Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Bùi Ưu cũng không để ý mọi người đang chạy lại, cô liền nhìn thẳng Tô Mạn Nhu.
Cô cười như có như không, nói: “Lần đầu tiên nhảy lầu, có hơi sợ, nên tôi mới đi nhảy bậc thang tìm cảm giác một chút, coi như làm nóng cơ thể. Tô tiểu thư, mong cô nói rõ cho tôi biết, cô bị đụng vào thắt lưng, là do tôi làm hay là do cô không cẩn thận tự mình đụng trúng? Cô có muốn tôi đi nhảy lầu thật sự để chứng minh sự trong sạch của bản thân không?”
Tô Mạn Nhu sắc mặt nhợt nhạt, cắn môi.
Với việc Bùi Ưu đã đòi đi nhảy lầu xong còn nhảy cầu thang để “làm nóng cơ thể”, bây giờ nếu Tô Mạn Nhu tiếp tục đổ lỗi cho Bùi Ưu, Bùi Ưu chắc chắn sẽ “nhảy lầu để chứng minh trong sạch“.
Nhưng mà, nếu cô ấy thật sự nhảy lầu, có thể chỉ là đóng kịch một chút nhảy từ lầu hai xuống lầu một, thậm chí trên người sẽ đeo đai bảo hộ, phía dưới có khi còn lót đệm nữa.
Chuyện này, có khác nào đóng kịch để tăng nhiệt độ cho chương trình, đồng thời tăng thời lượng xuất hiện trên màn ảnh đâu.
Loại chuyện này, Tô Mạn Nhu không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.
Cố Chi giả bộ yếu ớt, nói: “Xin lỗi, là tự tớ không cẩn thận, đây đều là hiểu lầm hết. Nhung Tâm là do lo cho tớ quá, nên mới nãy nói chuyện không rõ ràng. Tớ xin lỗi cậu nhé.”
Lời này của Tô Mạn Nhu, một bên đem toàn bộ lỗi lầm của bản thân giũ bỏ hết, lại còn nhấn mạnh là bản thân chưa từng đổ lỗi cho Bùi Ưu, chỉ là do Bối Nhung Tâm hiểu lầm nên mới chỉ trích nhầm người.
Cô ta cố tình đổ hết cho Bối Nhung Tâm, sau đó lại thay mặt Bối Nhung Tâm xin lỗi, bày ra một vẻ bạn tốt.
Ưa diễn vai bạch liên hoa đến điên rồi!
Nếu chỉ là hiểu lầm, Bối Nhung Tâm liên tục chỉ trích Bùi Ưu, vậy sao cô ta câm như hến không nói một lời?
Nguyễn Ấu San đứng một bên lạnh lùng nói: “Tô tiểu thư tốt nhất nhanh đến phòng y tế kiểm tra thắt lưng đi. Nếu lỡ bị thương mà không chữa trị kịp thời, làm nặng thêm, lại nói là do chúng tôi ép người.”
Đứng trong góc khuất của camera, Tô Mạn Nhu lạnh lùng nhìn vào mắt của Nguyễn Ấu San, sau đó cùng với Bối Nhung Tâm rời đi.
Màn tranh đấu này, là do cô ta tính sai rồi, không ngờ được rằng Bùi Ưu lại bày ra một màn như vậy.
Lần sau, ở lần công diễn thứ hai, cô ta tuyệt đối sẽ không bại dưới tay Nguyễn Ấu San.
Kết quả kiểm tra của Tô Mạn Nhu cũng có rồi, chỗ cô ta bị đụng cũng chỉ bị bầm máu chút thôi, hai ngày sau là tan, không có gì nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ, không ai dám đem việc này đổ lên đầu Bùi Ưu nữa, Tô Mạn Nhu cũng không truy cứu thêm.
*
Trở lại ký túc xá, Nguyễn Ấu San nhìn Bùi Ưu, trịnh trọng nói: “Chuyện lần này, là tớ làm liên lụy cậu, còn nữa, rất cảm ơn cậu.”
Bùi Ưu: “Khách sáo chi vậy, đều là bạn hết mà.”
Hai người nhìn nhau cười. Nếu trước đây hai người chỉ là quan hệ tôi tình cô nguyện, cùng nhau phối hợp diễn một chút để tăng nhiệt trong chương trình, thì lúc này đây, bọn họ là bạn bè thật sự, cùng nhau trải qua khó khăn, cùng bị một nhóm người chán ghét.
Ngu Tịnh nhắc nhở: “Hai người cẩn thận chút nha, tớ cảm thấy là Tô Mạn Nhu sẽ không rút lui dễ dàng vậy đâu.”
Nguyễn Ấu San sao có thể không biết điều đó. Tô Mạn Nhu tự mình ra chiêu còn chưa đối phó được với cô, bây giờ chắc là đi tìm Phó Thuân Viêm ra mặt xử cô rồi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, mặc kệ lần công diễn thứ hai này cô có xuất sắc đến đâu, cô đều xác định là sẽ bị thua Tô Mạn Nhu rồi, thời lượng xuất hiện trên màn ảnh chắc chắn cũng sẽ ít đi.
Đối với việc này, Nguyễn Ấu San cũng không quá lo lắng, có lo cũng vô dụng: “Không có chuyện gì, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền thôi.”
Chẳng lẽ chỉ có một mình Tô Mạn Nhu có chỗ dựa chắc? Hừ, cô nói không chừng cũng có nhé!
*
Mấy ngày nay, Nguyễn Ấu San vẫn vô cùng nghiêm túc chuẩn bị cho lần công diễn thứ hai.
Phó Việt Hành cũng đã đi điều tra mối quan hệ giữa Tô Mạn Nhu và Phó Thuân Viêm, anh ta hẳn là đã tra ra được cái gì đó, cho nên mỗi ngày xuất hiện ở chương trình mặt như La sát, mồm miệng lúc dạy dỗ người khác càng độc thêm.
Anh ta nhìn về phía Nguyễn Ấu San, nhìn có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, như muốn hỏi nhưng rồi lại không mở miệng, còn bắt đầu cố ý tránh né Nguyễn Ấu San.
Nguyễn Ấu San cũng có thể hiểu được cho tâm tình của Phó Việt Hành. Bất kể là người nào, vừa mới nhất kiến chung tình với một người con gái, vốn còn nghĩ rằng hai người tâm đầu ý hợp, ai dè màn che bị xé rách, phát hiện ra người con gái đó vốn đã là tiểu tình nhân của người anh trai tổng tài bá đạo phong lưu, tâm tình không rối bời mới lạ.
Nguyễn Ấu San vì sao lại biết mối quan hệ tay ba này của bọn họ?
Đối với việc này, Phó Việt Hành cảm thấy thắc mắc mãi không thôi.
Nhưng mà đây không phải lúc làm rõ vấn đề, khắp nơi trong chương trình đều là máy quay, Phó Việt Hành không tiện mở miệng ra hỏi Nguyễn Ấu San cũng là điều dễ hiểu.
Với quan hệ căng thẳng giữa anh ta và Nguyễn Ấu San, nếu anh ta hỏi, Nguyễn Ấu San có khi còn không chịu trả lời mà sẽ quay qua cười nhạo anh ta.
Nhưng mà, thái độ đáng nghi của Phó Việt Hành dành cho Nguyễn Ấu San lại tạo nên một làn sóng mới.
Khi không có máy quay, Tưởng Mỹ Thiến trộm hỏi: “San San, Phó lão sư chắc là sẽ không từ hận sinh yêu, chuyển qua thích cậu chứ? Tớ để ý thấy anh ấy nhìn cậu nãy giờ luôn đó.”
Nguyễn Ấu San nghe thế nổi hết cả da gà da vịt, liền nói chắc như đinh đóng cột: “Không có đâu!”
Phó Việt Hành lúc trước bị Tô Mạn Nhu dùng hệ thống làm mê muội đầu óc, vì thế mới để ý Tô Mạn Nhu, bây giờ anh ta cũng đã từ từ tỉnh táo lại rồi.
Nếu không phải bị té hư não thì anh ta sao có thể chuyển qua để ý cô chứ.
*
Rất nhanh sau đó, trước buổi công diễn lần thứ hai của “Ước mơ ngôi sao”, tập hai “Nhận xét lần đầu và chia lớp” được chiếu trên đài Ngỗng Trắng vào khung giờ vàng tối thứ sáu.
Vào buổi chiều hôm đó, nhóm thực tập sinh ai ai cũng thất thần, đều muốn biết lúc mình lên tivi thì sẽ trông ra sao, người xem sẽ có phản ứng gì với biểu hiện của bọn họ.
Đạo diễn thấy mọi người không còn tập trung luyện tập được nữa, liền dứt khoát cho nhóm thực tập sinh nghỉ tập buổi tối, để mọi người trong phòng lớn xem tập 2, còn đưa điện thoại lại cho bọn họ nữa.
TNV nói: “Nếu tâm lý không vững thì không cần lên Weibo xem bình luận! Tuyệt đối không được để ảnh hưởng đến trạng thái vào ngày công diễn.”
Phó Việt Hành lại nói thêm:“Không nên sợ bị mắng, các em nên cảm thấy may mắn vì có người mắng các em. Thà bị mắng còn hơn là không có ai để ý.”
KVT: “Nếu tập 2 xuất hiện ít hơn tập 1 thì cũng không cần buồn lắm đâu, các em còn cơ hội lúc nhận xét, rồi còn cơ hội xuất hiện trong buổi công diễn sắp tới.”
Các lão sư thay nhau an ủi, động viên các cô trong lúc đợi chương trình bắt đầu.
Đầu tiên, là cảnh trên sân khấu, là Tư Viện của lớp A với bốn người đồng đội của cô ấy.
Nguyễn Ấu San vất vả lắm mới cầm được điện thoại, liền vội vàng xem mấy ngày qua Thẩm Túc có nhắn tin cho cô không.
Phát hiện, chỉ có vào ngày thứ hai, anh nhắn lại “Ngủ ngon”, sau đó cũng không thấy nhắn gì nữa.
Nguyễn Ấu San trước đây đã cài tin nhắn sẵn rồi, hôm nay cũng đã gửi đi hai tin nhắn, nhắc Thẩm Túc rằng đêm nay “Ước mơ ngôi sao” ra tập mới, không biết anh có đang xem không?
Nguyễn Ấu San nhìn lên màn hình lớn, thấy cô còn chưa xuất hiện, liền gửi tin nhắn cho Thẩm Túc: “Thẩm tiên sinh, anh đang xem “Ước mơ ngôi sao” không? --- PS, lần này không phải tin nhắn hẹn giờ nha, là em mới nhận được điện thoại, đang xem chương trình, nhắn tin cho anh nè.”
Nguyễn Ấu San trong đầu nghĩ nhiều loại tình huống, lỡ như tình huống xấu nhất, Thẩm Túc đã sớm block cô, căn bản không hề đọc tin nhắn này thì sao.
Hoặc là, anh đã nhận được tin nhắn, nhưng mà do đang bận tăng ca nên không thấy.
Hoặc có thể là, đã thấy, nhưng mà lười trả lời cô, dù sao cô cũng chỉ là tình nhân trên danh nghĩa thôi mà.
Nhưng mà, Nguyễn Ấu San vừa mới nhắn tin xong, phút sau đã thư được tin nhắn từ Thẩm Túc: “Lên wechat đồng ý kết bạn đi.”
Nguyễn Ấu San:......?!
Là lão đại chủ động kết bạn trên wechat? Đây quả thật là kinh hỉ ngoài ý muốn!
Xem ra Thẩm Túc cũng không thấy phiền với mấy cái tin nhắn của cô.
Nguyễn Ấu San vội vàng mở wechat ra.
Những cái tin nhắn khác, Nguyễn Ấu San đều lướt qua, liền đi vào phần “Bạn mới”, quả nhiên thấy lời mời kết bạn của Thẩm Túc, bởi vì người này tên wechat để tên thật, Thẩm Túc.
Nguyễn Ấu San nhìn lại nickname của mình “Nguyễn Nguyễn của bạn[1]”, còn có avatar để hình con mèo màu hồng rất đáng yêu nữa... Chà, hai phong cách này như trời với đất vậy đó.
Cô chủ động gửi tin nhắn chào hỏi Thẩm lão đại: “Thẩm tiên sinh, buổi tối an lành nha [ ngoan ngoãn.JPG]”
Thẩm Túc chụp một bức ảnh gửi qua, là màn hình tivi trong phòng khách ở Thẩm gia, là lúc Nguyễn Ấu San và đồng đội đang tự chọn lớp cho mình, màn hình dừng lại ở đoạn cô cầm bảng của lớp A.
Ý của bức hình này là, anh đang xem.
Nguyễn Ấu San ngẩng đầu, nhìn về màn hình tivi trong phòng lớn, khuôn mặt của cô đang phóng đại trên màn hình: “Tuy rằng khả năng nhảy và hát của tôi trong công ty rất kém, làm gì cũng không được, ăn cơm cũng không nhiều,...”
“Nhưng mà, tôi đây vừa đẹp vừa ngầu, vào lớp A chắc chắn khiến cả lớp A nổi bật.”
Ngu Tịnh ngồi một bên duỗi tay khều Nguyễn Ấu San: “Quả nhiên chỉ có mình em tự hắc bản thân thôi, với cái trình độ của em thế này mà em còn không biết xấu hổ, nói là rất kém nữa chứ!”
Bùi Ưu cũng chửi hùa theo: “Hừ, cậu ấy rõ ràng là cố ý giả heo ăn thịt hổ mà, lúc đó tớ cũng bị cậu ấy lừa.”
Bộ dáng trang điểm ăn mặc bình thường này của cô bị người khác xem thì thôi đi, bây giờ còn bị lão đại Thẩm Túc thấy được nữa chứ.
Nguyễn Ấu San liền muốn tìm một cái hố nhảy xuống.
Nguyễn Nguyễn của bạn: “Khụ khụ, đây là do bên chương trình yêu cầu, chút mánh lời kéo nhiệt thôi.”
Thẩm Túc không biết sau đó Nguyễn Ấu San sẽ dùng thực lực chứng tỏ bản thân, đang xem đến đoạn Nguyễn Ấu San tự mình trực tiếp đi lên ngồi vào ghế center, nhịn không được mà chụp lại, gửi qua.
Nguyễn Ấu San có thể nhìn thấy cả làn đạn đang bay “????? Ơ ai đây? Chưa bao giờ nghe nhắc đến, mới tới đã leo lên ngồi ghế center, má ơi tự tin dữ!” Nghe mà muốn chửi ghê.
Thẩm Túc không chỉ gửi ảnh qua, mà còn nhắn thêm:“Không phải em nói ca hát nhảy múa em đều không tốt à? Như vẫn rất dễ kéo antifan.”
Giống như một trưởng bối đang không hiểu được mạch não người trẻ nghĩ gì.
Nguyễn Nguyễn của bạn: “Bố Thẩm à, em chỉ đang khiêm tốn thôi đó, em thề ca hát nhảy múa em đều ok hết đó, anh không tin thì xem thêm đi! [mèo con đáng yêu.jpg]
Thẩm Túc: “?”
Thẩm Túc: “Tôi với em không phải quan hệ cha con.”
Người trẻ tuổi bây giờ bị gì thế? Sao có thể tùy tiện mở miệng nhận bố như thế!
Nội tâm của Nguyễn Ấu San câm nín.
Cô có cảm giác mình và ông chủ không sống cùng thời đại. Rõ ràng Thẩm Túc năm nay mới 26 tuổi thôi mà??? Chênh lệch 3 tuổi mà như cách nhau 3 thế hệ, bắt sóng không được.
Nguyễn Ấu San quyết định phối hợp với ông chủ: “Thật xin lỗi, Thẩm tiên sinh! Em sai rồi.”
Anh phát lương nên anh nói gì cũng đúng!
Thẩm Túc: “Hành vi này không tốt, từ 1000 đồng, không có lần sau.”
Nguyễn Ấu San:.......??!!
Ông chủ lòng dạ hiểm ác! Cả ngày chỉ biết trừ lương! Không biết đây là đòn đả kích vào lòng nhiệt tình công tác của nhân viên sao?
Nguyễn Nguyễn của bạn: “Được, về sau em sẽ chú ý. Những gì Thẩm tiên sinh chỉ dạy đều đúng.:)”
Thẩm Túc đem máy phát hiện nói dối ra, quét qua màn hình đối thoại một chút.
Bây giờ, máy phát hiện nói dối của công ty anh có thể phân biệt được thật giả trong cuộc nói chuyện nữa, tuy rằng kết quả từ thí nghiệm không chính xác lắm, nhưng vẫn có tính tham khảo.
Sau đó, anh nhìn thấy thông báo: Chỉ số giả dối 99.
Thẩm Túc:.......
Anh vậy mà không cảm thấy việc này ngoài ý muốn.
Người con gái này, quả nhiên nói dối quen thói!
Thẩm Túc trầm tư, suy nghĩ có nên đổi tiểu tình nhân không.
~ Hoàn chương 13 ~
Lâu lắm mới thấy Thẩm tổng xuất hiện, xém chút nữa tôi đã quên mất nam chính là ai rồi đó.
Chú thích:
[1] Trong tiếng Trung, không có phân biệt vai vế mà chỉ có danh xưng 'wo' - 'ni' (ta - ngươi hoặc của ta - của ngươi). Nguyễn Ấu San để tên WeChat là “Nguyễn Nguyễn của ngươi”, tức có thể hiểu là “của bạn”, “của anh”, “của chị”, tùy vào người còn lại vai vế thế nào. Ban đầu, mình định edit thành “Nguyễn Nguyễn của anh” cho xứng với ngữ cảnh đang nói chuyện với Thẩm Túc, nhưng sau đó nghĩ lại hơi cá nhân quá, nên quyết định để “Nguyễn Nguyễn của bạn” cho dễ sử dụng trong các trường hợp khác.