"Em đừng vội ngồi dậy."
Xoa đôi mắt nhập nhèm, Hoa Vân Tích mở mắt ra, vừa định cố ngổm dậy, từ đâu cánh tay tay đưa ra đỡ lấy lưng cô, kê gối cao lên cho cô dựa vào thành giường. Cô vừa nhìn sáng thấy bản mặt mà cô muốn đập, liền nghĩ gì làm
lấy, túm gối đầu đập luôn! Chẳng qua lần này không hiểu sao Vu Dịch chỉ
giơ hờ tay ra đỡ, coi như vẫn để cô đập. Ngay lúc đó, những tiếng hút
không khí vang lên.
Giờ Hoa Vân Tích mới để ý, cô đang ở phòng y
tế và ở ngoài cửa có một đám nữ sinh đang đứng ngó vào trong. Thấy cô
nhìn ra, cả đám vừa lườm vừa xôn xao bàn tán. Bọn họ căm tức Vu Dịch nằm ngủ bên giường cô suốt cả buổi, mà sợ Vu Dịch chừng trị nên không dám
quấy nhiễu.
"Trông có bệnh gì đâu chứ? Sao lại để Vu giáo sư chăm sóc?"
"Cô ta thật không biết điều mà! Vu giáo sư đã mất công chăm sóc, thế mà cô ta còn hỗn láo như vậy!"
"Sao Vu giáo sư lại phải chăm sóc Hoa Vân Tích chứ? Chẳng qua bị đánh thôi mà?!!"
Sáng nay, sau khi Hoa Vân Tích bị Vu Dịch làm cho ngất lịm đi, hắn đã lau đi dấu vết tình dục để lại trên người cô. Sau đó Vu Dịch bế cô qua cửa sau đi vào xe, tới cửa hàng gần đấy mua đồ mặc cho cô ngay trong xe rồi lái xe về bế cô vào phòng y tế. Vu Dịch ngồi chờ cô dậy lâu vẫn không thấy, hắn ngủ luôn, vì căn bản hôm qua làm việc đến khuya quá mệt và sáng nay "làm việc" còn mệt hơn nữa. Tất nhiên, không ai biết đến điều này, vậy
nên mọi lỗi lầm đều đổ vào Hoa Vân Tích làm phiền Vu giáo sư đáng kính.
Hoa Vân Tích càng nghe càng ức chế nhưng không biết phản bác thế nào, chẳng lẽ lại nói cô miệt mài quá độ với Vu giáo sư nhà bọn họ?
Vu Dịch không quản mọi người nói gì, hắn đứng dậy khom người xuống bế Hoa Vân Tích lên.
"Vu Dịch anh làm cái gì? Mau thả tôi xuống!!" Động một chút hắn lại vác cô qua vác cô lại. Tức chết đi được!
"Không gọi thầy Vu nữa sao?"
"Thầy cái đầu anh! Vu cầm thú!" Hoa Vân Tích quát khẽ. Làm gì có lão sư nào
trước mặt học sinh làm tình với một học sinh khác! Ra vẻ đạo mạo!
Vu Dịch cười khẽ định ôm tư thế công chúa, nghe vậy thì thôi, vác Hoa Vân
Tích qua vai đi về phía cửa. Nghĩ là vác qua vai, nhưng ôm cô lên thấy
mềm mềm nhỏ nhỏ, không nỡ, thế là đặt cô ngồi lên khuỷu tay bám vào vai
mình.
"Nhưng em rất thích tôi cầm thú với em." Đây không phải câu hỏi mà là cau trả lời.
Cái này Hoa Vân Tích quả thực cam chịu. Đúng là cô lúc đấy cũng có phần
trách nhiệm, chẳng biết ăn phải cái bả đánh chuột gì mà cô vui vẻ cho
hắn đè ra. Thực sự, khi ấy cô đầu óc mơ hồ, chỉ nghĩ thật trống rỗng, cô cần được lấp đầy. Đó là lí do vì sao cô không thèm suy nghĩ gì khác
ngoài việc điên cuồng cùng Vu Dịch.
"Nhưng anh thả xuống để tôi tự đi!" Hoa Vân Tíc bất mãn nha, hắn nói câu nào là làm cô nghẹn câu đấy.
"Em còn sức để đi sao? Không cần trả lời, tôi biết là không."
Lại nghẹn nữa. Hoa Vân Tích đỏ mặt nghĩ.
Đám đông tự động tránh ra xếp hàng hai bên theo bản năng khi hắn tới gần.
Điều đó giống như là đương nhiên với Vu Dịch, hắn thong dong ôm cô đi
qua như thể hắn đã rất quen với tình cảnh này. Hoa Vân Tích qua vai Vu
Dịch hé mắt ngó lại phía sau, bắt gặp những hắn nhìn hình viên đạn tập
trung trên người cô như muốn bắn thủng từng tế bào. Cô nổi da gà co
người lại.
Lại nói, tội lỗi sao đổ hết lên người Hoa Vân Tích cô? Vì Vu Dịch đẹp trai sao? Thôi được rồi, hắn là giáo sư!
Tức mình, Hoa Vân Tích cúi xuống ngoàm một cái gặm vào đầu vai Vu Dịch. Tuy nhiên, nó cứng quá làm cô ôm miệng than vãn. Vu Dịch nhàn nhạt cười cái hành động trả đủa ngu đần của cô, vẻ mặt cười mị hoặc những người đi
xung quanh, trừ Hoa Vân Tích, cô chỉ cảm thấy bị sỉ nhục mà thôi!
Bỗng dưng một suy nghĩ lướt qua trong đầu Hoa Vân Tích, cô lắc lư người ý
đòi xuống. Vu Dịch dừng chân lại nhăn mày hỏi cô "Em lại sao nữa?"
"Cho tôi xuống, chẳng may Hoa Vân Nhã nhìn thấy thì sao!"
"Thì sao?"
"Anh bị ngu à không hiểu sao còn hỏi tôi?"
"Tôi làm sao hiểu được suy nghĩ của động vật bậc thấp như em?"
"Anh..." Hoa Vân Tích khốn."Anh không thả tôi xuống, cô ấy nhìn thấy sẽ tức giận!"
"Thì liên quan gì đến tôi?"
"Anh sẽ yêu cô áy mà không biết điều đó sao? Tôi khuyên anh, không cẩn thận
tranh thủ từ bây giờ sau này hối hận không kịp, cô ấy sẽ có rất nhiều
người theo đuổi không chỉ mình anh đâu! Phụ nữ không thích đàn ông yêu
mình còn lên giường với người khác!"
"Ồ thuyết giáo rất hay. Nhưng lí do vì sao em nghĩ tôi sẽ yêu cô ấy?"
"Ờ thì..." Hoa Vân Tích dù là đọc truyện gần hết rồi nhưng cô không nhớ
nhân các nam chính phát triển tình cảm với nữ chính như thế nào nữa, nó
khá mờ nhạt "Chẳng phải cổ rất đẹp, cơ thể rất hấp dẫn? Anh không rời
được cơ thể cổ khi mà đã nếm thử, anh cứ thử tiếp mà xem, tôi cam đoan.
Đừng có ngượng, người anh em, yêu một người không cần lí do gì cả, nếu
đã biết lí do thì sẽ chẳng ai còn yêu nữa."
Yêu một người không
cần lí do gì cả, nếu đã biết lí do thì sẽ chẳng ai còn yêu nữa. Ôi Hoa
Vân Tích tự nhận thấy câu kết của mình đáng 100 điểm, xem hắn còn dám
phản bác gì không.
Vu Dịch cười nhạt "Nếu vì cơ thể, tình yêu sẽ
tàn phai theo tuổi tác. Còn nếu không cần lí do, thì giống như tôi có
thể yêu bất cứ ai mà tôi gặp vậy. Tôi không cần biết vì tình dục hay sự
hấp dẫn và thói quen gì, chỉ cần biết tim tôi đập vì ai thôi. Tôi hiểu
bản thân mình, em không cần phải vẽ lối. Lo bản thân em đi."
Hoa Vân Tích bĩu môi, nếu nói về biết, tôi còn biết anh nhé!! Tôi có quyền năng tiên tri, znh cứ cứng đầu vậy, chờ mà xem!
Cô không biết, nếu không phải vì tình dục hắn sẽ yêu một người như nào.
Trong mắt cô, hắn là người sống chỉ vì cái mong muốn của bản thân thôi,
chứ chẳng yêu ai thật lòng bao giờ cả.
Vu Dịch bế Hoa Vân Tích
đến nhà ăn, tìm một bàn trống đặt cô ngồi xuống rồi ngồi phía đối diện
cô. Hắn gọi một suất ăn dinh dưỡng cho cô. Nhân lúc chờ, hắn nhắn cho
Vân Thên tới nhà ăn.
Vân Thiên vừa tới nơi thì hai người ăn tối cũng đến một nửa, hẳn kéo ghế ngồi xuống cạnh Hoa Vân Tích, đen mặt nhìn Vu Dịch.
"Các người làm không biết tiết chế chút nào, nhất là ônh, ông làm cô ấy mệt
đến tận tối mới tỉnh. Dù sao cổ hôm qua còn bị thương. Rốt cuộc giữa hai người là thế nào?"
Vu Dịch hơi ngừng tay một chút, rồi ăn cơm tiếp.
"Thực ra thì liên quan gì đến ông?"
Vân Thiên đứng dậy đập mạnh vào bàn. "Cô ấy là bạn của tôi!!!"
"Bạn thì cũng cũng có riêng tư chứ?"
Vân Thiên thở dài hắn có chút thích Hoa Vân Tích, chỉ là thích chưa đến mức yêu sâu đậm cái gì. Nhưng hắn tự thích cái không khi khi ở cạnh cô. Hắn cũng tức giận khi huynh đệ tốt của mình biết điều đó mà lại động vào
cô.
"Vì lí do gì ông chạm vào cô ấy?" Vân Thiên biết, Hoa Vân Tích không phải mẫu người nằm trong diện hứng thú của Vu Dịch.
"Cổ uống cái thứ chết tiệt kia của ông vào nên bò lên giường quyến rũ tôi."
Hoa Vân Tích vẫn còn có thể nhai cơm lúc đầu khi họ cãi nhau vì dù sao cô
cũng không ảo tưởng họ đang tranh giành cô, nhưng nghe đến câu này cô
cắn thìa ngượng ngùng thât. Nhưng mà uống cái gì cơ?
"Uống?"
"Thì là uống cái thứ ông định cho tôi uống." Thì ra cô đã bị dính vào một trò đùa dai một cách vô tình.
Vân Thiên muốn tự cắn vào lưỡi mình, hắn đây là oai phong giơ đá tự đập
chân. Hắn chán nản suy sụp ngồi xuống ghế. Hoa Vân Tích thấy hắn không
thực hiện được kế hoạch trông đáng thương, nhè nhẹ vỗ vai hắn an ủi.
"Bị chiếm tiện nghi cô không đau buồn gì sao?" Vân Thiên lườm cô.
"Thì cũng là làm chuyện người lớn thôi..." Hoa Vân Tích nhìn xung quanh, nói khẽ "Cũng không phải bị lừa tình, tôi không yêu hắn, coi như chó cắn,
đơn giản!"
Lần này đến lượt Vu Dịch lưòm
"Hai người đã tránh thai chưa?"
Cả hai đều trầm mặc.
Thôi xong, từ sáng đến giờ cả hai đều mệt quên mất vụ này. Hoa Vân Tích gục
đầu áp mặt xuống bàn. Làm sao giờ? Có khả năng từ sáng đến giờ đã mang
thai mất rồi.
"Vậy thì nếu mang thai thì kết hôn." Vu Dịch nhàn nhạt nói.
"Anh cái đồ ngu ngốc, ai thèm mang thai kết hôn chứ? Không có tình yêu hôn
nhân ra gì!!" Hoa Vân Tích lần này cũng không nhịn được đập bàn giống
Vân Thiên.
"Vậy chúng ta thử yêu."
Cô ôm trán, yêu thì làm sao thử được hả trời?
"Đó là lần đầu của em, tôi nghĩ tôi nên chịu trách nhiệm. Ít ra chúng ta cũng có thể thử yêu."
Hoa Vân Tích trầm mặc.
...
Ngày hôm sau Hoa Vân Tích đờ đẫn mò đến chỗ làm, cô nghĩ hôm nay mọi người
trong văn phòng hẳn sẽ dị nghị cô làm ăn không ra đâu vào đâu, làm 1
ngày mà đã nghỉ. Nhưng ai ngờ cô không những không bị trách mắng, mà các nữ đồng nghiệp trong văn phòng còn bưng nước ân cần hỏi han quá đáng.
Cô nhìn ra ánh mắt họ thật sự giả dối. Nhất là giọng điệu "Hoa Vân Tích
muội muội sau này mà được lên trên, đừng quên các tỷ muội ở văn phòng
này nhé!". Mới vào thực tập còn không biết được vào làm hay không mà mấy người này đã bàn đến chuyện leo lên trên, thật sự khó hiểu.
Tuy
nhiên, khi Hoa Vân Tích biết chuyện gì đang xảy ra ở đây từ miệng trưởng phòng, cô đã hiểu ra. Thì ra hôm qua cô nghỉ, trưởng phòng nhận được
thông báo từ cán bộ tầng trên có liên quan đến cô. Sự việc là, gần đây
Cao chủ tịch đang có ý định mở rộng thị trường và chi nhánh sang A quốc. Nơi đó tài nguyên dồi dào, diện tích rộng và quan trọng là có nguồn lao động giá rẻ dồi dào lại chăm chỉ. Đó là một đất nước nhỏ nhưng đông dân và đang trong diện các nước đang phát triển, đang trải qua thời kì dân
số vàng. Với một thị trường như vậy, đầu tư váo sẽ tạo ra tiềm năng đem
lại lợi nhuận rất lớn cho tập đoàn. A quốc với C quốc từ lâu đã có mấu
thuẫn gay gắt với nhau, nên các hoạt động giao thương vê kinh tế văn hóa gần như bị cấm triệt hẳn. Gần đây đã trở nên hòa hảo.
Cao Lực
Ngự muốn tiến tới khảo sát thị trường đó và giao thiệp với một số đối
tác kinh doanh. Dù tập đoàn của hắn là một tập đoàn lớn, nhưng về thế
chủ động, nên hắn vẫn cần phải tìm một người biết ngôn ngữ A quốc để
tỏ sự chân thành muốn hợp tác hữu nghị của mình. Mỗi tội để tìm được
người giỏi A quốc ngôn ngữ khá là khó khăn. May sao trong hội đồng cấp
cao, có người được phân nhiệm vụ phỏng vấn đợt này đã nói cho hắn rằng
trong hồ sơ Hoa Vân Tích có liệt kê rất nhiều ngôn ngữ mà cô biết, trong đó có A quốc ngôn ngữ. Người đó đã thử trực tiếp phỏng vấn trình độ của cô ở một số ngôn ngữ, và hắn tin tưởng điều đó.
Cho nên hôm qua
đích thân thư ký chủ tịch gọi điện cho trưởng phòng, khi biết việc Hoa
Vân Tích bị thương, còn dặn dò phải chiếu cố cô một chút. Lần này có khả năng cô sẽ cùng xuất ngooaij công tác cùng chủ tịch, vai trò của cô
cũng khá là quan trọng. Nàng nói, nếu cô đến công ty, bảo cô tới ngay
tầng cao nhất tìm chủ tịch. Và còn nói, nếu đợt này cô làm tốt, không
những thành nhân viên chính thức, còn được thăng chức nữa.
Hoa Vân Tích nghe vậy, cảm giác tự hò khi được công nhận lại quay về với cô.
Cô nghi rằng nên cố gắng hết mình.