đại cần có là nước, gỗ, lửa.
(2) Cửu phí cửu biến: cửu phí ý chỉ nấu sôi nhiều lần, cửu biến ý chỉ biến hóa khôn lường.
(3) Tiêu cục: nơi cung cấp dịch vụ vận chuyển hàng hóa, giống bưu điện bây giờ; hoặc cho thuê bảo tiêu, bảo vệ ai đó an toàn tới đích.