Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Nguyễn Ấu San tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, phòng được trang trí theo tông màu trắng đen lạnh lẽo.
Cô nằm trên giường kingsize màu xám, trên người lại mặc áo ngủ gợi cảm cùng áo choàng tơ tằm màu đỏ rực.
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng phải cô vì đẩy một bé trai ra để không bị xe tải lớn đụng trúng mà đã qua đời rồi sao?
Mà càng đáng sợ hơn là, cửa phòng còn đang khép hờ, bên ngoài còn truyền vào tiếng nói chuyện mơ hồ dưới lầu.
Đầu tiên có một giọng nữ: “Tiên sinh, ngài đã về. Ngài muốn tắm rửa trước hay dùng cơm trước?”
Sau đó, có một giọng nam trẻ tuổi, trầm thấp dễ nghe: “Ăn cơm trước.”
Thanh âm này nghe thật lạ, mà cũng thật quen.
Đầu cô choáng vang, nhiều mảnh ký ức xa lạ ào ạt ùa về.
Nguyễn Ấu San mất một lúc mới tiêu hóa hết, cô vậy mà gặp phải kiểu xuyên sách trong truyền thuyết, xuyên vào nhân vật nữ phụ pháo hôi cùng tên trong một tác phẩm về giới giải trí.
Nữ chính Tô Mạn Nhu xuyên sách, bản thân còn mang theo hệ thống công lược.
Chỉ cần đối tượng mà Tô Mạn Nhu phải công lược càng có hảo cảm với cô ta, cô ta có thể thu hoạch được rất nhiều vận khí trên người đối phương.
Thẩm Túc chính là mục tiêu công lược hàng đầu của nữ chính Tô Mạn Nhu.
Bàn về gia thế, Thẩm Túc nằm trong top 5 người giàu nhất trong nước. Bàn về nhan sắc, anh cũng là người nổi bật nhất trong các đối tượng phải công lược. Bàn về năng lực, anh cũng là người ưu tú nhất, Tô Mạn Nhu nhìn một phát đã rất coi trọng Thẩm Túc rồi.
Nhưng mà Thẩm Túc có IQ và EQ cao, lại có thói ở sạch, độ khó để công lược là cao nhất, tỉ lệ công lược thành công chưa đến 0.01%.
Tô Mạn Nhu mất cả nửa năm mới gặp được Thẩm Túc ba bốn lần, độ hảo cảm thì khỏi bàn đến, thiếu điều muốn thành giá trị âm, không thu được một chút vận khí nào từ trên người anh, mỗi ngày hai người đều hệt như người qua đường với nhau.
Để đạt được giá trị vận khi đã đề ra nhằm trở nên giàu có, xinh đẹp, Tô Mạn Nhu đành phải chịu từ bỏ Thẩm Túc, quay qua công lược bốn mục tiếp cấp S khác, hơn nữa còn là kiểu quăng lưới công lược cùng một lúc.
Nguyễn Ấu San lúc này luống cuống tay chân mà quấn khăn trải cùng chăn vào che cơ thể, xoay người định đi ra cửa...
Nhưng vừa tới cửa, Nguyễn Ấu San đã thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đen, trong tay cầm áo vest, hai người đối mặt nhau.
Người đàn ông này có diện mạo vô cùng hoàn mỹ, đôi mắt màu trà hẹp dài vừa sắc bén vừa thâm thúy, mũi cao thẳng, dáng môi hoàn mỹ.
Dáng người cũng thuộc loại cực phẩm, vai rộng eo thon chân dài, cơ bắp rắn chắc cân xứng, chỗ nào cần thịt sẽ có thịt.
Thần sắc anh lãnh đạm, từ giọng nói trầm thấp cũng có thể nghe thấy sự không vui: “Em sao lại ở đây?”
Đây là phòng của Thẩm Túc, người trừ dì Vương mỗi ngày lên đây dọn dẹp, những người khác không được bước vào.
Nguyễn Ấu San vốn là tình nhân trên danh nghĩa của Thẩm Túc, phòng của hai người đương nhiên không thể chung một tầng.
Nguyễn Ấu San cũng không nghĩ Thẩm Túc mới đó đã lên tới nơi, nhưng cũng may, cô không bị anh bắt gặp lúc đang trên giường, nếu không sẽ giống như trong truyện, bị Thẩm Túc cuốn vào trong chăn đóng gói ném ra khỏi phòng, còn làm cô nhanh chóng bay màu nữa.
Thật ra chỉ cần nhìn bộ dạng của cô, mặc áo ngủ gợi cảm thế này... Thẩm Túc không cần hỏi cũng biết được ý đồ của cô chính là muốn ngủ với anh.
Nguyễn Ấu San có cảm giác khi không bị vu oan: Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bậy, người bò lên giường không phải là tôi.
Nguyễn Ấu San: “Thẩm tiên sinh, sự tình không như anh nghĩ đâu, anh nghe tôi giải thích!”
Vốn Thẩm Túc còn đang suy nghĩ có nên cho người phụ nữ này thu dọn hành lý cút ra khỏi nhà anh luôn không, nghe được lời này: “Được, tôi muốn nghe xem cô sẽ bịa ra cái lý do gì?”
Nguyễn Ấu San vòng tay trước người, căng da đầu tìm lý do: “Tuy rằng trên hợp đồng cũng ghi là không cần cung cấp dịch vụ kia, nhưng mà tôi lớn lên xinh đẹp như hoa như ngọc thế này, lại là lần đầu tiên ở chung một chỗ với đàn ông, có hơi sợ. Cho nên tôi mới cố tình trang điểm, ăn mặc như thế này để kiểm tra khả năng kiềm chế của anh một chút. Qua việc hôm nay, tôi biết anh là một người có khả năng kiềm chế vô cùng tốt, là tôi đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, thật xin lỗi, tôi đi liền đây!”
Nguyễn Ấu San nói xong, cúi đầu chào một cái, rồi xoay người định vòng qua Thẩm Túc đi ra ngoài...
Kết quả, Thẩm Túc duỗi tay phải ra, ngăn cô lại, lạnh lùng nói: “Đã bịa đặt mà còn lý lẽ gớm nhỉ.”
Nguyễn Ấu San cũng không cho rằng đây là khích lệ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
Thẩm Túc nhàn nhạt mở miệng nói: “Cho cô một cơ hội nữa, nói thật.”
Nguyễn Ấu San quả thật không biết nói dối mà.
Cô trầm mặc trong chốc lát, lại mở miệng nói: “Thẩm tiên sinh, tôi thừa nhận là lúc trước tôi đối với anh có một vài ý nghĩ không thuần khiết lắm, anh ưu tú như thế này, không tơ tưởng gì đến anh mới là lạ đó. Nhưng mà bây giờ tôi đã nhận ra sai lầm của bản thân rồi, anh chính là mây trên trời, tôi chỉ là hạt bụi nhỏ dưới mặt đất, nào dám mơ ước gì đến anh! Tôi không xứng!
Lần này đúng là tôi không nên tự mình đi vào phòng anh. Về sau tôi sẽ nghiêm túc dựa vào hợp đồng mà hành xử, lần sau sẽ không tái phạm nữa. Vì đã sai rồi nên sẽ nhận phạt, anh có thể trừ lương của tôi!”
Tiếng lòng: Ông chủ à, cầu xin ông chủ cho tôi một cơ hội nữa! Làm ơn đừng đuổi việc tôi!
Nguyễn Ấu San vẫn muốn tiếp tục làm tình nhân trên danh nghĩa của Thẩm Túc, không cần làm gì hết, mỗi tháng vẫn nhận được hai mươi vạn tiền lương, quan trọng nhất là cô có thể mượn thanh thế của Thẩm Túc mà đối diện với nữ chính.
Cô nếu như bị đuổi đi, Thẩm Túc cùng lắm sẽ chỉ ghét bỏ mà không để ý đến cô thôi. Nhưng nếu vì Thẩm Túc mà Tô Mạn Nhu không bỏ qua cho cô, nhất định sẽ nói hậu cung của mình phong sát cô.
Kiếp trước, khi Nguyễn Ấu San còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, cô cùng với đứa em kém hai tuổi là những đứa bé nghèo nhất thôn.
Khi cô tám tuổi, nhà bị phá bỏ và di dời, nhận được mấy chục vạn tiền bồi thường, ba mẹ cô vốn đã ham danh, sau khi trả tiền đi mượn xong còn dư lại thì mua rất nhiều quần áo đẹp. Nhà cô nay có tiền, rất nhanh đã trở thành nhà giàu mới nổi trong xóm, cuộc sống của cô từ đó cũng tốt hơn, quần áo, ăn mặc, đi lại, cái gì cũng tốt.
Trước khi xảy ra tai nạn rồi xuyên vào đây, Nguyễn Ấu San vừa mới thi đại học xong, nhận được thư báo danh của trường đại học âm nhạc.
Đã từng nghèo khổ, cũng đã từng ăn sung mặc sướng, Nguyễn Ấu San trăm vạn lần không muốn sống lại tháng ngày nghèo khó nữa.
Nhưng mà bây giờ, thân phận của cô rất nghèo, cha mẹ ở nhà làm nông. Nguyên thân của cô lại học kém, học đến lớp 11 đã nghỉ học để gia nhập giới giải trí.
Bây giờ may mắn có thể sống lại một lần, Nguyễn Ấu San đương nhiên không muốn đi theo con đường cũ của nguyên thân, có thể bán thân vì tiền.
Nhưng cô cũng muốn vào giới giải trí, dù sao tiêu chuẩn cũng thấp, chỉ cần có thể xuất đạo thì nhất định sẽ kiếm ra tiền.
Cô cũng không có ý định đem tấm chân tình cho Thẩm Túc, cô chỉ muốn nhanh giàu thôi!
Thẩm Túc nhìn thấy bên cổ tay trái mình, là sản phẩm mới của công ty anh. Công ty của anh là công ty chuyên về công nghệ cao, mới vừa làm ra một loại máy phát hiện nói dối nhưng nhìn bên ngoài giống như một chiếc đồng hồ, đang trong giai đoạn thử nghiệm. Trên màn hình, con số 99 đỏ rực không ngừng nhấp nháy, ám chỉ mức độ nói dối, sau đó anh lại thấy con số 99 chuyển qua màu xanh khi cô bắt đầu thề non hẹn biển đảm bảo với anh.
Thẩm Túc bắt đầu thấy hơi rối, người phụ nữ này nói là trước đây có mơ tưởng về anh, cớ sao máy lại hiện ra chỉ số nói dối là 99? Không lẽ bộ xử lý của máy có vấn đề?
Thẩm Túc làm theo mong muốn của Nguyễn Ấu San: “Từ tiền lương 10%. Nếu có lần sau, cô có thể biến đi chỗ khác.”
Thôi thì giữ cô lại một thời gian, coi như thử nghiệm máy phát hiện nói dối.
Nguyễn Ấu San tránh được một kiếp, cũng không rảnh đâu mà đau lòng chuyện bị trừ mất 2 vạn kia, nếu như đêm nay cô bị đuổi đi thật, núi vàng núi bạc này cô còn có thể dựa vào sao.
Cô vô cùng thành khẩn: “Cảm ơn Thẩm tiên sinh, anh quả là người tốt!”
Nói xong, Nguyễn Ấu San nhanh nhẹn rời đi, chạy về phòng của cô dưới lầu 1.
Máy phát hiện nói dối hiển thị “Chỉ số chân thật: 100”, “Phát thẻ người tốt“.
Thẩm Túc:....
***
Trong toilet, trước bồn rửa mặt.
Nguyễn Ấu San tẩy trang sạch sẽ, đánh giá mình trong gương.
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo diễm lệ, quả nhiên là nét đẹp kiều mị, hoa nhường nguyệt thẹn, khuôn mặt này với khuôn mặt của cô kiếp trước giống nhau như đúc.
Nhưng mà nguyên thân không biết chăm sóc da, lại thích trang điểm đậm, lại còn dùng rất nhiều loại mỹ phẩm không phù hợp với làn da của mình nên da có hơi kém một chút.
Mái tóc xoăn màu rượu vang khiến cho cô nhìn già hơn so với tuổi thật, lại nhìn có chút tục.
Nguyễn Ấu San đi lại bàn trang điểm, tìm một miếng mặt nạ dưỡng ẩm rồi đắp lên, sau đó mở tủ quần áo ra nhìn, đa số toàn là phong cách thành thục, gợi cảm.
Tóm lại, không phù hợp với khí chất tuổi 18 của cô bây giờ.
*
Ngày hôm sau, Nguyễn Ấu San ngủ đến tự tỉnh, lúc rời giường đã là hơn 8 giờ.
Tuy là thứ bảy, nhưng lão đại cuồng công việc Thẩm Túc mới sáng sớm đã đến công ty rồi.
Nguyễn Ấu San chậm rãi ăn bữa sáng do dì Vương làm xong, sau đó cũng ra ngoài.
Mấy tiếng sau, Nguyễn Ấu San đã nhuộm tóc đen, kéo thẳng lại, còn mua vài bộ quần áo, giày dép hợp với tuổi, toàn bộ đều là các thương hiệu bình dân giá một hai ngàn, mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm cũng mua mới, toàn bộ đều là những sản phẩm hợp với da của cô.
Cuối cùng, cô còn đi spa chăm sóc da nữa.
Lúc trước khi nguyên thân ký hợp đồng, Thẩm Túc đã đưa trước cho cô 5 vạn.
Trải qua nửa ngày mua sắm, tài khoản ban đầu vốn dĩ có 3 vạn nhưng bây giờ chỉ còn lại 2020.02, miễn cưỡng lắm cũng đủ tiền ăn một tháng cộng với tiền đi lại.
Bất quá, tiền cũng không phải tự đẻ ra, mà là cô tự đi kiếm tiền!
Tầm 3-4 giờ chiều, Nguyễn Ấu San trở lại Ngọa Long Loan trong tiểu khu biệt thự xa hoa.
Nguyễn Ấu San ngồi trên sô pha trong phòng khách, mới thả mấy cái túi mua hàng xuống, điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị tên “Thiến Thiến“.
Tưởng Mỹ Thiến, xuất thân là con nhà giàu, là chị em tốt nhất với nguyên thân, yêu thầm nam sủng số 2 trong hậu cung của nữ chính Phó Việt Hành, sau đó vì yêu mà làm đủ trò hãm hại nữ chính, cuối cùng phải vào đồn cảnh sát, cũng là một nữ phụ pháo hôi.
Thẩm Túc đi làm, dì Vương không có ở đây, buổi chiều 5 giờ mới đến nấu cơm, biệt thự không có ai khác, Nguyễn Ấu San trực tiếp mở loa ngoài.
Giọng nói nũng nịu của Tưởng Mỹ Thiến truyền đến: “San San, cậu đã ngủ với Thẩm Túc chưa? Anh ấy cho đưa cho cậu thẻ đen hạn mức 500 vạn, muốn mua gì thì mua không?”
Nguyễn Ấu San trả lời thành thật: “Không có ngủ, cũng không có thẻ đen.”
Tưởng Mỹ Thiến: “Sao lại thế? Không phải hôm qua đã nói là sẽ làm mà? Thẩm Túc không lẽ đối với người đẹp cởi sạch quần áo nằm trên giường của anh ta mà thờ ơ à? Hay là ở phương diện kia anh ta không được?”
Nguyễn Ấu San nghĩ trong bụng làm sao mà biết được, lại nghĩ đến Thẩm Túc, đến cả nữ chính Tô Mạn Nhu con cưng của trời còn chưa thu phục được thì cớ sao lại rơi vào tay pháo hôi như cô chứ.
Nhưng mà, cô cũng cảm thấy Thẩm Túc có gì đó không ổn, nếu không tác giả sao lại có thể viết anh thành một cực phẩm như vậy mà nữ chủ đã sờ đến tay rồi mà còn ăn không được?
Nguyễn Ấu San: “Ừ, anh ta quả thật không được.”
Thẩm Túc cuối tuần không có nhiều việc lắm, buổi trưa sẽ về nhà nghỉ ngơi rồi buổi chiều làm việc tại nhà luôn.
Sau khi làm việc xong, Thẩm Túc định đi xuống lầu pha cà phê, kết quả mới đến cầu thang, đã nghe thấy tình nhân của anh nói với người ta...
Anh. Không. Được.
Mà tức hơn nữa là, đồng hồ phát hiện nói dối của anh lại hiển thị “Chỉ số chân thật: 99”, như thế có nghĩa là, Nguyễn Ấu San thật sự tin là như vậy.
~ Hoàn chương 1 ~