Sau khi nhận được thông báo cô được nhận vào làm, Hoa Vân Tích chợt nhớ ra một vấn đề rất hệ trọng.
Ôi, giờ đi làm thì lấy giờ gì đi học?
Vấn đề này thật sự gây nhức nhối dư luận, à không, nhức nhối não cô.
Hoa Vân Tích đau lòng lắm nhưng vẫn phải chọn bỏ một trong hai. Và tất
nhiên cô đành phải bỏ học. Dù bằng cấp tốt thật đấy, nhưng xác lập một
cái gọi là uy tín làm ăn ở Cao thị tập đoàn để có một công việc ổn định
lâu dài vẫn tốt hơn. Tuy nhiên, nếu vào tập đoàn cô sẽ bị dị nghị là
không có bằng cấp gì, nhưng Hoa Vân Tích nghĩ rằng cô chỉ cần dùng thời
gian là có thể chứng minh cho năng lực của mình.
Vậy là buổi tối
sau khi học xong khóa trên lớp Hoa Vân Tích làm đơn xin nghỉ học đến
thẳng phòng hiệu trưởng luôn cho hoành tráng. Ai ngờ vừa định hỏi hiệu
trưởng về thủ tục rút học bạ, ngài hiệu trưởng hỏi lí do, Hoa Vân Tích
trình bày, hiệu trưởng nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu.
"Trường
này có luật học sinh được phép nghỉ hết tất cả các buổi học nhưng miễn
sao tham gia và vượt qua các kì thi sao? Trường đâu có số buổi tối đa
nghỉ tự do nào đâu?"
"Hả?"
Cái này Hoa Vân Tích thực sự
không biết rồi. Saint Maria là một trường quý tộc, vì tập trung nhiều
con ông cháu cha, nên trường phải giảm thiểu một cách tối đa nhất khả
năng để đuổi một học sinh nào ra. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, đuổi một
học sinh ra nó gây rất nhiều rắc rối cho trường. Nghỉ học cũng là một
trong các lí do đó. Saint Maria cũng quy củ rõ ràng, những học sinh nghỉ quá nhiều sẽ không bao giờ được vào lớp top đầu, trừ khi thành tích của học sinh hay nghỉ đó nằm trong top 10. Đương nhiên, học sinh đó vẫn
theo học Saint Maria cho đến khi tốt nghiệp, chẳng qua nếu không có
thành tích nổi trội, đó sẽ là vết nhơ, vấn đề này không thuộc trách
nhiệm của nhà trường.
Chuyện hệ trọng như vậy nhưng Hoa Vân Tích
không hề để ý đến, để tên Vu Dịch đó xỏ mũi dắt đi. Khi rút đơn về đi
lang thang, cô chửi rủa tên đó không biết vì sao hắn trêu cợt cô như
vậy, cô cứ mải nghĩ không biết mình có đắc tội gì tày trời với hắn
không. Nhưng mà Hoa Vân Tích quên mất một chi tiết, Vu Dịch nổi tiếng
trong trường ngoài do là giáo sư tuổi trẻ, quyến rũ, soái ngây người và
tài năng đầy mình ra. Có một điểm không giống ai nhất là thích đùa dai
học trò của mình. Vu Dịch chọn làm lão sư lớp F vì hắn nghĩ đùa dai với
bọn người vô kỷ luật và cái bản tính thằng chột làm vua xứ mù coi trái
đất quay xung quanh mình như lớp F, hắn đùa càng thích, càng hưng phấn.
Vu Dịch đùa thì tâm tình càng không tôt hắn càng đùa dai, nhưng hắn đùa
dai đúng chỗ làm người khác đau điếng cay cú bởi hắn nắm trong lòng bàn
tay từng điểm tối điểm sáng của các học sinh, cho nên lớp F rất sợ cái
thú vui đó của hắn, nhất là mặt hắn bao giờ cũng lạnh như mặt tiền nên
không ai rõ hắn đùa hay hắn thật để mà ứng phó.
Vu Dịch sở dĩ
đùa Hoa Vân Tích như vậy là do nắm bắt rõ bản tính cái gì cũng mù mờ
không có chí tiến thủ, lại kênh kiệu không bạn bè của nguyên chủ Hoa Vân Tích. Hắn biết Hoa Vân Tích rất sợ bị đuổi khỏi trường, bị cho rời khỏi giới thượng lưu, cho nên lần này mới đùa như vậy. Mà chẳng may vừa vặn
Hoa Vân Tích cô là linh hồn khác mới tới nơi đây nên thực sự chẳng biết
gì, bị lừa xoay quanh. Nhưng tâm trạng của hắn khá là tốt nên hắn không
có hứng thú đi đùa dai quá trớn, hắn chỉ muốn xem cô chăm chú đến học
tập vì sợ bị đuổi thôi. Vì thế có thể nói là còn may cho Hoa Vân Tích,
bị chỉnh thế là còn quá nhẹ rồi!
Hoa Vân Tích về nhà suy nghĩ nên sắp xếp thời gian thế nào. Lịch làm việc của cô là từ 7 giờ sáng cho
đến 5 giờ chiều. Như vậy sau khi đi làm về cô sẽ ghé qua trường học nốt
khóa tiếp thu được đến đâu hay đến đó, và cô cũng xác định phải nghỉ một số buổi để tham gia kì thi.
Sắp xếp xong kế hoạch, Hoa Vân Tích ôm giường ngủ một giấc êm đềm. Ngày mai sẽ là ngày đầu tiên của 1 tháng thử việc.
Sáng sớm, vì là nhận việc nên Hoa Vân Tích đi đến trước 30 phút, cô được đưa đi cùng một đoàn người, nhưng đến phòng kế hoạch chỉ có mình cô.
Trưởng phòng đứng lên nhận và giới thiệu Hoa Vân Tích với các đồng nghiệp.
Nhưng họ đều bơ đi và làm việc riêng của mình, ai trang điểm tiếp tục
trang điểm, ai dùng điện thoại tiếp tục dùng điện thoại, ai tụm lại nói
chuyện với nhau cũng tiếp tục. Chẳng ai thèm để ý đến cô. Cũng đúng
thôi, nhân viên cấp thấp nhất ở Cao thị tập đoàn cũng đều là những người ưu tú, chẳng trách họ lại tâm cao khí ngạo. Qua bao thế hệ nhân viên từ khi còn làm nhân viên quèn đến nay, trưởng phòng không lạ lẫm gì khi
thấy cảnh đó, hắn cũng không ý kiến gì, tiếp tục nhiệm vụ bàn giao công
việc cho Hoa Vân Tích rồi chỉ vị trí làm việc cho cô.
Hoa Vân
Tích vừa cám ơn và ngồi xuống chỗ chuẩn bị mọi thứ trước khi vào giờ
làm, lập tức có cô gái ngồi ở bàn làm bên tay phải cô nhích sang chào
hỏi:
"Ta tên Khổng Mẫn Đồng mới đến cách đây 2 tháng, cũng tính là nhân viên mới, hân hạnh."
"Hân hạnh, ta tên Hoa Vân Tích, mong được giúp đỡ."
Khổng Mẫn Đồng vừa định nói tiếp, lại nghe 1 người cầm điện thoại chỉ vào đó hô lên một tiếng:
"Các ngươi xem này!"
Khổng Mẫn Đồng lập tức chạy ra đó, mấy người khác cũng vậy, ngoại trừ Hoa Vân Tích.
"Dương tỷ, có gì đặc sắc sao?"
Cũng không phải chuyện gì to tát, nữ nhân kia chỉ nói:
"Ta nhận được thông tin từ Nhạc tỷ là dự án hợp tác thành công vang dội,
chiều nay chủ tich của chúng ta sẽ về C quốc, về sớm hơn dự định đấy!!"
Người vừa nói tên Tần Tiểu Hân, "Nhạc tỷ" trong miệng nàng chính là thư ký
riêng của tổng giám đốc Cao thị tập đoàn và là đường tỷ của nàng ta.
Mọi người nghe vậy trở nên sôi trào hẳn lên, khác với không khí buồn tẻ ban nãy.
"Oa~ vậy toàn công ty lại cớ cơ hội xếp hàng đón chủ tịch ~"
"Hiếm có cơ hội gặp mặt chủ tịch, ta phải đi mua bộ đồ mới trưa nay thay ngay mới được!"
Những người khác cũng đồng tình nghĩ đến việc chỉnh trang nhan sắc.
"Chỉ là chủ tịch về thôi mà?" Làm gì đon đả đón như đón chồng vậy?
Vừa lỡ mồm nói ra câu đó, Hoa Vân Tích lập tức trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
"Hừ, ngươi định trang thanh cao gì ở đây?"
"Nàng định giả vờ không biết chủ tịch thế nào cho khác biệt đây mà!"
"Đúng nga, người mới, để tỷ tỷ đây nói cho ngươi biết, trò của ngươi quá cũ
rồi. Vừa rồi có cái con bươm bướm tên gì ấy nhỉ --- a, Hạ Điệp, nàng
cũng như ngươi trang thanh thuần không biết đến chủ tịch, không ngưỡng
mộ ao ước chủ tịch cho khác người. Ỷ vào mình xinh đẹp một chút khắp nơi ve vãn nam nhân. Vờ ngớ ngẩn thế nào mà đi nhầm vào thang máy chủ tịch, lại còn giả choáng váng ở đó để chủ tịch bế về phòng làm việc của mình. Thế đã đành, chủ tịch đáng kính của chúng ta không muốn nhân viên của
mình xấu mặt nên chỉ nói là thấy nàng bị ngất, mà nàng -- chậc chậc..."
"Ha ha" Một người khác cười " Nghĩ đến đó ta lại thấy buồn cười, cái tiện
nhân Hạ Điệp này nhân mọi người khó hiểu mà nói ái muội, gì mà ta đi
cùng hắn một lúc, hắn thấy ta choáng váng nên hỏi ta có làm việc được
không. Ta bảo có, hắn vẫn đòi bế ta vào đây nghỉ ngơi."
"Chao,
nàng ngượng ngùng nói gì mà ta hỏi hắn thế có phiền đến ngươi không sắp
vào giờ làm rồi, hắn nói hắn là chủ tịch. Cũng từ đấy tiện nhân này đi
đâu cũng cao ngạo phao tin đồn nàng là bạn gái chủ tịch" Một người khác
chen miệng vào, còn làm bộ ngượng ngùng như thật .
Theo lời các
nàng kể thì Hạ Điệp này vận đủ rủi, bình thường chủ tịch một tập đoàn
lớn như Cao thị sẽ chẳng để ý đến mấy cái tin đồn nhảm này, thế mà tình
cờ gia gia của chủ tịch đến thăm, vị lão gia này muốn hắn có bạn gái lắm rồi nghe được tin đồn bắt chủ tịch đưa nữ nhân không ham hư vinh đó đến gặp mặt. Chủ tịch mới tức lên mới phát thanh thông báo: "Hạ Điệp phòng
kế toán nhiều lần cố tình ra vào thang máy chủ tịch, nể tình ta vừa vào
thang máy, hỏi nàng sao ở đây nàng lập tức xin lỗi nói rằng đi nhầm vào
và sẽ không tái phạm, nên ta tha cho lần này.". Hắn còn dịu dáng cười
nói: "Hơn nữa, không biết do ta đáng sợ thế nào, ta còn chưa kịp nói gì
tiếp nàng liền ngất luôn rồi. Nên ta nghĩ trách phạt một nữ nhân yếu ớt
như vậy không phải phong cách của ta"
Lời đó không có trách móc,
nhưng vị chủ tịch này chơi một vố đủ thâm. Câu thứ 1 khẳng định, Hạ Điệp biết chủ tịch và có ý định từ lâu, nhưng còn ra vẻ thanh cao. Câu thứ 2 ngầm nói cho mọi người hắn với Hạ Điệp không nói thêm câu nào khác, cho nên cuộc nói chuyện kia là do nàng ta bịa ra.
Vậy là Hạ Điệp từ cái ngưỡng cho người ta nịnh nọt, đã trở thành nơi tập trung những lời chỉ trích.
"Ta sang chỗ người quen ở phòng đó, lúc đấy nàng ta biến sắc mặt phải nói
một câu là thích! Nhưng mà nghe giọng chủ tich thật thích!"
"Vậy
nên ta nói Hoa Vân Tích đồng sự, ngươi có muốn quyến rũ chủ tịch thì
dùng phương pháp gì mới mẻ hơn, chứ còn với tư sắc của ngươi - "
Hoa Vân Tích nhàm chán tựa lưng vào ghế, mặc kệ họ. Có một câu nói thôi mà
đắc tội cả phòng, chiều nay cô phải đi xem vị chủ tịch thần bí đó là ai
mới được kẻo sau này lại bị nghi giả nai giống cái nữ nhân tên Hạ Điệp
kia!
Hoa Vân Tích đã âm
thầm khinh bỉ tên chủ tịch đó làm mê muội các nữ nhân viên, cho đến khi
thực sự nhìn thấy vị nam thần trong truyền thuyết đó - chủ tịch Cao Lực
Ngự. Trong mắt Hoa Vân Tích, hắn tạo cảm giác như quanh người gắn đèn nê ông, đứng đâu cũng phát sáng chói lòa vậy. Cao Lực Ngự có mái tóc màu
hạt dẻ, đôi mắt nâu vàng sâu thẳm, nhất là cái cằm như tỉ mỉ điêu khắc
ra. Đôi môi của hắn lúc nào cũng nhếch lên một nụ cười. Hắn cười như vậy ôn nhu khiến cho người khác muốn chìm đắm vào đấy. Nhưng có lẽ vì vóc
dáng cao lớn và cái khí chất của một người hoạt động lâu năm trên thương trường, làm những người xung quanh có một áp lực vô hình khi nhìn hắn
đi qua. Dù vậy, vẻ ngoài và khí chất đó mâu thuẫn nhau, làm hắn tản ra
một loại sức quyến rũ riêng.
Tự dưng, Hoa Vân Nhã đột nhiên bị
một lực đẩy thật mạnh từ phía sau làm cô lao thẳng lên phía trước vừa
vặn ôm lấy Cao Lực Ngự. Hắn hơi khựng người lại một chút, quay sang nhìn Hoa Vân Tích, rồi hắn nhẹ nhàng đỡ cô đứng thẳng dậy.
"Vị tiểu thư này, ngươi nên chú ý đường đi, sàn khá trơn đấy."
Nhưng Hoa Vân Tích nhìn ra sự xa cách với mọi thứ trong mắt Cao Lực Ngự, hắn
không thân thiện như vẻ ngoài vốn có của mình, thậm chí cô nhìn thấy ánh mắt hắn thoáng một chút ghét bỏ. Giống như hắn đã quá quen với mấy kiểu va chạm tình cờ như vậy. Theo kinh nghiệm nghiên cứu mấy dạng biến thái của cô, mấy tên lúc nào cũng có vòng sáng thiên thần trên đầu như vậy
mới nguy hiểm, nhất là một người có thể bác ái đến vậy ngay cả khi đứng
trên đỉnh cao sự nghiệp. Thì lúc hắn tức giận lên, hắn sẽ càng ra sức
tàn phá, mà vừa cười vừa tàn phá.
Quả thực, sau này cô đã nếm trải được cảm giác thế nào là nụ cười nguy hiểm từ Cao Lực Ngự.
Quay trở về hiện tại, Hoa Vân Tích biết rõ ràng chắc chắn ai đó vừa đẩy
mình, nhưng ngoái đầu lại chỗ cô vừa đứng thì lại chẳng thấy ai cả. Cao
Lực Ngự cũng nhìn theo phía cô nhìn, hắn lập tức hiểu ra, lại là ghen
ghét nhau giữa đồng nghiệp.
Hoa Vân Tích bực bội nhưng vẫn phải cúi đầu xuống một góc 45 độ:
"Thật lòng xin lỗi, chủ tịch. Ta không phải cố ý!"
Cao Lực Ngự khẽ phủi vai áo cô vừa bám vào, nhàn nhạt cười "Không có vấn đề gì.". Xong, hắn bước đi.
Vì điều này, Hoa Vân Tích đã bị mọi người lườm mắng.
Thật là, mới ngày đầu thôi mà đã vậy. Hoa Vân Tích cô mà biết đứa nào chơi xấu thế cô sẽ túm đầu nó ấn xuống bồn cầu uống nước!
...
Trở về mệt mỏi sau một ngày làm việc, làm Hoa Vân Tích không muốn tới
trường chút nào. Do phải tội vì lao vào người chủ tịch, các nữ nhân viên trong văn phòng lấy cớ tiền bối mà sai cô đủ thứ việc, mà cô là thực
tập không nghe theo không được.
Hoa Vân Tích về nhà tính nghỉ ngơi khoảng 30 phút rồi đến trường.
Đến tới cổng nhà, cô thấy có xe tải đứng trước cổng căn hộ nằm cách chỗ cô
một nhà, chắc có người mới chuyển tới. Cô không để ý nhiều lắm, mở cửa
vào nhà và nằm thẳng cẳng ngủ im như người chết. Khoảng chừng 20 phút
sau chuông cửa vang lên inh ỏi, Hoa Vân Tích cau có dụi mắt bước ra
ngoài. Nhưng mở cửa ra, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà cô nghĩ là sẽ không bao giờ thấy nữa. Phải, đó là cái mặt khó ưa của Lâm Hạo
Lăng, hắn ném cho cô một hộp quà cùng lời chào hỏi: "Từ giờ ta là hàng
xóm của ngươi, mong được giúp đỡ."
Lâm Hạo Lăng sau mấy ngày suy
nghĩ liền lựa chọn chuyển đến gần nhà Hoa Vân Tích để tiện lo lắng chăm
sóc cho cô. Cái người này, hắn nghe thuộc hạ của hắn nói lại thì biết cô dã ngủ trên sân thượng cùng một nam nhân xa lạ, sau đó lại thuê một căn nhà ở khu lắm trộm cướp, ăn cắp vặt, nghiện hút như này để ở. Thật
không may, cảnh vệ hắn gài theo đã bị nàng phát hiện và đánh cho một
trận trong đêm nên hắn cũng thương tình cho họ về, tự mình xuất chịnh.
Thực ra hắn cũng không cần phải làm thế, nhưng cứ nghĩ cô chuyển đi cũng có lí do vì hắn làm hắn cảm thấy rất lo. Nhất là cô không nghề nghiệp,
không hiểu biết (Lâm Hạo Lăng cho cảnh vệ về nên không biết Hoa Vân Tích đã tìm được việc) hắn lại càng thấy bổn phận thúc thúc của mình nên
phải làm gì đó.
"Sao ngươi ở đây?" Hoa Vân Tích ngây người một lúc, mới hỏi.
"Nhận sự ủy thác của Hoa gia, ta đến đây để lo liệu cuộc sống cho ngươi." Thực ra đây là nói dối, hắn còn chưa cho Hoa gia.
"Không cần!" Cô trả lại hộp quà cho hắn.
"Đấy là trách nhiệm của ta, vì thanh danh của Hoa gia thôi, ngươi không cần
cũng thế! Mà...ta nghĩ món quà này là thứ ngươi muốn đó, không nhận
sao?"
Hoa Vân Tích khó hiểu:
"Ta muốn cái gì ngươi biết sao?"
Tò mò, Hoa Vân Tích lấy lại hộp quà, mở nắp hộp ra, đó là một bản truyện
tranh bản gốc mới ra của bộ truyện cô phát cuồng gần đây, cùng art book
của nó. Cô cảm thấy thế giới như bừng sáng trong một phút mặc niệm.
Trời, đó là thứ mà cô ao ước được liếm lên nó một lần, bậy quá, được
chạm tay vào nó một lần. Vậy mà giờ nó lại nằm ngay ngắn trước mắt cô,
đưa tay cầm lấy nó thuộc về cô.
"Thế nào? Nhận không? Nếu nhận
thì từ giờ chúng ta sẽ là hàng xóm." Làm gì có chuyện Lâm Hạo Lăng không biết cô muốn gì, hắn cài virus theo dõi vào điện thoại Hoa Vân Tích mà. Mấy bữa nay cô chỉ toàn lên mạng đọc truện tranh và tám với bạn hữu của mình. Có lần duy nhất không phải làm điều đó là lúc cô lang thang trên
mạng tìm việc loạn tùng xiệng lên một hồi. Hắn cũng không chắc là có
việc gì tử tế mà cô làm được.
"È hèm, tùy ngươi." Hoa Vân Tích
không thừa nhận bản thân đã bị mua chuộc. Dù sao thì Lâm Hạo Lăng ở đây
cũng không mất miếng thịt nào của cô, lại còn có người giúp đỡ cho nữa.
Chẳng qua Hoa Vân Nhã à, cô thắc mắc sao nam nhân của nàng lại lởn vởn ở đây giờ này? Danh tiếng của Hoa gia quan trọng hơn Hoa Vân Nhã?
Hoa Vân Nhã, ngươi nữ chính không quản nam nhân của ngươi gì cả, để hắn
chạy rông, đây là lỗi của ngươi không phải lỗi của ta nhé? Sau này đừng
lấy lí do đó mà áp bức ta!
Hoa Vân Tích duyên dáng xoay người vào nhà, vừa định đóng cửa nhà cái rầm trước mặt Lâm Hạo Lăng, chợt cô có sáng ý!
"Thúc thúc thân ái, thúc thúc tốt nhất trên đời. Ta bây giờ đến trường, hay
ngươi giúp ta làm việc nhà đi! Dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày không dọn rồi!
Giờ ta chuẩn bị đến trường."
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá
đáng nên Lâm Hạo Lăng gật đầu theo Hoa Vân Tích bước vào trong. Tuy
nhiên, khi lượn quanh nhà một vòngđể khảo sát sự tiện nghi của ngôi nhà
cô, hắn mới hành tinh của cô đáng lẽ ra không phải trái đất mới đúng.
Trên bàn có mấy bát mì tôm còn cấn, để mấy hôm nó mốc lên. Áo thì vứt xuống
rải rác đầy đất, xung quanh một đống giấy rác, một đống vỏ đồ ăn vặt
nhét dưới gầm giường. Giày thậm chí còn quăng lên bàn, hắn đoán, cô đi
giày vào tận giường rồi mới rút giày ném ra. Lướt đến nhà tắm, thấy chất đồng mấy bộ quần áo nhưng không có đồ lót, trán hắn nổi gân xanh luôn.
Chắc chắn, Hoa Vân Tích nữ nhân đần độn này mặc quần lót mấy ngày rồi
lộn lại mặt ngoài mặc tiếp rồi!
Lâm Hạo Lăng đi ra phòng khách,
thấy Hoa Vân Tích ngồi trên ghế quay về hướng nhà tắm, hai chân chụm
lại, ngoan ngoãn để hai tay ở đầu gối. Vừa thấy hắn ra thì giơ cao tay
vẫy chào như đón vận động viên thế vận hội Olympic. Lâm Hạo Lăng run rẩy chống tay lên tường quay mặt vào tường một lúc, rồi mới suy sụp ngồi
xuống.
"Hoa Vân Tích..." Hắn gọi hồn.
"Dạ, có mặt."
"Thật bẩn thỉu..." Lâm Hạo Lăng nỉ non với cái lòng bàn chân đầy bụi bẩn của
mình "Cái phòng ở của ngươi nó giống như mặt và nhân cách của ngươi
vậy."
"Hứ, ngươi dám bảo mặt và nhân cách của ta bẩn thỉu?!"
Tựa lưng vào tường, Lâm Hạo Lăng cười tươi roi rói:
"Tưởng ngu lắm, hóa ra ngươi cũng biết suy luận ra điều đó sao?"
"Ngươi..." Hoa Vâ Tích xách cặp vào nhà tắm, một lúc sau đi ra đã thấy thay đồng
phục. Cô giậm chân giận dữ nổi đóa với hắn "Ngươi đã hứa rồi thì dọn đi, ta đến trường!"
Nói xong ném chìa khóa vào chuẩn xác giữa hai chân Lâm Hạo Lăng, chạy nhanh ra khỏi cửa.
Lâm Hạo Lăng nhìn chằm chằm chìa khóa rồi lại nhìn chằm chằm cửa.
Để hắn dọn bãi rác á? Chưa tỉnh ngủ hả?
Lâm Hạo Lăng lạp tức ném địa chỉ cho công ti dọn vệ sịnh, sau đó chuồn về
nhà mình. Từ giờ hắn thề, phải ép Hoa Vân Tích vào khuôn khổ! Không thể
sống bê tha thế được!
Hoa Vân Tích trên có Lâm Hạo Lăng ép vào
khuôn khổ đời sống, dưới có Vân Thiên ép vào khuôn khổ tinh thần, soái
ca vây quanh, ngỡ là sướng, đâu ai ngờ là gặp hạn!
Hoa Vân Tích
đến trường, bây giờ là vào tầm 30 phút ăn tối của học sinh. Cô cũng rẽ
ra căn tin ăn tối luôn. Hôm nay đến tường rảnh rang ngồi ở căn tin cô
mới biết được mình bị bàn tán ở trường nhiều như thế. Cô nghe người ta
nói cô xin nghỉ học để đi làm kỹ nữ vì bị đuổi khỏi Hoa gia không kiếm
được tiền. Không biết ai đòn ác như vậy, nhưng cô chỉ cười nhạt cho qua.
Đối với Hoa Vân Tích, còn vấn đề đáng sợ hơn. Cô cũng nghe loáng thoáng
người ta biết được tên của Vân Thiên, mấy hành động "ái muội" của họ
thời gian qua. Cô có tra mạng mới biết, Vân Thiên là minh tinh cực kì
nổi tiếng, hắn có thiên phú ca hát, vũ đạo lại có khả năng sáng tác nhạc cùng với chơi nhạc cụ. Sau hắn bắt chéo nghề sang làm diễn viên cũng
thành công vang dội. Quả thực là một siêu sao tài năng hiếm có, nằm
trong số ít người mang danh tiếng không vì ngoại hình mà vì thực lực. Và cô cũng biết luôn những câu chuyện dở khóc dở cười giữa nguyên chủ Hoa
Vân Tích và Vân Thiên.
Rốt cuộc, Hoa Vân Tích nghĩ ra một vấn đề, tình trạng của cô rất nguy hiểm. Cô đang nằm dưới sự kèm cặp của Lâm
Hạo Lăng, và nằm bẹp dí dưới sự áp bức của Vân Thiên, tương lai sẽ đau
khổ chật vật với trò đùa dai của Vu Dịch giáo sư, rồi, và giờ là lăn qua lăn lại ở địa bàn của Cạo Lực Ngự. Suy đi tính lại cô chắc đến 96,69%
tất cả họ đều là lão công tương lai của Hoa Vân Nhã. Thế thì sao? Thì
một ngày nào đó họ liên kết lại làm vui lòng Hoa Vân Nhã chứ sao?!!! Làm vui lòng bằng cách nào? Chà đạp Hoa Vân Tích! Hoa Vân Tích là ai? It's
me!!
Nghĩ đến đó Hoa Vân Tích cảm thấy món ăn trở nên mất hương
vị. Cô cắn móng tay, nuốt nước bọt, rồi lại cắn đầu đũa. Tàn đời rồi,
nhưng cô không nghĩ ra có cách nào thoát kiếp này hết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Vân Tích nghĩ, ăn đã, tính sau.