Trong phòng làm việc
của giáo viên, vang lên những tiếng mút ái muội. Vu Dịch ngồi trên bàn
nhìn xuống Hoa Vân Nhã, lúc này cô đang quỳ gối, hai tay cô nâng ngực
lên xoay tròn ma sát côn thịt nóng rực của hắn đang bị kẹp ở khe rãnh
giữa hai ngực. Hoa Vân Nhã cúi đầu xuống đưa lưỡi liếm vòng quanh quy
đầu của hắn. Vu Dịch thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp trong
cổ họng. Những tài liệu môn học còn rơi đầy đất không ai nhặt lên.
Vu Dịch bận bịu với công việc, dạo gần đây hắn không có hứng thú nhiều lắm với nữ nhân, nhưng miếng thịt béo bở này tự động đưa lên cửa, hắn không nảy sinh dục vọng cũng khó. Hoa Vân Nhã mấy ngày nay đều ở chỗ hắn nói
muốn hắn dạy thêm, nàng nhiệt tình nên hắn cũng không từ chối. Nhưng Vu
Dịch gần đây lại nhận thấy ánh mắt Hoa Vân Nhã như có như không liếc
nhìn về phía hắn, thỉnh thoảng còn thấy nàng trang điểm và xịt nước hoa. Làm sao Vu Dịch không biết nàng ngầm gợi ý cái gì?
Hôm nay tiến
đến phòng làm việc riêng của hắn, Hoa Vân Nhã mặc áo trễ ngực và quần
đùi, bên trong có quần ren - kiểu mặc này rất kích thích nam nhân. Hắn
không biết nàng cố ý hay vô tình mà lại vấp ngã nhào vào người hắn. Vu
Dịch cảm nhận được khuôn ngực của nàng nảy lên ép vào trong ngực hắn,
cúi xuống liền thấy khe rãnh sâu hoằm giữa đôi gò bồng trắng mịn, nơi
nào đó của hắn bắt đầu cảm thấy hưng phấn.
Hắn ác thú vị nghĩ, cảm giác sẽ thế nào nếu nàng quỳ gối xuống , kẹp côn thịt của hắn giữa đôi gò bồng của nàng – và liếm nó?
Vu Dịch nghĩ, và hắn làm thật, bắt đầu từ câu hỏi: “Ngươi thích ta phải không?”. Hắn dụ dỗ Hoa Vân Nhã làm như bây giờ.
Hoa Vân Nhã liếm một lúc lâu Vu Dịch cao trào bắn ra tinh dịch trắng vào
miệng nàng, và cả trên mặt. Hoa Vân Nhã đột ngột bị như vậy liền nhè ra
tay. Hắn thấy thế cười: “Ngươi nuốt vào, nuốt vào cho ta nhìn.” Như vậy
mới càng hưng phấn.
Ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng Hoa Vân Nhã vẫn cúi xuống liếm chất dịch trắng trên lòng bàn tay. Bỗng dưng, cửa bị mở ra.
Vân Thiên đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh này, hắn vào trong đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa tặc lưỡi cười bí hiểm.
“Chậc, chậc. Làm chuyện người lớn mà không đóng cửa gì cả.” Hắn không nghĩ đến có thể thấy cảnh thú vị thế này. Hoa Vân Nhã thanh thuần đột nhiên trở
nên yêu mị dưới gấu quần của mặt lạnh Vu Dịch. Nàng lúc này mặc đồng
phục của trường, áo sơ mi trắng cởi mấy cúc đầu, áo ngực vén lên trên,
hai quả đồi tròn trịa vươn ra, lộ hai điểm hồng nở rộ như dụ dỗ người
khác. Vu Dịch ngoại trừ khóa quần bị kéo xuống, vũ khí chiến đấu lộ ra
ngoài, còn lại quần áo vẫn tinh tươm sạch sẽ. Hắn nửa ngồi nửa đứng trên bàn, Hoa Vân Nhã thì quỳ ngối dưới chân hắn, cảnh này có vẻ hay.
“Hừ, cửa phòng ta ngoài ngươi còn ai dám mở?” Thực tế đúng là phòng Vu Dịch
thì ai cũng phải gõ cửa trước khi vào, trừ tên vô phép tắc Vân Thiên
này. Vu Dịch chỉnh trang lại quần áo, lại về với dáng vẻ thường ngày “Có việc gì sao?”
Hoa Vân Nhã ngượng ngùng trước ánh nhìn tròng trọc của Vân Thiên, cô đỏ mặt cũng mặc lại quần áo cẩn thận.
“Tất nhiên là có việc” Vân Thiên khoanh hai tay lại, nhìn về phía Hoa Vân
Nhã “Ngươi có thể tránh đi một chút chứ? Không cần phải đi xa đâu, chờ
một chút chúng ta cùng đi ăn tối. Dù sao ta cũng thấy đói rồi.”
Hoa Vân Nhã khẽ gật đầu, chậm rãi đi ra, đi qua chỗ Vân Thiên, nàng đưa mắt ngượng ngịu nhìn hắn, thấy hắn nhìn nàng, liền cúi xuống nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài.
Hoa Vân Tích đóng cửa lại, Vân Thiên thiểm thiểm mắt khiêu khích nhìn Vu Dịch:
“Hoa Vân Tích quyến rũ ta trước mặt ngươi.” Ngụ ý nói: sức quyến rũ của ta không kém ngươi làm nàng bị hấp dẫn.
“Thì sao?”
“Khi nào chán nàng đưa qua cho ta.”
“Tùy ngươi.”
Nếu Hoa Vân Tích ở đây, cô sẽ thấy ngạc nhiên vì kịch bản không đúng. Đáng
lẽ ra lúc này Hoa Vân Nhã phải ở trên giường của Lâm Hạo Lăng, sau này
với Lâm Hạo Lăng giận dỗi mới tìm an ủi hư không ở Vân Thiên vì biết hắn có ý với nàng. Khi Hoa Vân Nhã ngấm ngầm qua lại giữa Vân Thiên và Lâm
Hạo Lăng bị Vu Dịch tình cờ biết, cái bản tính tò mò của Vu Dịch nổi lên bèn vờn qua vờn lại Hoa Vân Nhã, đồng thời muốn dùng nàng thỏa mãn dục
vọng. Sự việc có vẻ chệch hướng khi Lâm Hạo Lăng còn chưa động đến Hoa
Vân Tích, khiến nàng cảm thấy hư không, tìm Vân Thiên thì hắn lại xuất
ngoại rồi, nên lựa chọn Vu Dịch.
Vân Thiên lấy từ trong túi áo
khoác ra một bản ghi chép nhỏ ném về phía Vu Dịch, Vu Dịch bắt lấy,
nhếch môi tán dương đồng đội “Hiệu suất nhanh thật.”
Vân Thiên có mở một trại giam tư nhân ở bên M quốc, nơi đó chuyên gia dùng để bắt
những tên mà hắn cho là “Có vấn đề về nhân cách, tâm lý và tư duy” để
làm những cuộc nghiên cứu. Bằng cách nào đó, hắn câu thông với bên trên, hợp pháp hóa hành vi bắt giam phi pháp này. Những cuộc nghiên cứu của
Vân Thiên mang lại nhiều lợi ích cho Vu Dịch trong công việc phá án của
hắn, bù lại suy luận chính xác của Vu Dịch có thể đem lại những “nguồn
nghiên cứu” cho Vân Thiên.Bọn hắn đã tương hỗ nhau rất lâu, cho nên cả
hai giống như người thân gần gũi nhất vậy, họ không ngần ngại cho nhau
bất cứ món đồ gì mình sở hữu nếu người kia muốn. Đó là lý do vì sao
trong tác phẩm gốc, Vu Dịch và Vân Thiên sớm đồng ý chia sẻ Hoa Vân Nhã
nhất trong hậu cung của nàng.
“Bọn khủng bố cũng thật kiên trì,
một mực điều tra thân phận thật của ta ngay cả khi điều tra thế nào cũng chỉ ra ta là một minh tinh không hơn không kém.” Vân Thiên thở dài ngồi lên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn.
“Vậy ngươi có thể đổi nghề làm host bar cho đỡ bị nghi ngờ.” Vu Dịch vừa đọc qua tư liệu vừa đáp lại.
“Ta thao, ngươi còn giỡn mặt ta!”
Hoa Vân Nhã chờ vài phút, rốt cuộc cũng thấy Vu Dịch và Vân Thiên bước ra,
cả ba cùng nhau đi tới nhà ăn. Hoa Vân Nhã nhận thấy xung quanh có biết
bao ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn mình, nàng thẹn thùng nhìn về phía hai
nam nhân đang đứng ở hai bên của mình. Bọn hắn vẫn bình thản bước tiếp
mà không quan tâm đến những ánh mắt phức tạp xung quanh. Có phải hay
không bọn hắn đều thích nàng?
Vừa đi đến nhà ăn, Vân Thiên đã
nhìn thấy Hoa Vân Nhã đang cúi đầu tắc thức ăn vô miệng, lần nào thấy nữ nhân này hắn cũng thấy cô không ngủ thì ăn, không biêt heo nhà nào lại
chăn tốt như vậy!
“Lại kia đi” Hắn chỉ tay bàn Hoa Vân Tích đang ngồi. “Nhưng các ngươi im lặng ta tới trước.”
Vu Dịch quen hắn lâu, biết ngay hắn có vẻ thích thú với người này, Vu Dịch cũng không dị nghị gì, đi theo Vân Thiên. Hoa Vân Nhã thấy vậy, nheo
mắt lại nhìn Hoa Vân Tích, trong lòng có chút không vui. Hoa Vân Tích tự dưng rời khỏi Hoa gia, tưởng cô không xuất hiện nữa, ai ngờ cô lại ở
đây quấy nhiễu nàng nữa, nữ nhân này cũng quá nham hiểm.
Vân Thiên tới sau lưng Hoa Vân Tích, vừa vặn cô đang tu ngụm nước. Hắn tà ác vỗ mạnh vào lưng cô. “Chào buổi tối.”
Hoa Vân Tích phun nước thẳng vào mấy món ăn trước mặt, tay cầm cốc cũng
nghiêng đi đổ luôn nước vào đồ ăn. Ngây người nhìn đồ ăn trước mặt vài
giây, Hoa Vân Tích hất cẳng xoay một góc đẹp sút về phía sau.
“Vân Thiên! Ngươi chết đi!!!”
Nhưng cổ chân cô đã bị Vân Thiên nắm lấy, hắn còn nghiêm túc nói một câu tức
chết Hoa Vân Tích: “Ngươi đi giày thể thao mà không đi tất.”
“Bỏ tay ra, kệ ta!” Hoa Vân Tích ngọ nguậy chân.
“Bỏ ra ngươi đá ta à?” Vân Thiên nói thế nhưng vẫn buông chân cô ra. Hoa
Vân Tích được thả lỏng chân liền sút vào đầu gối Vân Thiên, ngay tức
khắc bị hắn một đá co trở lại. Hoa Vân Tích ôm chân ngồi xuống cúi gằm
đầu tự kỷ.
“Đền suất cơm cho ta ….” Hoa Vân Tích phụng phịu. Dù
cơm ăn gần nửa già rồi nhưng ai bảo hắn gây tội, mà cô vẫn đói nhưng đồ
ăn đắt tiếc tiền mua tiếp, hắn phải chịu!
“Gì? Ngươi ăn đến cấn rồi còn bắt ta đền nguyên suất.”
“Chưa hết. Ngươi đền.”
“Thôi được rồi” Vân Thiên ngồi xuống, cả người vịn vào vai Hoa Vân Tích “Coi như ta bố thí ăn mày.”
Hừ hừ, lại cái giọng coi như ta bố thí.
“Vân đồng học, người ngươi không có xương hả? Sao lúc nào cũng dựa vào ta!”
“Để cho ta dựa một chút, vừa xuống máy bay xong.”
Hoa Vân Tích tức mình ngẩng đầu lên. Tên này dựa quen mui!
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô hoảng hốt khi thấy Vu Dịch ngồi phía đối diện lúc nào. Hắn dùng ánh mặt nhìn tò khỉ để nhìn hai người.
“Vu, Vu lão sư”
“Hai người có vẻ thân thiết?” Vu Dịch tò mò hỏi.
Vân Thiên nghe thế bật người lên ngồi chống tay lên bàn, híp mắt lại. Vu
Dịch hỏi vậy, đây là dấu hiệu hắn muốn thử. Thử ở đây là thấy Vân Thiên
đồng chí có vẻ thích đùa Hoa Vân Tích, hắn cũng muốn thử xem sao. Vu
Dịch này hắn biết thừa, anh em đồng đội mà thích cái gì, hắn cứ phải tò
mò muốn thử xem có vui không. Tên ham vui này, ngày xưa vì hắn cái gì
cũng tò mò nên mới sa chân vào vũng lầy truy bắt của Vân Thiên. Vân
Thiên ngày trước luôn cố tìm cách tống hắn vào trại giam của mình để
nghiên cứu tâm lý, cuối cùng tống không được, họ thành bạn.
“Ta vơi nàng ngủ chung, ăn chung, tập thể thao chung, dùng mạng chung. Thế có tính thân thiết không?”
Ngủ chung? Hoa Vân Tích co giật khóe môi. Hừ, ngủ cùng trên cái sân thượng
cũng tính là “ngủ chung” thì mấy kẻ vô gia cư ngủ trong công viên cũng
tính là “ngủ chung” chắc?
“Vân đồng học, ngươi đừng có nói bậy trước mặt lão sư!”
“Ta có nói sai sao?”
“Ngươi đừng có mà dùng giọng điệu ái muội như vậy!” Nhờ hắn mà danh tiếng cô càng thêm thối.
“Là do ngươi đầu óc có mấy tư tưởng không tốt đẹp thôi.” Vân Thiên đột nhiên nhớ ra “A, Hoa Vân Nhã đâu rồi?”
Vu Dịch hếch mặt sang bên. Vân Thiên và Hoa Vân Tích cũng nhìn sang cạnh
Vân Thiên, Hoa Vân Nhã đứng đó. Hoa Vân Nhã không thích lắm ngồi xuống
bàn của Hoa Vân Tích, nàng định chờ hai nam nhân kia mời nàng ngồi
xuống, nhưng không ai mở miệng cả nên nàng cứ xấu hổ đứng đó nãy giờ.
“Ngươi ngồi xuống đi! Sao cứ đứng đấy làm gì?” Vân Thiên mở lời trước.
Hoa Vân Nhã e thẹn ngồi xuống cạnh Vu Dịch, ánh mắt còn đảo qua Hoa Vân
Nhã, trong mắt làm vẻ không muốn, ý nói: “Ta không muốn ngồi cùng bàn
ngươi đâu! Chẳng qua Vân Thiên mời nên ta không nỡ từ chối”.
Hoa Vân Tích giả ngu không hiểu ý nhìn đi chỗ khác.
Vu Dịch và Vân Thiên thấy Hoa Vân Nhã như vậy thì hơi cau mày có chút
không vừa ý. Bọn hắn không nghĩ nàng tính tình tiểu thư thế, cho dù ghét người khác thế nào thì cũng đừng cố gây phiền phức vậy chứ?
Vân
Thiên yêu cầu đưa thực đơn. Nhà ăn của Saint Maria phục vụ khá chu đáo,
không chỉ phục vụ suất ăn tiêu chuẩn dinh dưỡng thông thường, còn có cả
các món ăn đa dạng như một nhà hàng.
Gọi vài món, hắn ghé vào tai người phục vụ nói nhỏ cái gì, rồi quẳng thực đơn qua cho Vu Dịch, Vu
Dịch thâm thúy nhìn Vân Thiên một cái, cũng gọi món rồi đưa cho Hoa Vân
Nhã, Hoa Vân Tích đòi thực đơn nhưng Vân Thiên không cho nên phụng phịu
chấm tay vô nước bị rớt lên bàn ban nãy, vẽ vòng tròn lên bàn. Người
phục vụ bê khay đựng khẩu phần ăn còn thừa của Hoa Vân Tích đi, chờ một
lúc, các món ăn được bưng lên. Nhìn thấy ba người kia đều được bưng món
mình gọi, mỗi Hoa Vân Tích chưa có gì cả, cô bắt đầu thấy khó chịu không biết có phải Vân Thiên tiếc tiền bùng cơm không, lại nghĩ nữ chính ở
đây nếu cô nổi giận với nam nhân của nàng kể ra không tốt. Vừa định đứng dậy bỏ đi, trong lòng sỉ vả Vân Thiên, thì một đĩa đựng bánh mỳ đặt
trước mặt cô. Vâng, chỉ một đĩa bánh mỳ không, không còn gì nữa.
Hoa Vân Tích tròn mắt nhìn phục vụ, nhìn đĩa bánh mỳ, rồi lại nhìn Vân Thiên. Vân Thiên cười ôn nhu nói:
“Ngươi ăn đi.”
Ăn cái mẹ gì một cái bánh mỳ không? Ta thao!
Rưng rưng nhìn đĩa bánh mỳ, Hoa Vân Tích ăn không được, không ăn cũng không
được. Lần này phục vụ lại bưng bát nước sốt vang để lên trước mặt cô.
Khẩu phần cao cấp hẳn hoi.
Hoa Vân Tích hai mắt tỏa sáng tròn xoe nhìn phục vụ, nhìn bát sốt vang, rồi lại nhìn Vân Thiên.
Vẻ mặt biến sắc đa dạng của Hoa Vân Tích làm Vân Thiên không nhìn được úp
mặt vào lòng bàn tay run rẩy cười. Hắn gọi cho Hoa Vân Tích bánh mỳ sốt
vang để cô ăn sau khi nhét đầy bụng cơm suất, cố ý yêu cầu làm khẩu phần ăn của Hoa Vân Tích cuối cùng, và yêu cầu phải chờ đến khi Hoa Vân Tích vừa đứng dậy định rời đi mới bưng ra. Nhưng mà chỉ được bưng đĩa bánh
mỳ, khoảng 3 phút sau hẵng bưng sốt vang ra. Hắn muốn coi vẻ mặt như
ngửi phải trứng thối của cô khi đang hí hửng được hắn bù cho một bữa no
nê mà lại chỉ thấy có cái bánh mỳ. Quả thật buồn cười muốn thốn ruột.
Vu Dịch đồng chí sớm biết Vân Thiên có ý định đùa cợt, nhưng hắn thấy vậy cũng không nhịn được nhếch miệng khẽ cười.
Hoa Vân Tích rốt cuộc cũng biết Vân Thiên đang vờn chơi cô, tức lắm nhưng không biết làm sao.
Hoa Vân Nhã trên mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng nếu để ý ánh mắt vẫn thấy nàng ghét bỏ nhìn Hoa Vân Tích.
Ăn cơm đến một nửa,
Hoa Vân Tích mới nhớ ra, hai người đàn ông của nữ chính cùng đi sóng vai với nữ chính? Mọi chuyện tiến triển đến đâu rồi? Công khai luôn sao?
Cô gặm bánh mỳ ái muội trộm nhìn ba người, rồi lại suy nghĩ đen tối, rồi
lại gặm bánh mỳ ái muội nhìn trộm ba người, rồi lại suy nghĩ đen tối…
Mọi chuyện đến nhanh quá, chẳng mấy chốc mà nữ chính sẽ thu đầy hậu
cung.
“Này, ăn có cái bánh mỳ mà gặm nãy giờ gặm nát rồi mà chưa
nuốt vào hả? Cô định xin một chỗ trong bộ động vật nhè ra nhai lại sao
Hoa Vân Tích?” Vân Thiên nhìn hành động của Hoa Vân Tích, ngứa ngáy hai
con mắt nãy giờ không nhịn được chen một câu “Cô đang suy nghĩ đến cái
gì không trong sáng? Khai mau!”
Hoa Vân Tích nhòm cái bánh mỳ
mình gặm trông như cái đống … tự dưng cảm giác mắc ớn nổi lên, cô vất
bánh mỳ sang bên cầm sốt sang lên từng ngụm từng ngụm tu không khác gì
tu nước lã. Cô muốn ăn nhanh rồi còn đi về!
“Thật kinh tởm, đã
nhai lại mà còn có kiểu ăn như heo nái.” Câu này dĩ nhiên là Vân Thiên
nói. Hắn lần đầu thấy có người cầm bát sốt vang tu ừng ực như vậy.
Hoa Vân Nhã trong lòng thầm khinh bỉ Hoa Vân Tích. Đúng là xuất thân từ gia đình bần hàn, gen di truyền của loại dân đen thì hành xử cũng thô kệch
quê mùa. Cô ta rời khỏi nhà họ Hoa là tốt nhất, nhờ thế đỡ mất mặt nhà
họ Hoa.
Vu Dịch cũng không khỏi nhăn mặt khi nhìn hành động của
Hoa Vân Tích, nhưng người đi lang thang nhiều, gặp nhiều cảnh như hăn,
hắn không thấy có gì đáng dị nghị. Chẳng qua, một tiểu thư xuất thân
quyền quý như Hoa Vân Tích, hành động như vậy hơi có vấn đề.
Uống một hơi, Hoa Vân Tích đặt bát xuống, lấy giấy ăn lau miệng rồi cúi đầu một góc 45 độ đầu vựa vặn đập cái cộp xuống bàn.
“Tạm biệt thầy Vu, tạm biệt đàn anh Vân Thiên và bạn Hoa Vân Nhã, tôi ăn no rồi, tôi xin phép về nhà.”
“Đã no rồi hả? Còn chưa đến cấn mà?” Vân Thiên ngả ngớn đáp lại.
Hoa Vân Tích hừ lạnh lườm hắn không thèm nói, quay mặt quay người bước đi,
ngay tức khắc bị một cánh tay giữ lại. Nhưng lạ là người giữ cô lại là
Vu Dịch. Cô khó hiểu nhìn hắn.
“Thầy…sao vậy?”
“Em định về đâu? Tiết sau còn học.”
Ờ, quên mất.
Hoa Vân Tích xấu hổ đưa tay còn tự do lên gãi đầu cười ngu ngốc: “Haha, em quên, thế thôi em về lớp.”
Vân Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Con bé này đến trường để ăn chứ có để học đâu!”
Vu Dịch buông tay ra, Hoa Vân Tích bĩu môi quyết lườm Vân Thiên Lần cuối rồi mới trở về lớp thật nhanh chóng.
Hoa Vân Tích vừa xách cặp ngồi vào chỗ, có một nữ sinh ăn mặc diêm dúa từ đâu đi ra dặt mông ngồi trên bàn, mặt vênh váo.
“Hoa Vân Tích, mày cả ngày không đến, đến đúng giờ của thầy Vu tính học đòi cái gì? Lại muốn quyến rũ thầy sao?”
Hoa Vân Tích thầm nghĩ, người quyến rũ người khác nhiều nhất trong truyện H này là Hoa vân Nhã, sao mà Hoa Vân Tích đây đi đâu cũng bị sỉ vả thế
vậy? Chẳng lẽ là nguyên lý “Mệnh nữ phụ” sao? Nữ phụ thì luôn luôn làm
đệm cho nữ chính khắp mọi nơi? Bọn họ nói xấu sau lưng dã đành, nay công khai đến trước mặt người khác nói bậy nói bạ, ai mà chịu nổi được kia
chứ?
“Haha, vừa rồi rõ ràng cả thầy Vu cùng Vân tiền bối đều theo đuổi bạn học Hoa đến tận nhà ăn, Hoa Vân Tích mày người dư thừa cũng
dám không tự biết lượng sức mà đặt mông ngồi đó!”
Hoa Vân Tích
vẫn chọn nhẫn, chờ bọn chúng im miệng, cô không muốn gây gổ chuyện gì ở
trường tạo thanh danh xấu lỡ chẳng may ảnh hưởng đến công ti. Lấy giáo
trình học trong cặp ra, Hoa Vân Tích đặt nó lên bàn, nhưng mấy người này luôn được nước là lấn tới. Từ đâu lại ra một nữ sinh khác ngồi hẳn lên
sách của cô. Hoa Vân Tích tức giận.
“Ngươi tránh ra!”
Nữ nhân kia khong những không tránh, còn hất tóc qua vai kiêu căng nói:
“Mày làm đĩ còn muốn làm đền thờ. Đi nằm dười thân, mở chân ra để người ta
đút vào đến tối còn về trường tính quyến rũ thầy Vu? Giờ mày còn muốn
lên mặt với tao?Mày nghĩ mày còn là tiểu thư nhà họ Hoa sao?”
Cả
lớp cười phụ họa theo. Đây là một loại gọi là tâm lý bầy đàn. Những xúc
cảm chủ đạo chi phối cả một tập thể người, lan truyền đến từng cá nhân
như một hiệu ứng , biến họ thành những con thú hoang không biết dùng
não, chỉ biết bài trừ những người chống lại họ ra khỏi tập thể. Hoa Vân
Tích biết, mình là kẻ bị loại bỏ đó, cô cảm thấy bực mình với đám người
này, liền đẩy nữ sinh ngồi trên vở mình ra. Vừa lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Nữ sinh kia bị ngã xuống đất, có lẽ ả ta cũng là
một thành phần nổi trội được mọi người nịnh nọt trong lớp. Nên khi ả vừa ngã xuống, mọi người lập tức tụm lại giống như xót xa hỏi han ả có sao
không, hỏi han chán thì quay sang chỉ trích Hoa Vân Tích không biết nặng nhẹ.
Quan sai lầm hay dân sai lầm thì tội cũng như nhau -- ai
tạo ra châm ngôn cửa miệng đó vậy ra đây cho cô đấm một cái. Hoa Vân
Tích cô giờ đang rất muốn đấm người.
Nữ sinh kia bị đẩy xuống, đau đớn, điên tiết đứng dậy quát:
“Giữ nó lại cho tao!”
Mọi người lập tức chân chó thi nhau kèm hai bên không cho Hoa Vân Tích cử
động, cô giãy giụa nhưng không được. Nữ sinh kia nháy mắt ra hiệu, một
nam sinh vóc dáng đô to tiến đến.
“Mọi người tản ra hai bên, còn mày…” Ả bảo tên đô con kia “Đạp vào bụng con này cho tao!”
Hắn bóp cổ Hoa Vân Tích giương lên cao, co chân đạp thẳng vào bụng cô. Hoa
Vân Tích cả người văng ra phía sau, ngã vào làm đổ bàn ghế, sau đầu cô
đập vào thanh sắt chân ghế, chẳng mấy chốc, máu từ đó chảy ra. Bị đau
đớn, lại chảy máu, Hoa Vân Tích đột nhiên cảm thấy khung cảnh xung quanh trở lên mơ hồ. Trước khi ngất đi, cô chỉ nghe loáng thoáng có một giọng nói trầm thấp vang lên át đi những tiếng ồn ào. "Mấy cô cậu đang làm
gì?!”
Vu Dịch vừa vào lớp, đã thấy lớp học của hắn trở nên lộn
xộn như vậy. Đi vào trong thấy Hoa Vân Tích nằm im trên sàn, phía sau
đầu máu chảy be bét. Hắn âm trầm nhìn xung quanh lớp: “Các cô cậu đang
làm trò gì đây??” Dám gây phiền nhiễu trong giờ lên lớp của hắn, hắn
ghét nhất điều này!
“Em…”
“Tôi sẽ gặp riêng những người
gây chuyện lớn hôm nay sau, lo người bị thương nặng trước đã.” Không đợi giải thích, Vu Dịch nhanh chóng bước tới cạnh Hoa Vân Tích, khom người
xuống bế cô lên. “Các cô cậu hôm nay tự học đến hết buổi.”
Hắn
không có hứng giảng dạy gì hết, hắn chỉ có hứng muốn chỉnh người thôi,
lần này cho đám người kiêu ngạo này lần lượt đưa từng đứa lên thiến. Làm loạn với ai không làm loạn, dám làm loạn với Vu Dịch hắn!
Bế Hoa Vân Tích lên phòng y tế, lúc này phòng y tế lại không có ai cả. Vu Dịch bực càng thêm bực cái kiểu vô kỉ luật này. Hăn đặt cô xuống lấy thuốc
sơ cứu qua cho cô và băng lại. Sau đó hắn nhìnthấy trên áo trắng của cô
có vết đạp chân, bèn vén lên. Nguyên dấu xanh tím mảng lớn bên hông.
Cũng đỡ hơn là lần đạp này có vẻ đạp chệch chân vào xương chậu chứ không phải giữa bụng. Nếu giữa bụng thì quả thực còn đáng lo hơn nữa.
Vu Dịch thoa thuốc vào phần bị xanh tím đang dần trở nên thâm đi của Hoa
Vân Tích, cô nằm im, thỉnh thoảng thấy cơ thể hơi co giật lại theo phản
xạ tự nhiên khi hắn chạm vào chỗ bị thương. Xong xuôi, Vu Dịch dán miếng keo dán tạm thời vào đó. Có lẽ nên gọi cho nhà jhọ Hoa yêu cầu cho cô
sáng mai đến bệnh viện.
Lục lọi được di động trên người Hoa Vân
Tích, Vu Dịch bật màn hình lên định tìm số người nhà họ Hoa. Vừa vào màn hình chính thì thấy cô để hình nền động một người đàn ông nhân vật hoạt hình tóc xanh xanh trắng trắng xù lên, hai mắt lờ đờ như thiếu ngủ, đưa tay ngoáy lỗ mũi rồi bôi vào đầu một cô bé tóc cam búi hai bên ngồi
cạnh. Khóe miệng hắn không khỏi run rẩy một chút, cái hình nền này mà
cũng để cho được!
Gác chuyện đó sang bên, Vu Dịch mở danh bạ ra.
Bất ngờ, danh bạ hoàn toàn trống rỗng không có một số điện thoại nào.
Hắn tự dưng nhớ ra, Hoa Vân Tích không có người thân nào khác ngoài
người nhà họ Hoa nhưng quan hệ lại không tốt, cô cũng không có bạn bè
nào cả. Hắn cũng không thể để cô lại ở phòng y tế này được, buổi đêm các phòng đều sẽ khóa lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, Vu Dịch đành quyết định đưa Hoa Vân Tích về nhà mình.
Vu Dịch bế Hoa Vân Tích lên đi đến nơi để xe, mở cửa phía sau ra để cô ngả lưng lên đó rồi đóng cửa lại đi lên ghế lái chính, khởi động xe.
Về đến nhà của Vu Dịch, hắn lại ôm Hoa Vân Tích từ trong xe đến cửa chính. Bế cô không cách nào cầm chìa khóa mở cửa được, buộc phải để Hoa Vân
Tích đứng xuống, một tay đỡ lấy lưng cô tựa vào ngực hắn, tay kia cầm
chìa khóa mở cửa, bật đèn. Vừa chuẩn bị đặt Hoa Vân Tích lên giường, thì thấy vai áo cô vẫn còn dính máu, không thể để cô mặc như thế đi ngủ
được. Vu Dịch lại tiếp tục ôm Hoa Vân Tích tới gần tủ quần áo, lấy ra
một chiếc sơ mi trắng. Hắn cởi đồ cô ra, mặc áo sơ mi vào cho cô. Trong
tình trạng này, thực ra hắn cũng chẳng có thời gian nhìn ngó gì nhiều.
Làm xong xuôi, Vu Dịch bế Hoa Vân Tích đặt lên giường rồi ngồi xuống chân
giường thở dài. Cũng xong, hắn chỉ muốn tự tát vào mặt vì cái tính gánh
nợ vào người. Do ngày trước đi lang thang trong khi điều tra phá án, hắn đã giúp rất nhiều người, bao nhiêu không nhớ nữa. Và giờ thỉnh thoảng
tính đấy vẫn không đổi, dù giờ so với giúp kẻ yếu, hắn thích vờn mấy kẻ
tự cho là mạnh hơn.
Vu Dịch chán nản, cầm cuốn sổ nhận được đưa vào máy scan. Hoàn tất, hắn tắt đèn đi, bật máy tính lên làm việc quan trọng.
Tờ mờ sáng mới xong, hai mắt Vu Dịch mí trên muốn dính lại với mí dưới.
Hắn lờ đờ tắt máy, mò về giường mình nằm ngay cạnh Hoa Vân Tích. Hắn lúc này quên luôn sự tồn tại của cô.