Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính

Chương 9: Chương 9: Nụ cười ác ma




Hoa Vân Tích sắp phiền chết mất, theo như lời dặn, hết giờ làm trưa nay cô sẽ đi lên thẳng tới văn phòng chủ tịch. Thư kí còn nói, chủ tịch đích thân dặn dò trưa có thể người đi lại xuống nhà ăn rất đông, nên cô được phép đi thang máy riêng của chủ tịch. Âm thanh này vang qua điện thoại, lọt vào tai mấy cô nàng hay buôn chuyện trong văn phòng, cô đã thành tiêu điểm.

Vấn đề phiền ở đây là... Đề tài đã bị đi lệch hướng.

Khổng Mẫn Đồng cứ ái muội cười với cô. Nàng tình cờ nhòm trộm được QQ của Hoa Vân Tích lúc cô đang tám với bạn bè, nên giờ tấn công cô bằng những tin nhắn. Nàng nói những điều như, cô thật là may mắn được đi cùng chủ tịch nếu có cơ hội nắm bắt, biết đâu cô sẽ vào được nhà giàu có?

Vào hào môn sao? Hoa Vân Tích cười lạnh, cô đọc truyện cô biết. Cao Lực Ngự vốn là một người đàn ông ái kỷ, ngoài bản thân ra không yêu ai khác, luôn lấy người giống mình làm chuẩn mực tìm người yêu. Chỉ cần giống hắn đến 99% thì đàn ông hay phụ nữ hắn đều yêu. Từ trước tới giờ không có chạm vào phụ nữ (đàn ông cũng không chạm vào) vì hắn chưa tìm được ai để hắn thích, quan trọng hơn hắn dị ứng việc phụ nuwx nhìn thấy hắn là bày đủ mọi cách để tiếp cận. Nên sau này gặp Hoa Vân Nhã lại theo motif cũ thôi. Hoa Vân Nhã vào làm thư kí của Cao Lực Ngự nhưng thái đội với hắn lúc gần lúc xa, hơn nữa lại không si mê hắn. Nên bệnh ái kỷ của Cao Lực Ngự nổi dậy. Trong mắt độc giả như Hoa Vân Tích, hắn như cái kiểu người gặp ai không yêu mình là tự hỏi: hắn cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu mỗi tiền, hắn không soái hơn ai nhưng không ai soái hơn hắn, hắn cái gì cũng giống người khác chỉ có điều quá tài năng là điểm không giống. Bới thế hắn mới quyết định làm cho Hoa Vân Nhã yêu mình, rồi họ lên giường, thực tủy biết vị, yêu. Mọi chuyện đơn giản như thế.

Nghĩ như mấy nữ nhân kia thì cho xin, Hoa Vân Tích cô đẹp thì lại không bằng mấy thư kí của Cao Lực Ngự, cũng không phải 99% giống tên biến thái như hắn, lại càng không có chuyện cô tài như Hoa Vân Nhã có thể chơi trò lạt mềm buộc chặt. Cho nên, sống để mà ăn đi đã, chuyện gì đến sẽ đến, không thuộc phận mình cầu mãi cũng không được đâu!

Hoa Vân Tích cũng nói ngụ ý điều đó cho Khổng Mẫn Đồng, nhưng có vẻ tư tưởng không tương đồng, nàng có vẻ không vui. Sau nói mãi nói đến phiền, Hoa Vân Tích bảo thẳng nàng đừng làm phiền cô nữa. Nàng tức giận mắng cô sắp được lên cao nên đắc ý vênh váo. Lúc trước thì bảo cô nếu nắm bắt được cơ hội có khi cô sẽ thành tình nhân của chủ tịch. Giờ thì lại nói rằng cỡ như Hoa Vân Tích đừng mơ mộng lọt vào mắt xanh của chủ tịch, tốt nhất là an phận, đừng quá kiêu ngạo!

Hoa Vân Tích cũng phát nản, không chỉ nản với Khổng Mẫn Đồng, nản luôn với mấy bà chị kia.

Buổi trưa, Hoa Vân Tích theo yêu câu, cô đi vào thang máy chủ tịch đi tới thẳng tầng cao nhất. Đến tới nơi, thư ký ngồi phòng ngoài thấy cô, nhướng mày hỏi: "Cô là Hoa Vân Tích phòng kế hoạch?"

Hoa Vân Tích lễ phép xác nhận. Cô nhìn thấy đối phương có vẻ thả lỏng, trong mắt có tia yên lòng, bỗng chốc lại cao ngạo nhìn cô, giọng nói mang đầy cảm giác khinh thường hèn mọn cô: "Cô tốt nhất đừng có ý định gì không đứng đắn với chủ tịch, cô nên biết an phận nhìn lại tư sắc bản thân!" Nàng trụ vững đến ngày nay ở bên cạnh chủ tịch, cũng vì biết có những thứ không nên quá phận, nàng có loại phụ nữ nào muốn tiếp cận chủ tịch mà chưa gặp qua đâu? Cuối cùng chủ tịch cũng là của nàng thôi, chủ tịch sớm muộn cũng nhìn ra điểm tốt của nàng, nàng gần chủ tịch nên sẽ có nhiều cơ hội. Nàng không tin có người phụ nữ nào có đủ khả năng làm chủ tịch khuynh đảo dưới váy hơn nàng. Nàng nhận thấy, ánh mắt chủ tịch khi nhìn mình rất ôn nhu, hắn không chán ghét nàng, đó là cơ hội của nàng.

Ngày hôm qua nghe chủ tịch nói nàng không cần xuất ngoại công tác cùng hắn, lần này thông báo Hoa Vân Tích đi cùng. Nàng tò mò, lại lo lắng không biết Hoa Vân Tích cô gái này là người thế nào. Nay gặp mặt trực tiếp, thấy tâm lí bình ổn phần nào.

Hoa Vân Tích muốn thở dài, câu này nghe quá nhiều rồi, tưởng thư ký của chủ tịch cũng biết dùng đầu não, ai dè dùng đầu gối, mà không, dùng đầu ngón chân suy nghĩ mọi việc. Mà thực ra nghĩ vậy cũng đúng thôi, một cô gái bình thường ỷ vào chút tài năng bám lên giới thượng lưu thì thường dễ sinh lòng hư vinh - ai cũng nghĩ vậy thôi.

Cô gái trước mắt Hoa Vân Tích chính là Hà Nhạc trong truyền thuyết, thực ra cũng không phải truyền thuyết gì ở tập đoàn, mà là trong truyện. Sau Hoa Vân Tích, Hà Nhạc chính là nữ phụ thứ hai có số phận bi đát. Vốn dĩ nàng an vị ở vị trí này với mộng làm chủ tịch phu nhân, nhưng ngờ đâu xuất hiện thư ký mới với cái tên Hoa Vân Nhã đã đem lại bất an và sau này thì là ác mộng cho nàng.

Vấn đề này Hoa Vân Tích cũng không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy Hà Nhạc có vẻ tội nghiệp, dành hết ảo tưởng mộng đẹp cho nam chính nhà người ta. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, cô kết luận, ngu thì chết không ma nào xui. Đâm đầu vào một nam nhân, không sống vì mình được chắc? Tiền tài mình tự làm ra, nó vẫn đáng chân trọng hơn nhặt được.

Hoa Vân Tích đi vào văn phòng chủ tịch, đứng cửa chào hắn để điểm danh có mặt một câu. Hắn nói "Mời vào" rồi chỉ phía sofa. Hoa Vân Tích nghiêm chỉnh thẳng lưng ngồi xuống tư thế chụm hai gối, xếp mũi chân hình chữ V. Cô cũng hơi bị căng thẳng một chút. Đương nhiên rồi, chủ tịch đại nhân, đã thé còn là nam chính ác ôn. Cô làm ăn thương trường giao thiệp quen, gặp chủ tịch lớn cũng không phải điều gì đáng sợ. Nhưng điểm đáng sợ là người cô gặp là một tên bệnh hoạn nha! Hắn cứ làm theo ý mình rồi tự đắc tự khen đã làm việc tốt hợp ý người khác. Giống như kiểu hắn ăn thịt người rồi vui vẻ nghĩ "Người này chắc rất thích được mình ăn, mình phải ăn nhiều hơn". Nếu thấy người ta sợ hắn lại nghĩ "Chẳng lẽ mình ăn không đúng cách? Người này không thích bị ăn tay sao? Vậy mình chặt chân ra ăn". Nó từa tựa như vậy đó, làm chuyện xấu nhưng tìm lí do cho thấy mình rất bác ái.

Cao Lực Ngự để Hoa Vân Tích ngồi xuống, nhưng vẫn ngồi trên bàn làm việc làm nốt công việc Hoa Vân Tích cũng không dám ho he. Cô ngó nghiêng quan sát phòng làm việc. Tông màu chủ đạo chủ yếu là màu hoàng thổ nhàn nhạt, tạo cảm giác không quá chói mắt nhưng cũng không quá mờ nhạt. Nó giống như phong cách của chủ nhân vậy. Ở vị trí Cao Lực Ngự ngồi, hắn chỉ cần xoay lưng về phía sau là có thể thấy được toàn cảnh của thành phố này. Hắn chọn thiết kế một căn phòng dường như để giảm áp lực làm việc cho bản thân.

Một lúc sau, Cao Lực Ngự buông bút xuống, lại gần ngồi lên ghế sofa đối diện Hoa Vân Tích, đánh giá từ trên xuống dưới vài phút. Cái ánh mắt đó thực sự làm cô lạnh gáy, ai không biết nhìn mắt hắn tưởng hắn yêu mình từ cái nhìn đầu tiên, thực sự, quá dỗi ôn nhu, cảm giác giống như tràn đầy tình yêu. Hoa Vân Tích cứng đờ đến từng lỗ chân lông, đương dưng không làm sao ai sinh ra cho hắn đôi mắt nói tiếng yêu với tất cả mọi người vậy?

"Hoa Vân Tích phòng kế hoạch, bị thương đã tốt rồi chứ?" Hắn mỉm cười rót trà hỏi câu vào đề rất săn sóc.

Hoa Vân Tích cứng nhắc gật đầu: "Thưa chủ tịch, mọi thư đều ổn." Trừ cái dấu hôn chưa hết hẳn và người hơi đau nhức một chút thì mọi thứ đều có vẻ ổn. Hôm nay đỡ hơn rồi.

"Không cần cứng nhắc như vậy, thả lỏng một chút, giờ đang là giờ ăn trưa. Tôi chỉ nói thế này, bất đắc dĩ tìm người thông thạo A quốc ngôn ngữ rất ít nên tôi đành phải tin tưởng cô. Cô biết mà, tôi cũng không tiếc tiền làm thủ tục và mua vé cho cô sang đấy, nhưng rất tiếc công tôi phải làm cho ngươi ở đấy vĩnh viễn nếu biết có trò gian lận nào ở đây. Cho nên tôi không hi vọng cô làm tôi tiếc, tôi thấy cô cũng là một tài năng, sau này có thể được trọng dụng. Vậy thôi, tôi cho ngươi thời gian tối nay sáng mai chuẩn bị, chiều mai chúng ta sẽ lên đường." Cao Lực Ngự càng nói, nét cười trên môi càng nùng. Chiêu cho ăn một miếng tát một phát này thật sự là làm người ta trở tay không kịp. Nhất là hắn cứ nói với chất giọng ấm áp ru ngủ như thủ thỉ với người tình kia.

"Vâng, thưa chủ tịch." Hoa Vân Tích cố giữ bình tĩnh thẳng thắn đáp lại tỏ rõ thái độ.

"Vậy tốt." Cao Lực Ngự đứng dậy, nhè nhẹ vô vai cô "Giờ cô đi ăn đi, nên bồi bổ một chút sức khỏe, cần gì cứ bảo tôi."

Ai dám cần gì cứ bảo hắn chứ!

Hoa Vân Tich cúi gập người một góc vuông chào Cao Lực Ngự rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Nam thần, khí tràng quá lớn dù rất nhã nhặn lịch sự. Hơn nữa, hắn mý đến quá đáng, nhất là khuôn mặt của hắn khi nhìn từ dưới lên, giống như một vị thần vậy. Chẳng qua, hắn là nam nhân của Hoa Vân Nhã, nên kì này cô phải tận lực không làm gì để hắn bực mình.

...

Trở về nhà, vừa rút chìa khóa mở cửa ra. Mới định bước vào trong, cô bị một cánh tay giữ lại.

"Cô hôm kia đi đâu? Sao đêm không về, còn hôm qua tôi cũng không biết cô có về nhà hay không. Cô làm gì để bị thương?" Lâm Hạo Lăng lo lăng hỏi, hắn trông cô có vẻ tái nhợt thiếu sức sống. Mấy hôm vừa rồi bệnh viện hắn bận bù đầu lên, theo dọi điện thoại thấy có đoạn ghi âm cô xin phép nghỉ làm. Hắn rất lo, nhưng không biết tìm cô ở đâu cả.

Hoa Vân Tích thấy hắn có vẻ mệt mỏi mà vãn lo cho cô, không đành lòng, cô kéo hắn vào trong nhà.

"Tôi bị bạn học đánh."

"Ai dám đánh cô?" Lâm Hạo Lăng tức giận hỏi, hăn phải cho kẻ đó một trận nhớ đời mới đước!

"Tôi quên tên quên mặt luôn rồi. Giờ tôi cũng đỡ hơn, nhưng tôi hơi mệt, lại đói nữa."

Vậy ngoan ngoãn nằm im một chỗ để ta nấu cho ngươi. Lâm Hạo Lăng bắt Hoa Vân Tích đi tắm rồi thay áo sạch sẽ rồi lên nằm ngủ, bản than vào bếp nấu vài bón đơn giản dinh dưỡng cho cô. Mà, để ý mới thấy, Hoa Vân Tích không hay ở nhà thì cái nhà sạch hơn hẳn.

Hoa Vân Tích trên bàn gặm đũa chờ Lâm Hạo Lăng bưng đồ ăn ra, ngửi thôi cô đã thấy thơm rồi. Lâm Hạo Lăng bưng đồ ăn ra ngoài, thấy Hoa Vân Tích mặc áo ngủ màu hồng đáng yêu (thực ra đấy là một trong số các đồ ngủ của nguyên chủ Hoa Vân Tích), tóc còn ướt nước, hai mắt tròn tròn nhìn đồ ăn hắn mang. Trông rất muốn véo má. Lâm Hạo Lăng bê xong món cuối, ngồi xuống, tiện tay kéo như muốn rách má Hoa Vân Tích ra. Cô ôm má kêu hắn ác ôn cậy lớn bắt nạt bé, hắn quăng cho miếng sườn xào chua ngọt vào miệng im ngay ngồi ăn.

Ăn nửa chừng, Hoa Vân Tích đột nhiên ngừng đũa nói với Lâm Hạo Lăng:

"Ông chú, sắp tới tôi phải ra nước ngoài một thời gian."

"Làm gì?" Lâm Hạo Lăng hơi cau mày một chút.

"Chú biết đấy, tôi đã có việc làm."

"Thì sao?" Hắn biết điều đó khi mới thấy cô lưu số của cấp trên vào ghi chú tối hôm kia.

"Tôi làm ở Cao thị tập đoàn?"

"Cài gì??" Vụ này thì Lâm Hạo Lăng giật mình thật, hắn không nghĩ cô lại vào được Cao thị tập đoàn.

"Tôi không nói phét đâu."

"Được rồi, tôi sẽ tra. Nhưng cô nói tôi nghe vì sao cô ra nước ngoài?"

Hoa Vân Tích kể lại chuyện xảy ra. Lâm Hạo Lâng nghe xong thấy thật bất khả tư nghị, hỏi cô có thật thông thạo nhiều ngôn ngữ vậy sao? Hoa Vâm Tích làm vẻ mặt đắc ý rồi tự dưng không biết nói sao nên trả lời cụt lủn: "Nhàm chán nên học."

Lâm Hạo Lăng nửa tin nửa ngờ "Cô đưa số điện thoại của cô đây, có gì tiện liên lạc." Hắn phải điều tra vụ này mới được không nữ nhân ngu ngốc này khéo lại bị lừa.

"Cô đi ngủ sớm cho tôi, bay sang nước A cô phải ngồi máy bay rất lâu, ngủ cho tốt để lấy tinh thần, dù sao cũng là lần đầu ngươi ngồi máy bay rất dễ bị nhiều trạng huống xấu."

Nhưng Lâm Hạo Lăng không ngờ, cái điện thoại lại do Hoa Vân Tích chủ động gọi trước.

Tối muộn, trời bắt đầu trở giông, cho đến đêm thì mưa xả từng cơn ào ào, sấm chớp đùng đùng. Hoa Vân Tích vốn sợ ma, nay không ngủ được vì sấm, cô phát hiện thính giác của mình trở nên nhạy đên đáng ghét. Những con chuột động đậy đâu đó cô nghe mồn một. Còn tiếng mưa nặng hạt đập vào cửa kính không bền chắc, tiếng gió rít gào qua những thân cây và cả tiếng rơi đổ của những vật dụng cuốn trong gió lớn. Cô thật dễ liên tưởng đến cái bóng đen u ám nào đó lang thang trong đêm mưa tầm tã đi tìm những ngôi nhà trú mưa. Nó sẽ gõ cửa và...

Cộc.

Má ơi, ma gõ cửa.

Thực ra chỉ là thân cây bị gãy đập vào cửa thôi, nhưng tình cảnh đó diễn ra ở ngoài cô không thấy, mà cô còn thần hồn nát thần tính. Hoa Vân Tích quơ quơ cái điện thoại phía trên đầu, giở ghi chú có số của Lâm Hạo Lăng ra, cô thấy an toàn hơn bao giờ hết, cho luôn số vào danh bạ với tên "Thúc thúc đại nhân" và quay số.

"Ai vậy gọi đêm thế này?" Phía bên kia truyền đến một giọng ngái ngủ.

"Là tôi..."

"Cô là ai?"

"Hoa Vân Tích."

"Hả? Có chuyện gì không?" Giọng tỉnh ngủ hơn chút.

"Tôi sợ, không ngủ được, trời mưa quá lớn."

Lâm Hạo Lăng nhìn qua cửa sổ, đúng là mưa lớn thật, hắn liền cúp máy đi lấy ô chạy vội sang nhà cô.

Bên này Hoa Vân Tích bị cúp máy, ôm gối ngồi co lại một góc thầm mắng Lâm Hạo Lăng, còn xóa số hắn ra khỏi danh bạ và ghi chú luôn.

Cộc cộc cộc.

Chỉ mấy phút sau, lại tiếng đạp cửa vang lên, lần này Hoa Vân Tích càng hoảng, cả người không dám động đậy, tiếng đập cửa lại dữ dội hơn.

Sau đó cô không thấy tiếng đạp cửa nữa mà nghe một giọng quen thuộc.

"Hoa Vân Tích, mở cửa cho tôi!"

Lâm Hạo Lăng, Hoa Vân Tích mừng rỡ như mừng mẹ về chợ ôm gối chạy nhanh ra mở cửa. Thấy đúng là Lâm Hạo Lăng, cô long lanh mắt đáng thương nhìn hắn. Lâm Hạo Lăng gõ đầu cô "Ngu ngốc, mua cái nhà chẳng tốt chút nào. Nhà tôi cách âm tốt, đêm nay ngươi qua đó ngủ."

Lâm Hạo Lăng không bơ cô, mai cô phải cho lại số hắn vào danh bạ mới được.

Một chiếc ô nhỏ không thể che cho hai người đi chen chúc nhau, vì thế mà Lâm Hạo Lăng quyết định cõng Hoa Vân Tích lên lưng, để cô cầm ô che. Hoa Vân Tích cũng khá luống cuống, cô đi sang ngủ đêm ở nhà một người đàn ông xa lạ, đã thế còn rất hoành tráng để cho hắn cõng sang. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô lại thấy mình suy nghĩ vẩn vơ. Hắn có khi sớm hết hứng thú với cô rồi, chỉ chịu ủy thác của nhà họ Hoa chăm sóc cho cô, người hắn yêu là Hoa Vân Nhã, cô cứ đứng đây nghĩ vản vơ làm gì. Cho nên cô tạm gác điều đó ra sau đầu. Dù sao cô nhận thấy rõ hắn đối xử với cô như trưởng bối đối với hậu bối, đơn thuần là vậy thôi.

Lâm Hạo Lăng hôm nay tinh tế và ga lăng nhất từ khi Hoa Vân Tích gập hắn đến nay. Hắn để cô nằm trên giường hắn ngủ nhưng bản thân cũng không đi ra sofa ngoài kia nằm mà trải nệm nằm ra sàn phòng ngủ ngay cạnh giường cô. Hắn còn nói "Nếu con ma nào dám đến, tôi thay cô làm nó hồn tiêu phách tán". Hoa Vân Tích bật cười nghĩ, đến lúc gặp thật ngươi dám chạy trước chết với ta. Nhưng cũng vì thế mà cô cảm thấy tâm an đi phần nào. Chính vì thế Hoa Vân Tích nhanh chóng đi vào giác ngủ sâu.

Nửa đêm, Lâm Hạo Lăng đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất làm hắn giật mình tỉnh dậy. Mở mắt ra, thấy cái đầu tóc đen lõa xõa ngay cạnh. Một đứa trẻ lớn lên với truyền thuyết con ma chui ra từ gầm giường như hắn, tuy không sợ ma quỷ gì, nhưng trong giây phút này cũng không khỏi hốt hoảng suýt nghẹn nước bọt không nói lên lời. Hắn nhìn xuống mới thấy bộ quần áo ngủ hồng phấn, liền nhìn lên giường trống không. Hắn nhồm người dậy kéo cái người đang nằm đối mặt với gầm giường quay lưng lại phía hắn kia. Hiển nhiên thấy Hoa Vân Tích ngủ quên trời đất rơi xuống giường cũng không biết.

Hoa Vân Tích bị lật ra, khó chịu ngái ngủ lầm bầm vài tiếng. Lâm Hạo Lăng vội buông ra một cái, cô lăn thẳng vào gầm giường gặp đất lạnh nằm co ro lại. Lâm Hạo Lăng lắc đầu ngán ngẩm, khom người vươn vào gầm giường nhẹ nhàng ẵm cô ra bế đặt lên giường.

Tuy nhiên chẳng được bao lâu, Lâm Hạo Lăng chợp mắt một chút lại nghe thấy tiếng động như ban nãy.Nhìn sang bên không thấy ai, nhìn lên giường cũng trống không, hắn đứng hẳn dậy thấy Hoa Vân Tích lăn xuống bên kia giường từ lúc nào.

Lâm Hạo Lăng kính nể luôn. Nhưng mà đấy là hắn còn chưa thấy tư thế ngủ đầu nằm trên đất mông nằm trên giường của cô, nếu không có khi hắn phải chụp ảnh lại làm kỷ niệm.

Lâm Hạo Lăng ôm Hoa Vân Tích nằm lên giường đắp chăn lại, vòng tay khóa chặt cô không cho động đậy. Không động đậy được lại cảm thấy có hơi ấm, cô rúc vào lòng hắn cũng đưa tay ôm lấy hắn. Thế giới mới bình yên.

Sáng sớm Lâm Hạo Lăng trước tiên tỉnh. Hắn nhìn cô gái trong ngực co người lại nằm gọn trong lòng hắn như con mèo nhỏ tìm kiếm ôm ấp của chủ nhân. Cô còn áp má lên ngực hăn, hai tay ôm chặt lấy hắn, đáng yêu vô cùng làm hắn không nhịn được đưa tay ra sờ sờ vuốt vuốt một bên má cô. Bị trêu chọc Hoa Vân Tích ngứa cọ cọ lên áo hắn rồi vùi đầu ngủ tiếp. Lâm Hạo Lăng nhìn đồng hồ, đăm chiêu nhìn trần nhà suy nghĩ gì đó rồi cúi xuống nhìn Hoa Vân Tích, quyết định ôm cô ngủ tiếp. Thôi thì chiều nay đến viện sau!

Hoa Vân Tích tỉnh dậy cảm giác có bức tường rất ấm trước mặt, cô đần độn cọ mặt vào đó, nghe thấy tim đập, cảm giác có gì đó không đúng. Ngước lên, đập vào mắt cô là ánh mắt thâm thúy của Lâm Hạo Lăng, kì quái là, hắn nhìn cô chằm chằm.

Hoa Vân Tích hoảng, cô đẩy hắn ra "Anh tên mặt người dạ thú, dám xâm phạm lúc tôi đang ngủ!!!"

Lâm Hạo Lăng cười khẩy đầy khinh bỉ.

"Cô còn không biết tướng ngủ bản thân thế nào? Cái giường rộng thế mà hai lần lăn xuống chỗ ta ôm riết lấy tôi không buông." Hắn nói một nửa sự thật."Tôi buộc phải lên giường nằm cùng cô sợ cô bò xuống đất lạnh. Cô còn lấy oán trả ơn."

Hoa Vân Tích cắn móng tay xấu hổ gãi đầu nhìn Lâm Hạo Lăng, ra là cô ảo tưởng sắc đẹp. Nghĩ lại cũng đúng, mỹ nữ vây quanh như hắn xâm hại cô làm gì. Cô cũng biết từ người bạn hồi còn ở kí túc xá đại học, nàng nói cô có tướng ngủ xấu dã man lại hay lăn lung tung, muốn cô ngủ yên ổn thì phải lấy cái nẹp sắt kẹp người cô lại trên giường.

"À, ờ, coi như xin lỗi."

"Hừ. Ăn tham, ở bẩn, tướng ngủ xấu, ngoại hình quần chúng, lười biếng. Không biết trên người cô còn cái điểm gì tốt bù lại không." Lâm Hạo Lăng hết mình chỉ trích. Mỗi tội càng nhìn càng thấy đần độn một cách đáng yêu, trong lòng hắn nghĩ.

Hoa Vân Tích thẹn. Cô ném gối vào đầu Lâm Hạo Lăng, bò xuống giường.

"Lâm Hạo Lăng, anh khinh người quá đáng, đừng để tôi tìm ra nhược điểm của anh."

Tức mình quay lại làm mặt quỷ với hắn, xỏ dép chạy đi, còn không quên lấy hết giày dép trong giá ném ra ngoài cửa cho hắn biết mặt.

Lâm Hạo Lăng buồn cười nhìn một loạt hành động của Hoa Vân Tích, trong lòng nghĩ cô lớn vậy rồi mà còn chơi dại. Hắn không phát hiện ra, ý cười trên môi hắn khi đối diện Hoa Vân Tích ngày càng trở nên sủng nịch, dung túng.

Hoa Vân Tích được trưởng phòng cho phép nghỉ dưỡng thương trước khi lên đường, đó là lệnh của cấp trên nên cô có thời gian ngủ nướng đến tận trưa. Cô chỉ chuản bị một số vật dụng quan trọng, còn đâu cách dưỡng thương của cô là xem hoạt hình đến khi nào tới giờ phải đi đến sân bay.

Hoa Vân Tích định đi chợ mua đồ về nấu, mở cửa ra thì thấy Vân Thiên thò 1 ngón tay đang chuẩn bị bấm chuông cửa nhà mình còn Vu Dịch thì đứng khoanh tay bên cạnh hắn. Bọn hắn thấy cô ra hơi ngạc nhiên một chút, nhưng cô còn ngạc nhiên hơn.

"Tại sao hai người biết nơi ở của tôi?"

Vân Thiên vô tội nhún nhún vai, chĩa ngón cái về phía Vu Dịch, ý bảo, ngươi đi mà hỏi hắn. Hoa Vân Tích chuyển hướng sang nhìn Vu Dịch, hắn thuận theo đáp lại, mặt không biểu cảm:

"Tôi biết từ nhà họ Hoa ." Thực ra đây là nói dối, hắn là thám tử, điều tra nơi ở của cô dễ không. Nhưng nói dối không chết người, dù sao cô cũng ít gặp lại người nhà họ Hoa. Hơn nữa, hắn còn biết cô đang làm ở Hoa thị tập đoàn và giờ được nghỉ phép vì sắp tới cùng chủ tịch đi công tác ở nước A. Điều này hắn cũng bất ngờ, nhưng không nói cho Vân Thiên. Không thể trách hắn, Vân Thiên tin tưởng nhân phẩm anh emnhà mình nên toàn quyền giao trách nhiệm điều tra theo dõi Hoa Vân Tích cho hắn, tất nhiên báo lại thế nào là quyền của hắn rồi!

Cũng trùng hợp là chủ tịch Hoa thị tập đoàn được mời đến ở tại dinh thự của một gia đình quý tộc có quyền lực chính trị to lớn ở nước A với tư cách khách quý, còn Vu Dịch hắn thì lại được nhờ đến đó để điều tra một vụ án. Chẳng qua chỉ là lục đục nội bộ gia đình giữa hai bà vợ có thế lực lớn, lần này xung đột đã xảy ra án mạng, nạn nhân là con trai út của bà vợ cả, dường như sự việc đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ rất lâu.

Gia chủ cũng ngầm biết thực hư thế nào mà không muốn can thiệp do sợ thế lực của hai bà vợ mình ảnh hưởng đến sự nghiệp, nên mời hắn đến để tỏ ra mình công bằng không thiên vị ai. Hơn nữa, lão già gia chủ đó lợi dụng việc hắn có Bộ tư pháp và Cơ quan an ninh quốc gia của nước M chống lưng nên thế lực họ có thế nào thì cũng không thể đụng đến hắn được. Nếu không phải là chỗ người thân quen và ở thời điểm không thế lực chống lưng, trong lúc tạm trốn tên bại não Vân Thiên kia để lập kế hoạch phản công, hắn phải trốn nhờ địa bàn của lão hồ ly đó. Thì hắn cũng không muốn vì món nợ ân tình mà tham gia vào mấy vụ điều tra đấu tranh nội bộ gia đình này.

Hoa Vân Tích làm vẻ mặt thì ra là thế, cô tin tưởng không nghi ngờ chút nào, cũng bởi vì Lâm Hạo Lăng đại diện người nhà họ Hoa xuất hiện tại đây.

"Hai người đến có việc gì không?" Hoa Vân Tích bất mãn hỏi.

"Đừng quên thỏa thuận, tôi đến đây ăn trực." Vân Thiên thoải mái tự nhiên nói.

Hừ, anh có vẻ không lúc nào quên. Dùng cái wifi thôi mà, đồ keo kiệt!

"Tôi muốn xem tình hình sức khỏe của em." Vu Dịch đáp có lệ.

Thầy muốn đến xem tôi bị vắt kiệt sức thế nào thì có.

Hoa Vân Tích bĩu môi thầm khinh bỉ hai tên đàn ông trước mắt. Đến đúng lúc thật nha!

"Giờ tôi đi mua đồ ăn, hai người muốn ăn cũng phải chờ." Lướt qua bọn họ, Hoa Vân Tích đi lên phía trước. Nhìn thấy cô là nhìn thấy ăn, coi cô là cái gì chứ, máy nấu cơm?

"Vậy bổn thiếu gia đi cũng cô." Vân Thiên tươi cười rạng rỡ tỏa ánh dương, khoác vai Hoa Vân Tích bước đi. Vu Dịch cũng sóng vai đi cạnh, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng ngầm cười lạnh khinh bỉ Vân Thiên chỉ giỏi đầy mặt tươi cười vô hại, hắn không nên mở viện tâm thần, nên tự nhét mình vào đó, tên hai nhân cách.

"Hoa Vân Tích." Mở cửa ra, vừa gọi, Lâm Hạo Lăng liền phát hiện có hai nam nhân xa lạ đi theo Hoa Vân Tích. Cả hai đều là nhân trung chi long cả. Một người tươi cười sáng lạn, một người bình thản không biểu cảm. Hắn cảm giác như có tín hiệu cảnh báo về một mối nguy cơ rất đáng lo, nhưng chỉ là thoáng qua trong đầu, hắn chợt trống rỗng không nghĩ la rốt cuộc đáng lo ở điểm nào.

"Anh gọi tôi có gì không?" Hoa Vân Tích vẫn dỗi vì sáng nay hắn chê cô từ đầu tới chân một lượt, cám xúc ngượng ngùng khi cùng nằm ngủ với hắn cũng tiêu tan luôn. Nam nhân của nữ chính, tên nào cũng khó ưa như nhau!

"Cô định đi đâu?" Biết cô còn dỗi, Lâm Hạo Lăng bất đắc dĩ hỏi, cũng không để tâm sự tồn tại của hai nam nhân bên cạnh.

"Tôi đi siêu thị mua đồ nấu cơm."

"Vậy tôi đi cùng cô."

"Nhưng..." Đi siêu thị thôi có cần kéo đàn đi như thế không?

Vu Dịch thì lúc điều tra biết rõ Lâm Hạo Lăng là thúc thúc trên danh nghĩa của Hoa Vân Tích, nên cũng không thắc mắc gì, chỉ khó hiểu không biết động cơ đen tối của nam nhân này là gì khi chuyển đến đây sống. Còn Lâm Hạo Lăng chẳng qua là trướng mắt nên không muốn quan tâm. Chỉ có Vân Thiên thanh niên tràn đầy năng lượng là ôm cánh tay Hoa Vân Tích, ngắt quãng cuộc nói chuyện của hai người bằng một câu hỏi mà hắn biết câu trả lời từ Vu Dịch rồi:

"Vân Tích, vị tiên sinh này là...?"

"A, quên chưa giới thiệu. Hắn là thúc thúc tôi Lâm Hạo Lăng, còn hai người này một người là giáo viên của tôi Vu Dịch, một người là bạn cùng học Vân Thiên."

"Hân hạnh biết hai người." Lâm Hạo Lăng đẩy mắt kính, cũng không đưa tay ra chào.

Vân Thiên dựa vào vai Hoa Vân Tích, cọ cọ bán manh "Hân hạnh biết anh, đại thúc."

Trên trán Lâm Hạo Lăng nổi gân xanh.

"Hân hạnh biết anh." Vu Dịch mặt vẫn trong trạng thái bị liệt, đáp.

"Tích Tích mong được giáo sư chiếu cố nhiều hơn trong học tập." Lâm Hạo Lăng bỏ qua Vân Thiên vì trông hắn không đáng lo ngại bằng nam nhân đằng sau, hắn đưa tay ra có ý định bắt tay lịch sự, ra vẻ trưởng bối mà nói. Từ gọi "Hoa Vân Tích đã chuyển sang gọi "Tích Tích" một cách thân mật. Cháu gái của hắn không nên yêu quá sớm, nhất là mối tình sư sinh.

"Trưởng bối của bạn học Hoa Vân Tích cũng quá khách sáo rồi, đó là bổn phận của tôi. bạn Hoa Vân Tích là một gương mặt sáng giá có thành tích học tập không tồi, bên gia đình nên chăm sóc quan tâm đến con bé để con bé có tinh thần học tập tốt nhất." Vu Dịch bắt tay lại. Hắn còn chiếu cố đến giường kia.

"Tôi cũng sẽ quan tâm con bé nhiều hơn." Lâm Hạo Lăng cười tiêu chuẩn. Hắn chăm sóc cơm ba bữa, giường ngủ chung nữa cơ mà.

Hoa Vân Tích thấy cả hai cứ bắt tay, khó hiểu dùng ánh mắt hỏi Vân Thiên. Hắn chỉ cười lắc đầu ý bảo không biết, trong bụng thầm nghĩ, còn nước còn tát hai tên đàn ông đần độn vô vị này sao qua mặt được hắn.

Vậy là siêu thị lớn diễn ra cảnh tượng làm các cô gái sôi trào. Một cô nàng nhỏ bé tư sắc tạm gọi là thanh tú chưa đến mức xinh đẹp vũ mị gì, cầm giỏ xách mua đồ. Bên cạnh có ba người đàn ông anh tuấn mê người thỉnh thoảng chọn đồ bỉ vào giỏ. Biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ ghen tị đổ dồn về phía cô gái kia.

Hoa Vân Tích chỉ cảm thấy không khí thật ngột ngạt, ba người xung quanh cô toàn trai nhà người ta, cô không những không có phúc lợi gì mà còn gặp phải ba quả bom hẹn giờ sớm muộn cũng nổ. Làm sao nha? Tạo nghiệt gì mà đi chợ cũng khó đến vậy?

Hoa Vân Tích mải chú ý xung quanh, không để ý Vân Thiên muốn trêu cô, không biết từ lúc nào nhét hộp bao cao su vào trong giỏ. Đến khi thanh toán, nhân viên cầm bao cao su xấu hổ tính tiền, nhìn cả hộp bao cao su lại nhìn ba nam nhân đứng cạnh cô, thầm nghĩ "Người phụ nữ này mua nhiều như vậy, tính ngự cả ba soái ca này sao?". Nàng âm thầm khinh bỉ Hoa Vân Tích thủ đoạn, kĩ năng bơi dương hoa.

Hoa Vân Tích xấu hổ không biết chui vào đâu, cầm bao cao su bỏ lại cũ và xin lỗi người tính tiền. Cô liếc xéo qua ba người đàn ông phía sau, bắt gặp Vân Thiên ánh mắt có thoáng qua tia đùa cợt, lập tức xông qua đánh hắn một trận. Hai người kia cũng không can, ải bảo hắn nhàm trán bày trò ghẹo gái!

Bữa cơm này cũng không yên bình, thực sự áp lực. Hoa Vân Tích không hiểu sao nữ chính có thể thản nhiên ngồi giữa dàn hậu cung của mình. À mà không, dàn hậu cung của nàng thì nàng ăn được, còn không phải hậu cung của cô, áp lực là đúng thôi!

...

Ăn cơm xong, tất cả giải tán, hay nói đúng hơn là ngầm bị Hoa Vân Tích đuổi đi. Cô đặt báo thức ngồi xem hoạt hình một lát rồi đi luôn. Lần này chuyến bay Hà Nhạc cũng đi cùng. Đáng lẽ ra nàng không được đi, nhưng sau đó Cao Lực Ngự đổi ý, hắn nghĩ có lẽ vẫn phải cần đến thư kí vì hắn nhận được lời mời đến dinh thự của một gia đình quý tộc nước A.

Hà Nhạc có vẻ cảm giác an toàn về sự tồn tại của Hoa Vân Tích nên nàng cũng không thể hiện rõ thái độ như khi có một mình với cô, hơn nữa vì muốn lấy điểm trước mặt chủ tịch nên khá là chu đáo ân cần lo lắng cho Hoa Vân Tích. Như thể sợ cô lần đầu không quen, còn nhắc nhở cô về những thói quen của chủ tịch, mặt ngoài là thiện ý giúp đỡ nhưng thực tế là để ngầm khoe ra mình hiểu biết thế nào về chủ tịch. Mà chủ tịch Cao Lực Ngự của chúng ta thì không thèm để ý vị thư ký này ba hoa trước mặt ai, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn nhiều, còn hiệu suất làm việc vẫn quan trọng hơn.

Người không biết có khi nghĩ rằng Hà Nhạc là bạn gái của Cao Lực Ngự, nhất là khi hắn trông có vẻ như dung túng hành động ra oai phủ đầu của Hà Nhạc, nhưng Hoa Vân Tích thì biết tỏng vai trò nữ phụ của nàng. Tất nhiên, cô vẫn giả đò như mình rất đau lòng khi biết Hà Nhạc thân thiết với chủ tịch như vậy và còn làm mặt hâm mộ ghen tị. Thứ nhất là vì được phục vụ tận tình, thứ hai là tránh gây chú ý với người đàn ông có bệnh ái kỷ như Cao Lực Ngự. Mỹ mãn không còn gì bằng.

Hoa Vân Tích ăn no, co lại trên ghế đánh một giấc ngủ ngon lành. Và nhiều giờ sau, cả ba đã đặt chân tới A quốc. Đi vào xe đón vào dinh thự lớn của Andrej Stojanovic - người đã mời Cao Lực Ngự đến nghỉ chân khi biết được thông tin hắn sự định đặt chân tới quốc gia này. Nhứng dinh thự có kiến trúc châu âu thế này mọc lên rất nhiều ở trung tâm thành phố và cũng là thủ đô của đất nước. Đây là một nước phát triển ở mức trung bình thế giới, nhưng thực chất 99% sự phát triển này là ở tỉ phú và giới chính trị chứ không phải ở nhân dân. Hoa Vân Tích nhìn qua cửa xe mà không khỏi thở dài ngao ngán trước khung cảnh sống đối lập, khoảng cách giàu nghèo dãn rộng thế này.

Cao Lực Ngự tiến vào cổng dinh thự, Hà Nhạc sóng vai bên cạnh còn Hoa Vân Tích thì theo sau nhàn nhã ngắm cảnh. Vào trong thấy một đoàn người đã đứng chờ ở đó. Người cao tuổi nhất đứng đầu hẳn là gia chủ Andrej Stojanovic. Theo tư liệu nhận được từ Cao Lực Ngự, hắn có hai bà vợ và vài thiếp, bên ngoài chỉ biết có hai người phụ nữ vì yêu nguyện gả cho một người đàn ông, không biết có một đàn tình nhân phía sau. Có tất cả 5 người con, một trai hai gái của vợ cả, còn một trai một trai một gái của vợ lẽ. Dòng dõi quý tộc, nên không để tình nhân nào sinh con cả. Gia chủ nhà Stojanovic tiến lên bắt tay Cạo Lực Ngự nói:

"Rất hân hạnh được mời ngài đến dinh thự này dừng chân vài ngày."

Hoa Vân Tích lúc này bắt đầu vào làm nhiệm vụ của mình, cô truyền đạt lại thuần thục lời nói của cả hai bên trong thời gian ngắn không chút sứt mẻ nào, mà phong thái còn điềm tĩnh, không xu nịnh cũng không vô lễ.

Cao Lực Ngự trong lòng âm thầm tán thưởng sự chuyên nghiệp của cô.

Cuộc nói chuyện của hai bên dù là màn dạo đầu nhưng có vẻ cũng khá tốn thời gian. Stojanovic trong lời nói cho thấy tháy ông ta đang cần đến sự trợ giúp về tài chính cho hắn ổn định trên vũ đài chính trị, bù lại cho hắn thực quyền vững vàng ở A quốc. Cao Lực Ngụ cười như gió xuân về đáp lại trơn chu. Thực quyền ư, hắn có thể dễ dáng cướp được trong tay họ, nhưng trước khi làm điều đó hắn sẽ vắt sạch giá trị lợi dụng của một số lão già chính trị này.

Hoa Vân Tích nhìn hắn mà đổ mồ hôi hột sau lưng. Ác quỷ bắt đầu cười, có lẽ hắn đã tìm thấy địa ngục của mình.

Bọn họ được an bài trong ba căn phòng, phòng của Cao Lực Ngự đúng là phòng chuyên dùng tiếp các quan chức cấp cao dừng chân, phòng của Hà Nhạc hơn Hoa Vân Tích một chút vì bên kia phỏng đoán xinh đẹp kiều diễm như nàng hẳn là tình nhân mang bên người, còn cô chỉ đơn thuần là phụ tá. Phụ tá với tình nhân, dù phụ tá đắc lực thì tình nhân vẫn là chỗ lấy mặt mũi của đàn ông.

Hoa Vân Tích không phàn nàn gì, cô lăn lộn nhiều ở giới thượng lưu đủ hiểu quy tắc đối xử theo cấp bậc. Chỉ tiếc Hà Nhạc kia đàn bà ngu ngốc, vênh váo đắc ý nhìn Hoa Vân Tích như ngọn cỏ ven đường vì nghĩ người khác đang cho nàng là phu nhân chủ tịch, không biết người ta mắng nàng tình nhân dám theo đàn ông đến nơi bàn chuyện công sự.

Hoa Vân Tích nằm trên giường nhìn tài liệu Cao Lực Ngự thu thập được những gì cơ ản nhất về tất cả các thành viên chủ chốt trong dòng tọc Stojanovic, nhưng đầu óc cô bây giờ thì thực sự đang ở trên mây.

Ban nãy khi cô vừa sắp xếp đồ đạc trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, người hầu nhà Stojanovic nói với cô bằng tiếng M quốc tiêu chuẩn. Andrej cũng thật chu đáo, ông ta xếp cả những người thông tiếng M quốc - ngôn ngữ phổ biến nhất thế giới vào vị trí người hầu. Có lẽ lần này việc đón tiếp Cao Lực Ngự rất quan trọng với hắn. Còn về nội dung người hầu kia nói với cô, thì là: Miss Hua Yun Xi. The chairman Kao Li Yu asked me to tell you that after the lunch is over, please come to his room (Hoa Vân Tích tiểu thư, chủ tịch Cao Lực Ngự yêu cầu tôi nhắn lại với cô rằng, cảm phiền cô hãy đến phòng ngài ấy sau khi kết thúc bữa trưa).

"You sure about this? Are you sure you heard it right? (Chắc chứ? Cô có chắc cô không nghe nhầm?)" Hoa Vân Tích khó hiểu nhăn mày hỏi.

"It's certainly won't (Tôi chắc chắn là không)" Người hầu chỉ thản nhiên xác nhận lại không chút lưỡng lự suy nghĩ nào.

"Why me? Why not miss Ha Yue ? (Tại sao là tôi? Sao không phải Hà Nhạc tiểu thư?)"Hết bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, không thể có chuyện gì cần đến cô, hơn nữa, cái giờ ăn no thì lo dâm dục này đáng lẽ ra phải gọi Hà Nhạc chứ, kể cả không bàn chuyện dâm dục thì bàn chuyện công sự cũng phải bản với thư ký riêng Hà Nhạc của hắn chứ? Mà, cho dù là gọi cô có việc đi, hẳn là hắn phải yêu cầu thư ký gọi điện cho cô, chứ sao lại nhắn cho người hầu? Chẳng lẽ cô đắc tội gì với hắn sao? Cô đã làm những gì nhỉ?

"I'm sory. I think I don't have task to answer this question. Ask leave. (Xin lỗi, tôi không có nhiệm vụ phải trả lời câu hỏi này. Tôi xin phép.)" Nói xong, cô hầu gái đó cúi chào rồi quay người đi, còn Hoa Vân Tích vẫn trong trạng thái ngớ người nhìn ra ngoài cửa. Cô đang tự sám hối xem kể từ bấy đến nay cô có làm trò gì đồi bại trước mặt hắn không. Không nha!

Hoa nghĩ chán lại tự vỗ đầu mình. Chắc cô nghĩ linh tinh thôi. Đến lúc đó biết liền ấy mà!

Trên bàn ăn, Andrej Stojanovic ngồi ở vị trí chủ nhà, và Dobroslav Stojanovic con vợ cả, cũng là con trai trưởng quý tử của hắn ngồi bên tay phải như thường. Chỉ có điều, lần này vị trí bên tay trái của hắn là Cao Lực Ngự chứ không phải đứa con cưng nào khác của hắn. Bên cạnh Cao Lực Ngự, một mỹ nữ dáng người nóng bỏng ngồi thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình với hắn. Không ai khác là công chúa cưng của dòng họ Stojanovic - Davorka Stojanovic.

"Tình nhân" Hà Nhạc lại ngồi cách hắn một nàng Davorka kiều diễm, Hoa Vân Tích không khỏi cảm thấy bi ai thay cho Hà Nhạc. Bởi vì dù gì cũng phải công nhận, Davorka có sự quyến rũ tự nhiên của một mỹ nữ châu Âu, với làn da màu mạch khỏe mạnh, đôi mắt biết nói và cặp môi đầy đặn nhìn thôi đã muốn gặm lấy. Nhất là rãnh ngực lại sâu nữa. Mỹ nữ này không thua gì cho Hoa Vân Tích về bộ ngực. Chết, cô lại quan tâm đến ngực rồi!

Cơ mà bi ai sao bằng Hoa Vân Tích cô, ngồi tận cuối bàn nơi bày ít món ngon nhất. Hơn nữa, vai trò người phiên dịch của cô bị đình chỉ trên bàn ăn thì phải.

Nhưng ngồi ở nơi không ai thèm để ý này, Hoa Vân Tích đễ dàng chú ý mọi cử động xung quanh. Cô để ý Andrej khá hài lòng khi thấy Davorka - cô con gái vợ lẽ của mình dùng giọng nói tiếng M quốc nghe tê dại đến từng lỗ chân lông, để mà giới thiệu từng món ăn trên bàn, thỉnh thoảng Adrej còn chen vào vài câu. Trong khi đó, Bojana Stojanovic, cô con gái mờ nhạt thất sủng của vợ cả thì lại ngồi im lặng ăn. Cô để ý nàng thỉnh thoảng ngắm trộm Cao Lực Ngự một cách si mê, khi ánh nhìn chuyển qua Davorka thì hai con mắt trở nên thâm độc như muốn cắn xé lấy nàng ta. Trên mặt trận khác, Milovan Stojanovic, con thứ, con vợ lẽ lại ngoan ngoãn đáng yêu ngồi bên còn lại của anh trai cùng cha khác mẹ hắn, Dobroslav. Có điều, mỗi lần hắn nghe anh trai cùng cha khác mẹ của mình bàn về chuyện làm ăn một cách thông thạo và được cha già khen ngợi, hắn liền cúi mặt xuống giả vờ ăn để che giấu sự ghen tị căm phẫn của mình. Điều kì lạ nhất trên bàn ăn này là không có mặt cậu con trai út của gia đình.

Đây là điều Hoa Vân Tích thấy nghi ngờ nhất, bởi đây là bữa ăn quan trọng, cho dù bận gì thì cũng phải đầy đủ thành viên. Và vì mặt mũi, nếu không đủ thành viên, gia chủ ít ra cũng phải làm bộ như hắn không cần đến đứa con vô tích sự như vậy,... Nhưng Andrej không biểu hiện gì cả.

Cao Lực Ngự thì vẫn ôn hòa nói chuyện như thế, nhưng thường nhân lúc Hoa Vân Tích không để ý, hắn liếc xéo về phía cô. Thấy cô nhìn xung quanh một lượt, rồi hai mắt lóe lóe, đăm chiêu suy nghĩ. Ánh nhìn của hắn trở nên thâm thúy. Qua biểu hiện của cô lúc nghe đối thọi giữa hắn và Andrej Stojanovic ban nãy, hắn nhận thấy cô dường như khá thấu triệt và đã rất lành nghề rồi. Cái mũi hắn không có tác dụng gì ngoài việc đánh hơi nhân tài để trọng dụng, hắn thấy mùi có thể lợi dụng trên người cô.

Sau khi xong bữa ăn, Hoa Vân Tích trộm đồ hầu gái mặc vào người, bôi phấn rạm mặt và lót cái kính to đùng. Lén lút đi đi ở hành lang, tránh để không gặp bất cứ ai. Thuận lợi đến trước cửa phòng Cao Lực Ngự, cô gõ cửa khẽ. Vừa gõ một cái, cửa liền mở ra. Cao Lực Ngự giật mạnh tay cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại.

"Trước tiên nói tôi nghe, cô đi đến đây có gặp thư ký Hà không?" Hắn khoanh tay đứng chất vấn cô. Nhìn bộ dạng lúc này của cô, hắn thoáng qua tia thú vị.

Hoa Vân Tích cảm thấy tự hào về cái sự đoán ý vô đối của mình. Cô biết ngay hắn có kế hoạch gì đó mà không muốn Hà Nhạc tham dự, hơn nữa hắn có cảnh vệ riêng mà cũng không bảo cảnh vệ của hắn đến thông báo cô.

Ăn cơm xong, Hoa Vân Tích liền cô văn trộm đồ để giả hầu gái theo dõi hầu gái truyền tin cho cô vừa nãy, đó là hầu gải riêng kiêm tình nhân bí mật của Dobroslav Stojanovic, hắn lại cử nữ nhân này sang chăm sóc riêng cho Cao Lực Ngự. Rất hay là người phụ nữ này luôn cố quang minh chính đại bò lên giường cậu chủ của mình, ngay cả khi gặp người hầu khác nhìn thấy, nàng còn tỏ ra đắc ý vênh váo. Chính vì thế việc thu thập được tin tức hầu gái này là người của Dobroslav lại trở nên dễ dàng đến thế. Hơn nữa cô còn hỏi thử các nữ hầu khác về việc nàng đến phòng cô, nhưng không ai biết cả. Như vậy, Cao Lực Ngự đã yêu cầu nữ hầu đó bí mật đến thông báo.

Từ điều trên, Hoa Vân Tích đã cả gan đoán rằng. Cao Lực Ngự muốn cô lèn đến đây, không muốn Hà Nhạc và các người khác biết chuyện này ngoại bên Dobroslav Stojanovic. Hắn đang dự tính gì đó.

"Tôi đã làm mọi việc một cách hoàn hảo như mong muốn của chủ tịch." Vẻ mặt của Hoa Vân Tích lúc này giống như chó cầu xương, a bậy, giống như nhân viên ưu tú cầu khen thưởng. Tinh thần phấn đấu vì nghề nghiệp của cô được rèn dũa qua bao năm tháng lăn lộn làm ăn ngoại giao khắp nơi, nó luôn dùng để phát huy trong những giây phút như vậy.

"Vậy cô biết được gì?"

"Hầu gái kia là người của Dobroslav Stojanovic, và ngài đang có kế hoạch gì đó cần sự đóng góp công sức của tôi!"

"Cô có thấy điều gì ở nhà Stojanovic?"

Hoa Vân Tích nghe vậy, cô nghĩ lúc này là lúc cô nên cho hắn thấy năng lực phân tích của mình. Cô nói hết những suy nghĩ của bản thân khi ngồi trên bàn ăn ra.

Cao Lực Ngự có vẻ hài lòng gật đàu khen ngợi một câu.

"Rất tốt. Nhưng...cô có biết, cô đã tự đánh đổ tất cả nhứng nỗ lực của bản thân cô không?" Cao Lực Ngự tà khí nói.

"Hả?"

Hoa Vân Tích ngây người, chẳng lẽ cô sai chỗ nào? Rối rắm, nãy giờ cô phân tích với chủ tịch đáng kính của mình một hồi hóa ra là nói nhảm? Làm sao đây?

"Xin tha lỗi cho tôi nếu có gì sai sót!! Đó chỉ là suy nghĩ của bản thân tôi mà thôi!!!!" Hoa Vân Tích liên tục cúi đầu xin lỗi.

"Thế cô nghĩ là cô sai ơ đâu?"

"Nhưng tôi không thấy chỗ nào sai hết!" Không cần nghĩ, Hoa Vân Tích bật lại luôn. Sau đó cô luống cuống che miệng lại.

Huhu làm sao giờ? Liệu hắn có vứt cô ở đây vĩnh viễn không? Nhưng rõ ràng không sai ở đâu!

Cao Lực Ngự bật cười, ngồi ngả lưng trên ghế.

"Câu vừa rồi tôi không để chỉ những gì ngươi vừa làm."

"Thế vậy...ý ngài...tôi đánh đổ hết nỗ lực của bản thân là sao?"

Hai mắt Cao Lực Ngự trở nên sâu thẳm như đáy hồ trong suốt, phẳng lặng, hút sâu người ta vào đó. Hắn nói bằng giọng tà mị.

"Thì nỗ lực giả ngu và...giả vờ như si mê tôi."

Hoa Vân Tích cả người run rẩy, cô đã quên béng mát việc này. Chỉ lo thể hiện năng lực cho cấp trên thấy, với vai trò là một trợ thủ đắc lực.

"Tôi..."

"Thực ra ban đầu tôi cũng tin ngươi si mê tôi, sau đó thì không để ý lắm. Rồi tôi nhận ra cô đang tạo vỏ bọc vì một lý do nào đó. Nhưng tôi chẳng quan tâm việc cô yêu tôi hay không đâu, nên cô không phải tiếp tục làm ra vẻ như vậy! Còn giờ thì cô về đọc kĩ bản ghi chép này cho tôi!"

"Vâng thưa chủ tịch." Hoa Vân Tích ôm tài liệu mở cửa ra về, cô cảm thấy muốn thở phải nhẹ nhõm lại cảm thấy tự ái.

Nữ chính bàn tay vàng có khác, khi nam chính biết nàng không si mê mình như bao người phụ nữ khác thì quấn quýt lấy nàng, còn điều đó xảy ra với nữ phụ thì phản ứng không khác là bao.

Biết rồi biết rồi, nữ phụ là phải thế, than cái gì!

"Hoa Vân Tích."

Mới đi ra cửa, Hoa Vân Tích nghe Cao Lực Ngự gọi một tiếng. Cô ngoái đầu nhìn lại.

"Huh?"

"Cô có biết vì sao tôi không để ý chuyện cô yêu tôi không?"

"Huh?!" Ai mà biết, chắc do hiệu ứng nữ phụ - bàn chân vàng.

"Chuyện cô si mê tôi là chuyện sớm hay muộn thôi. Cho nên tôi thấy phiền. Tốt nhất đừng yêu tôi, tôi chỉ thích mỹ nữ có đầu óc thôi." Hắn còn cười thật ôn nhu "Trông cô rất đần độn vô vị."

Hoa Vân Tích thộn mặt luôn. Đây là cái mẹ gì? Tự kỷ à?

Thì ra cô với nữ chính, đó là sự khác biệt bởi đẳng cấp. Một bên được cầm nặn dưới bàn tay vàng, một bên còn bị đá nhào dưới bàn chân vàng.

Phái ha, mỹ nữ đối nghịch với vương tử thì còn gây chú ý. Chứ cô gái ất ơ nào ngoài đường xông vô đối nghịch, có mà bị ăn dép!

Về phòng, đóng cửa, vừa tắm vừa hát cho khuây khỏa lòng người, Hoa Vân Tích cảm thấy thật bi ai. Cô đâu đến nỗi xấu, cũng gọi là xinh đẹp dễ thương chứ? Cần mông có mông, cần eo có eo, cần ngực có ngực. Tại sao? Tại sao cô năm lần bảy lượt bị nam nhân chê bai?

Không, lỗi không phải do Hoa Vân Tích cô, tất cả tại vì đó là đàn ông của Hoa Vân Nhã nên tiêu chuẩn nhìn quá cao!

Tắm xong xuỗi, Hoa Vân Tích bắt đầu lăn vào chuyện công sự. Đây là số liệu do Cao Lực Ngự thu thập được từ tổ chức tình báo mạng lưới rộng khắp với cái gia không hề rẻ. Chỉ có điều, thời gian thu thập quá gấp, nên thông tin có vẻ không được đầy đủ lắm.

Trong đây có nhắc đến rất nhiều vụ bê bối. Đầu tiên phải kể đến việc Stojanovic bị tố cáo ở tòa án về việc tham nhũng trong một công trình xây dựng nhà máy điện hạt nhân do Andrej Stojanovic kí giấy cấp phép. Công trình này rất quan trọng, nếu chẳng may có sai sót nào trong quá trình xây dựng để dẫn đến rò rỉ hạt nhân, nó sẽ đem lại hậu quả khôn lường đối với tính mạng của những người sống ở khu vực lân cận. Bằng chứng có nhưng chưa đủ kết luận điều gì, thậm chí tòa án còn chẳng buồn xét xử giống như có sự thông đồng từ trên. Nực cười hơn, tin tức hắn bị đưa ra tòa không hề có ai biết đến.

Tiếp theo, vợ lẽ của hắn trực tiếp là một trong hai đầu sỏ trong vụ lừa đảo đại lí độc quyền, cái việc này Hoa Vân Tích cũng từng tìm hiểu, chúng gọi với một lí tưởng hay là "hỗ trợ" bằng việc lừa cho con mồi mở đại lí mua một đồng hàng nhưng rốt cuộc không thể bán được. Ban đầu chúng nói những lời lẽ ngọt mép như: lấy hàng giá trị trên bao nhiêu tiền sẽ được nợ một nửa số tiền hay giảm 20% - 30%. Cô biết rất nhiều người tin điều vớ vẩn này, bởi vì chúng luôn nói như thể chúng rất bao dung và tự làm thiệt bản thân với mong muốn giúp đỡ người khác. Giả sử tính theo giá trị tiền của C quốc, có ai đó đứng trước mặt và nói với bên đại lí là: nếu anh mua hàng bên chúng tôi với giá trị từ 30 vạn trở lên, bên chúng tôi chịu thiệt cho anh nợ một nửa, một nửa đến tháng sau trả, còn nếu giá trị trong khoảng từ 7 vạn đến 30 vạn thì bên phía chúng tôi sẽ trích 20% hoa hồng trả trước cho đại lí bằng cách giảm số tiền phải mua hàng đi 20%.

Như vậy bất cứ con mồi nào nghe đến cũng sẽ động đậy tâm tư, nhất là chúng lại chốt bằng một câu cuối cùng: "Ở mỗi địa phương, bên chúng tôi sẽ chỉ đặt duy nhất một đại lí để tránh cạnh tranh không lành mạnh ảnh hưởng đến công ti của chúng tôi", cộng với việc tặng kèm những dụng cụ phục vụ cho việc kinh doanh ví dụ như tủ kính trưng bày chẳng hạn. Tâm lí Đại lí độc quyền đó đó chính là điểm lớn nhất đánh vào tâm lí của những con mồi hám lời lớn trước mắt, thích bỏ vốn ít nhưng thu lời nhiều. Những con mồi đó sẽ nghĩ: mua hàng lại được nợ một nửa, đến khi thu lời có thể trả được. Hơn nữa lại chỉ mình mình được kinh doanh như vậy ở đây, không sợ cạnh tranh gay gắt.

Vâng, chúng nói điều đó với nhiều con mồi, và khi con mồi biết mình bị lừa thì không làm gì được vì chúng nói rõ trong hợp đồng những điều khoản quan trọng, nếu vi phạm sẽ bị phạt tiền. Và chúng lật mặt nhanh hơn lật giấy "Hàng bán không được để kinh doanh thua lỗ, đó là lỗi của anh, không phải trách nhiệm bên phía chúng tôi."

Những công ti lừa đảo đại lí độc quyền đó đương nhiên không có giấy giới thiệu, chứng nhận và giấy kiểm định chất lượng hàng hóa. Nhưng có vợ lẽ của Stojanovic với mối quan hệ rộng, nên chúng có thể lấy tín nhiệm bằng những bức ảnh với những người có địa vị quan trọng trong xã hội.

Lật sang tiếp theo, Hoa Vân Tích càng muốn cười chết người. Quý tộc gia thế nào mà lừa đảo có thâm niên như vậy? Chủ nhà, vợ lẽ, và giờ đến con thứ Milovan Stojanovic - con vợ cả cũng là tên lừa đảo. Có lẽ do Stojanovic muốn xây dựng hình tượng liêm chính nên không đút túi nhiều tiền lắm, vì vậy muôn có thẻ để quẹt mạnh tay, buộc phải thông qua hình thức lừa đảo. Gia đình này cũng không kém cạnh nhau, cha tham nhũng, mẹ lừa đảo đại lí độc quyền và con thì lừa đảo tài chính quốc tế nhằm chiếm dụng khoản tiền của nạn nhân. Hình thức lừa đảo của Milovan cũng không phải mới mẻ trên thế giới nhưng là mới với A quốc, chúng đã có tổ chức rộng khắp thế giới với hình thức lừa đảo tinh vi. Trong thời đại email phát triển như vậy, việc lừa đảo này phát triển nhanh như mọc nấm. Đáng sợ nhất là chúng còn có văn phòng thực thụ được cấp giấy phép. Bằng lời lẽ, chúng tạo ảo giác cho con mồi rằng bản thân con mồi đang có lợi thế, thậm chí có thể lừa đảo lại chính kẻ lừa đảo đó.

Chúng gửi email đến cho con mồi với nội dung rằng có một người có địa vị cao nào đó muốn lấy về một khoản tiền lớn (chẳng hạn như tiền của vị quan to nào mới chết, một doanh nhân đang bị nhà nước kiểm toán, hoặc tiền của người nhà nước trộm quỹ hay tiền của kẻ vượt ngục,...) mà người đó không trực tiếp lấy được vì số tiền đó giờ coi như vô chủ, cần phải thông qua một hình thức nào đó lấy lại. Chúng gửi email cho nhiều người nhưng đều nói rằng chỉ gửi ngẫu nhiên cho một mình bạn, và bạn sẽ được chia phần trăm nếu tham gia lấy tiền về. Chúng còn có văn bản có dấu xác nhận của cơ quan chính phủ, hay những thân phận giả khác nhau để củng cố thêm lòng tin cho con mồi. Gửi cho nhiều người nhưng chỉ cần một vài trong đó đáp lại là chúng đã có thể tiến hành thành công được 1 phần 3 kế hoạch. Đó là một hình thức lừa đảo rất tốn nhiều công sức nhưng thu lại không ít.

Đáng nói nhất là Davorka, Bojana và Dobroslav kín tiếng đến mức lí lịch điều tra trong sạch tới đáng ngờ. Còn việc mâu thuẫn gay gắt rõ rật vào thời điểm gần đây giữa vợ cả và vợ lẽ, sự chia bè kết cánh giữa các tình nhân theo phe hai bà vợ với một cột mốc cuối cùng là sự mất tích đột ngột của con trai út Stojanovic gia, mà không có bất cứ tín hiệu gì cho thấy hắn liên lạc với gia đình kể từ khi mất tích; nhưng không có ai để ý đến, dù hắn cũng rất được cưng chiều thiếu mỗi không cấp quyền lợi gì trong việc tranh đoạt sản nghiệp. Stojanovic gia, không ai là không đáng ngờ cả.

Bản điều tra này tuy có nhiều điểm khó hiểu, nhưng dù sao tập đoàn đó cũng là tập đoàn làm ăn hợp pháp, chứ không phải điều tra xâm phạm quyền cá nhân. Cho nên điều tra được đến vậy trong thời gian ngắn đã là quá tài rồi.

Xem hết tài liệu về Stojanovic gia, Hoa Vân Tích đọc đến phần kế hoạch của Cao Lực Ngự dành cho cô, đọc xong câu đầu đần cả mặt quăng tài liệu xuống gầm giường. Cái gì nha? Đùa?

Cao Lực Ngự kêu Hoa Vân Tích quyến rũ hắn. Cô không đọc nhầm. Ngồi nhìn tường một lúc, cô lại chui vô gầm giường lấy tài liệu ra nhìn tiếp đoạn sau. Mục đích của hắn là muốn cô quyến rũ hắn trước mặt Hà Nhạc và làm sao để cho những người trong Stojanovic gia đều biết rõ, hắn sẽ phối hợp sủng cô cho mọi người thấy. Đồng thời hãy thể hiện hết tài năng của bàn thân ra trước mặt nàng, nhưng với mọi người thì thu liễm lại hơn một chút. Hắn hiểu cách làm việc của Hà Nhạc, nàng cảm thấy nguy cơ khi Hoa Vân Tích dành hết vị thế của nàng trước mặt cấp trên thì sẽ cố hết sức giành lại vị thế. Hắn nói, hắn biết cô giỏi hơn Hà Nhạc nhiều. Nên nếu Hà Nhạc không giành lại vị thế được theo cách riêng, nàng sẽ chọn cách bắt chước lại cô vì nàng nghĩ rằng, cùng cách hành xử nhưng thực hiện trên người nàng sẽ cao quý hơn. Cái này Hoa Vân Tích công nhận.

Cao Lực Ngự yêu cầu sau khi Hoa Vân Tích tỏa sáng hết sức trước mặt mọi người, để Hà Nhạc bắt chước cô thì cô sẽ lui về vỏ trở thành đàn bà chanh chua, vụng về. Điều đó làm những người hay suy đoán lung tung nhìn biểu hiện của Hà Nhạc sẽ hiểu nhầm, trước giờ Hà Nhạc luôn giả như bình hoa, thực chất mới là tay chân của Cao Lực Ngự hòng thu thập đầy đủ về Stojanovic gia mới bộc lộ tài năng. Còn Hoa Vân Tích trước giờ chỉ bắt chước phong thái của Hà Nhạc, giờ thì hết cái dể giả tạo nên lộ bản chất ngu ngốc. Như vậy đưa giá trị của cô xuống âm điểm, từ trợ thủ đắc lực thành người phụ nữ chỉ biết tranh giành tình cảm, khiến tất cả nghĩ rằng cô chỉ là bức bình phong đón gió độc chắn cho Hà Nhạc. Trong khi đó, Cao Lực Ngự thông qua nữ hầu kia để giả vờ như hắn coi trọng cả hai như nhau để cho Dobroslav Stojanovic biết cô cũng là nhân vật đóng vai trò không nhỏ, nhưng nếu sai phạm sẽ dễ dàng bỏ đi. Dobroslav Stojanovic sẽ lợi dụng điều đó.

Dòng cuối cùng, Cao Lực Ngự chốt: Dobroslav Stojanovic rất giỏi lợi dụng phụ nữ, tôi muốn làm lại điều đó với hắn. Cứ làm như vậy, chờ đến khi hắn đến tìm cô múa mép nói rằng sẽ giúp đỡ cô giành lại tôi từ tay Hà Nhạc, thì hãy báo lại cho tôi, chúng ta sẽ đến bước tiếp theo của kế hoạch. Nhắc nhở cô, gia chủ ngầm bây giờ hẳn là Dobroslav Stojanovic, Andrej Stojanovic chỉ còn là cái vỏ ^v^

Hoa Vân Tích vẽ cái mặt cười "^v^" ở câu tái bút của Cao Lực Ngự lên giấy, dán lên tường. Tưởng tượng đó là mặt của hắn mà đạp vào.

Dobroslav Stojanovic lợi dụng phụ nữ rất giỏi, nên ngươi muốn lợi dụng như hắn cho bằng bạn bằng bè sao tên khốn?!!

Hoa Vân Tích hiểu kế hoạch của hắn, khổ nhất chỉ có cô thôi!

Buổi chiều nhanh chóng trôi qua nhanh trong sự im lặng đến đáng sợ. Chẳng mấy chốc là sắp đến giờ ăn tối rồi. Hoa Vân Tích nghĩ, có lẽ bàn ăn tối nay sẽ thành bàn đàm phán đầu tiên giữa Cao Lực Ngự và Stojanovic gia. Có lẽ hắn nghĩ muốn kéo dài thời gian đàm phán ra. Như vậy ngay bây giờ cô phải triển khai kế hoạch này liền.

Giờ ăn cận kề, Hoa Vân Tích nhắn tin theo số điện thoại Cao Lực Ngự để lại trong bản kế hoạch, bảo hắn đi đến cầu thang gần phòng phòng Hà Nhạc, cô cũng vác xác đến đó. Cao Lực Ngự thấy cô lén lút ngó ngược ngó xuôi, thú vị nhếch mép cười. Coi sao, định bày trò gì đây?

"Thế nào?" Cao Lực ngự khoanh hai tay, dựa vào tường, lười biếng hỏi.

"Xuỵt" Hoa Vân Tích đưa một tay che miệng hắn, sau đó nhướn người ngó đầu ra nhìn chằm chằm cửa phòng Hà Nhạc.

Cạch.

Thấy cửa phòng bị đẩy ra, cô lập tức rụt đầu lại tựa vào tường, giật Lâm Hạo Lăng úp sấp lại kề sát vào cô. Nghe bước chân ngày càng gần cho đến khi bước đến gần ngã rẽ, Hoa Vân Tích liền rên đúng tiêu chuẩn.

"Ưm, Ngự...Đừng như vậy, sẽ có người nhìn thấy"

Bước chân kia ngừng lại.

Cao Lực Ngự thấy vui vui, mặc im để cô bài bố nhưng cũng không phối hợp lại động tác của cô. Hoa Vân Tích tức, kéo gáy hắn xuống hôn lên môi hắn.

Hừ, ra kế hoạch định để một mình tôi tự biên tự diễn?

Cao Lực Ngự đinh đẩy Hoa Vân Tích ra, nhưng chợt nghĩ hắn bày kế này ra bây giờ nháo là hỏng, nên nhịn xuống nổi da gà, phối hợp cuồng nhiệt hôn cô.

Bên kia, Hà Nhạc không nghe thấy tiếng động gì nữa, nghĩ mình ảo giác, Cao Lực Ngự chưa bao giờ chạm vào phụ nữ, làm sao có chuyện hắn làm trò ái muội với Hoa Vân Tích được. Nào ngờ ngoặt vào cầu thang, nàng choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng Cao Lực Ngự áp Hoa Vân Tích vào tường hôn cô. Khi nàng đến, bọn hắn còn không màng mà tiếp tục kích hôn.

"Hoa..Hoa Vân Tích tiện nhân này!" Hà Nhạc tiến lên kéo Hoa Vân Tích ra, giương tay lên toan đánh cô, nhưng Cao Lực Ngự nắm lấy cổ tay nàng ta hất ra.

"Cổ tay rất xinh đẹp, muốn tôi chặt đi không?"

"Chủ tịch, cô ta..."

"Tôi cưỡng hôn cô ấy."

Câu nói của Cao Lực Ngự như sét đánh ngang tai Hà Nhạc. Nàng đã hi vọng là Hoa Vân Tích chủ động quyến rũ hắn, nhưng rốt cuộc kết quả là ngược lại.

"Cô ta có chỗ nào tốt xứng đáng anh?" Hà Nhạc đố kị ghen tị nhìn lướt qua Hoa Vân Tích, quay trở lại hai mắt rưng rưng nhìn Cao Lực Ngự.

"Chỗ tôt?..." Cao Lực Ngự cười thần bí, bắt đầu thiết hạ bẫy ngôn ngữ "Cô thử suy nghĩ xem?"

Hoa Vân Tích không khỏi bội phục Cao Lực Ngự cao tay. Nếu hắn kể ra chỗ nào tốt của cô, Hà Nhạc sẽ không ngừng so đo và hạ thấp, rẻ rúng. Nhưng nếu để Hà Nhạc tự nhìn, bản thân nàng sẽ nhận ra. Con người ấy, dù cho trong lòng công nhận ai đó nhưng nếu có lòng ghen tị không phục ngay từ từ đầu, con người sẽ không ngừng tìm lí do để không nhìn vào, để bác bỏ. Còn nếu ban đầu có tò mò đồng thời ghen tị, thì thay vì muốn bác bỏ sự công nhận đó, họ sẽ cố gắng để vượt trên người mình công nhận.

Cao Lực Ngự khoác eo Hoa Vân Tích để cô tựa vào lòng hắn, cả hai cùng bước xuống cầu thang. Hà Nhạc để nguyên chứng cứ đôi mắt đỏ hoe, cứ thế ủy khuất theo sau bước xuống lầu, nhằm muốn cho mọi người đều thấy Hoa Vân Tích kẻ thứ ba chen vào giữa Cao Lực Ngự và nàng. Muốn Hoa Vân Tích bị ngập trong bể nước bọt chỉ trích.

Đáng buồn...cười là không ai chỉ trích Hoa Vân Tích cả, không phải vì họ công nhận Hoa Vân Tích mà đơn giản là vì họ cho rằng đàn ông có tiền, soái khí thì ba năm phụ nữ có là chi? Hơn nữa Hà Nhạc cũng chưa được công nhận có địa vị gì, biểu hiện rõ ràng là trưa nay vị trí bên cạnh Cao Lực Ngự đáng ra là của Hà Nhạc, Davorka Stojanovic chen vào mà hắn cũng chẳng dị nghị gì. Địa vị của Hà Nhạc cũng chẳng quan trọng.

Tất cả chỉ là đàn ông có mới nới cũ, chẳng có gì phải bàn.

Nhưng Hà Nhạc không hiểu suy nghĩ của họ, nàng nghĩ rằng họ công nhận Hoa Vân Tích, máu nóng lên, ánh mắt tràn ngập căm phẫn. Nàng nhất định phải tìm xem Hoa Vân Tích có điểm gì tốt mà ai cũng đứng về phía cô!

"Chậc chậc. bạn học Cao, lâu lắm không gặp." Một giọng đàn ông mang sắc thái mỉa mai vang lên trong căn phòng khách rộng lớn. Xung quanh chỉ có vài người hầu, mọi người còn chưa tập hợp đông đủ

Người này không ai khác chính là Vu Dịch, ngồi tự nhiên gác chân lên bàn ăn và dựa lưng vào ghế, hắn mới xuống sân bay chiều muộn và đi taxi đến thẳng nơi này. Thật ngạc nhiên, kẻ thù không đội trời chung với hắn đang thân thiết ôm người phụ nữ mà hắn đang có hứng thú. Hoa Vân Tích, cô rất giỏi, khắp nơi đào hoa!

"Anh...sao anh ở đây?"

Đột nhiên nhớ ra, hắn là thám tử. Đúng rồi, theo nguyên tác, hắn có xuất ngoại đến gia đình quý tộc nào để phá án, còn dẫn theo Hoa Vân Nhã. Đó là lần đầu Hoa Vân Nhã và Cao Lực Ngự gặp nhau, không nhầm được, hai người bọn hắn biết nhau trong lần gặp lại đầu tiên sau bao năm tốt nghiệp giữa hai kì phùng địch thủ hồi cấp 3 Cao Lực Ngự và Vu Dịch. Do Cao Lực Ngự muốn trả đũa Vu Dịch nên dụ dỗ lên giường với nữ nhân của Vu Dịch. Ngày hôm sau, lẫn sau này khi lại thấy Hoa Vân Nhã, nàng nói coi như không có chuyện gì xảy ra dù sao nàng cũng chỉ choáng váng mơ hồ do say rượu, kích thích tâm lý "Ta mà cũng bị chối bỏ???" của Cao Lực Ngự.

"Em nghĩ vì sao?" Thấy Hoa Vân Tích ánh mắt từ có chút ngạc nhiên chuyển sang hiểu rõ, Vu Dịch híp mắt lại. Không phải cô đã biết gì chứ?

"Hoa Vân Nhã đâu?" Hoa Vân Tích ngó nghiêng nhìn xung quanh, không thấy nàng đâu.

Vu Dịch vừa định hỏi sao cô thắc mắc Hoa Vân Nhã đâu thì bị Cao Lực Ngự chen mồm.

"Các người biết nhau?"

"Hắn là..." Chẳng lẽ nói hắn là lão sư của cô sao? Không được, thân phận của hắn khá nhạy cảm, hắn làm lão sư chỉ để che giấu nghề nghiệp thật sự trong thời gian điều tra phá án ở khu vực gần trường học "Hắn là hàng xóm nhà tôi. Tôi thật bất ngờ khi thấy hắn ở đây."

Nói dối, Cao Lực Ngự nghe phát biết ngay. Hắn đã điều tra biết cô bị đuổi khỏi Hoa gia và đang sống ở khu ổ chuột gần đó còn có chợ con, cũng khá lộn xộn, ồn ào. Vu Dịch cuồng yên tĩnh này mà chíu sống ở nơi như thế sao? Nhưng mà hắn vẫn làm vẻ mặt "Ra là thế".

Có ái muội. Cao Lực Ngự khẳng định. Là nam nhân, hắn biết ánh mắt nóng cháy khi nhìn con mồi của bản nó thế nào.

"Vu tiên sinh, chúng ta đã không còn là bạn cùng học nữa." Cao Lực Ngự hiện rõ sự khinh bỉ trong mắt hắn. Đồng học gì mà vì thua hắn trận bóng rổ lén đốt hết sách vở hắn?

"Cũng phải, mày mà xứng làm đồng học với ông? Lâu không gặp gọi mày tiếng banjhocj cho lịch sự. Có khi mày còn chưa tốt nghiệp được kia, tên nghèo kiết xác đần độn!" Vu Dịch cười lạnh. Thua hắn cờ vua mà dám thả con chó mất bao công hắn mới tìm được!

"Tao bây giờ chỉ có tiền là không thiếu!"

"Làm gì ra tiền? Đánh giày?"

"Tao đã có sự nghiệp riêng, nghe đến chắc mày cũng sợ mất mật. Nào, còn mày, mộng làm thám tử thế nào? Vẫn làm nhiệm vụ Sherlock Holmes đi tìm chó lạc?"

"Tao ư, sự nghiệp đánh giày cỡ mày không xứng biết."

"Vậy là tìm chó lạc cấp quốc tế rồi?"

Hoa Vân Tích nổi gân xanh đầy trán. Hai nam nhân này bình thường rất ít nói nhảm, không ngờ đụng mặt tần suất nói nhảm lại cao thế. Quả thực như một người bạn cô từng nói, trên thế giới này ít nhất sẽ có một người bạn làm mình hiển lộ cái mặt điên điên khùng khùng. Hai nam nhân này đúng là gặp cạ cứng rồi!

Có lẽ do có mặt Vu Dịch, tinh thần hợp tác của Cao Lực Ngự còn tốt hơn hẳn, phối hợp diễn một cách quá thái. Hắn để Hoa Vân Tích ngồi lên đùi, thỉnh thoảng còn ghé vào cổ cô hít nhẹ một cái. Hoa Vân Tích ngưa ngứa, nhưng cô cũng biết đây chỉ là diễn trò nên cũng phối hợp hắn.

Có điều, cô không chú ý đến vẻ mặt tối tăm của Vu Dịch.

Hắn nhìn nữ nhân không bao lâu còn thở dốc dưới thân hắn, nay lại mềm mại ngồi ngả vào lòng nam nhân khác, trong lòng dấy lên cảm giác ngột ngạt khó chịu.

Hoa Vân Tích, ta vừa mới bị tính cách của ngươi hấp dẫn, ngươi liền đáp lại ta bằng cách nhào vào lòng nam nhân khác. Đừng tưởng ta dễ dàng bỏ qua cho ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.