Nữ Phụ Mỗi Ngày Tìm Cách Kiếm Tiền

Chương 47: Chương 47




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Thẩm Túc thật ra cũng hiểu là hiện tại người chưa phải của mình, nên nói muốn hai năm nữa cưới chẳng khác nào nói chuyện viển vông.

Thật ra không phải anh muốn đợi, nhưng mà giờ crush còn nhỏ thế này, nhất định sẽ không chịu kết hôn sớm vậy đâu, mà có muốn cưới cũng phải đợi ít nhất tới lúc cô tốt nghiệp đại học đã.

Nhưng mà, nhìn có vẻ anh nói lung tung thế thôi chứ thật ra anh muốn ám chỉ cho Nguyễn Ấu San biết, cái gì anh cũng có hết rồi, chỉ chưa có vợ thôi!

Anh cũng muốn ám chỉ rằng, anh không phải fan bố hay thầy giáo hay ca ca gì hết, anh đây là một người độc thân hoàng kim, là một đối tượng vô cùng phù hợp để dựng vợ gả chồng!

Thẩm Túc muốn kết hôn trong vòng một năm rưỡi đến hai năm nữa?

Lời này lọt vào tai Nguyễn Ấu San như sét đánh giữa trời quang±

Cái gì vậy? Sớm thế mà cô đã chuẩn bị có chị dâu rồi á?

Nguyễn Ấu San vẻ mặt hoảng sợ:.... Trong nguyên văn chẳng phải nói là mãi đến sau này khi Tô Mạn Nhu vẫn một chân đạp bốn thuyền, bước lên đỉnh cao danh vọng, nhận chức ảnh hậu rồi, thì đại ca Thẩm vẫn còn độc thân sao?

Ủa chuyện gì đã xảy ra vậy?

Là vì có sự xuất hiện của cô nên mới thay đổi một Thẩm Túc thích độc thân sao?

Ví dụ như, bởi vì hâm mộ idol là cô quá mức, suốt ngày giám sát quá trình của cô, có cảm giác như đang nuôi dạy một đứa con, nên bản năng của người cha trỗi dậy, bắt đầu muốn kết hôn, lập gia đình, muốn có một đứa con của chính mình ư.....

Nguyễn Ấu San cảm thấy suy nghĩ này của mình nghe vô lý nhưng cũng rất hợp lý.

Chẳng phải hồi mới xuyên qua, đại ca Thẩm phương diện kia hình như không ổn lắm...

Bây giờ có khi là anh đã suy nghĩ thông suốt, đi điều trị này nọ, điều dưỡng một hai năm nữa là có thể khôi phục về trạng thái khoẻ mạnh rồi....

Suy nghĩ mãi nguyên nhân vì sao Thẩm Túc muốn kết hôn trong vòng hai năm tới, Nguyễn Ấu San không còn bất ngờ nữa, chỉ nhìn về phía anh với ánh mắt vô cùng khoan dung: “Có bệnh sợ nhất là giấu bệnh sợ thầy, anh bây giờ cũng tốt rồi, đừng bỏ ngang việc chữa trị nha.”

Thẩm Túc:...... crush nhà tôi bị gì thế?!

Một ngàn dấu chấm hỏi mọc ra.

Anh hình như đã uyển chuyển biểu đạt việc muốn kết hôn khéo quá rồi, nên bị hiểu lầm hả ta?

Thẩm Túc quyết định nói rõ ràng một chút: “Tôi cũng đã có đối tượng muốn kết hôn rồi.”

Vậy chắc sẽ không bị hiểu lầm nữa nhỉ?

Nguyễn Ấu San lần này còn giật mình hơn, trời ơi, đại ca Thẩm muốn cưới vợ đẻ con, bệnh chữa còn chưa hết mà đã có đối tượng luôn rồi á?

Nguyễn Ấu San tò mỏ hỏi: “Em có quen không ạ?”

Nghĩ một hồi xong cô lại phủ định: “Chắc là một tiểu thư hào môn nào đó môn đăng hộ đối với anh đúng không, vậy chắc em không biết đâu nhỉ.”

Thẩm Túc thấy Nguyễn Ấu San hiểu sai trật lất, còn nghĩ đối tượng của anh thành người khác, mà cũng chẳng có vẻ gì là không vui hết...

Thôi khỏi nói, con nhỏ này trăm phần trăm trong lòng không hề có anh.

Thẩm Túc mím môi, hơi không vui: “Không phải tiểu thư hào môn gì hết...... Tôi không quan trọng gia thế, chỉ cần tôi thích là được rồi.”

Nguyễn Ấu San: “Ồ, vậy là kiểu tổng tài với lọ lem đúng không?”

Nhưng mà, Thẩm Túc còn nói thích nữa kìa?

Vậy hoá ra không phải chỉ đơn giản vì muốn nuôi con nên mới kết hôn...

Thẩm Túc liền thu nhỏ phạm vi lại: “Cũng không phải nhân viên bình thường hay gì, là người trong giới giải trí.”

Nguyễn Ấu San nghĩ, Thẩm Túc đại khái là do hâm mộ cô nên cũng có tiếp xúc ít nhiều với giới giải trí, chắc chắn là gặp người anh thích ở đó.

Là do cô mới tạo ra chuyện này.

Nhưng mà, cô trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu, anh trai bình thường thân cận với mình giờ sắp trở thành bạn trai của người khác rồi.....

Thẩm Túc giúp cô nhiều như vậy, cô sao có thể nghĩ như vậy chứ? Cô không thể hẹp hòi, ích kỷ như vậy được.

Cho nên, Nguyễn Ấu San giả bộ vô cùng vui vẻ, vô cùng tò mò, cười hì hì hỏi: “Ồ, rốt cuộc là chị gái xinh đẹp nào sẽ làm chị dâu của em vậy?”

Thẩm Túc:..... bây giờ bỏ crush còn kịp không.

Thẩm Túc quyết định offline.

Không muốn nói chuyện với con nhỏ cứng đầu này nữa.

Anh lúc này nếu nói thẳng ra những điều trong lòng, chắc chắn hơn một nửa là cô sẽ không tin anh, sau đó sẽ né tránh, không dám gần anh nữa.

Cho nên, đành tiếp tục gom củi về đun nước vậy.

Nguyễn Ấu San cùng Thẩm Túc đi về biệt thự.

Trong lúc Thẩm Túc định xách va li của cô vào nhà, ai dè Nguyễn Ấu San ngăn anh lại, nói: “Thẩm lục ca, bây giờ anh sắp có bạn gái rồi, em cứ ở nhờ thế này hình như không tiện lắm. Vừa hay bây giờ cũng chưa trễ lắm, em muốn đi lấy chút đồ, sau đó dọn về chung cư mà công ty cấp cho. Nếu Thẩm lục ca không đưa em qua đó được, em tự gọi xe, không thì gọi anh Trần Dũng đến đón cũng được.”

Thẩm Túc:.....

Anh đâu có muốn thế này đâu!

Thẩm Túc trong lòng rối bời nói: “Cũng đâu phải ngày mai có bạn gái liền đâu, có khi một hai năm nữa còn chưa theo đuổi được người ta nữa.”

Trời ơi crush nhà anh làm bằng gì mà ngốc dữ vậy nè!

Nguyễn Ấu San nghiêm túc nói: “Nhưng mà không có người con gái nào thích chuyện trong nhà bạn trai của mình có đứa con gái khác ở đâu, nếu em cứ ở nhờ nhà anh mới, anh mới không theo đuổi được người ta đó“.

Thẩm Túc nhìn Nguyễn Ấu San, nghĩ:.....Làm gì còn ai dám vào đây, chỉ có một con nhỏ ngu ngốc mãi chẳng chịu hiểu.

Anh đành thoả hiệp: “Vậy em cũng không cần đi đến ở chung cư của công ty đâu, qua căn chung cư của tôi ở đi. Chỗ đó ở gần trung tâm, là khu nhà của Thẩm thị, an ninh rất tốt. Lúc trước tôi có giữ lại cho mình hai căn, một căn để khi nào tăng ca muộn quá thì ghé vào, một căn khác để dành khi bạn bè đến chơi, cho nên đồ dùng cũng đủ hết.”

Thấy Nguyễn Ấu San chuẩn bị từ chối, Thẩm Túc nói: “Không phải cho em ở không, là cho thuê đó, sẽ thu tiền nhà.”

Nói xong, Thẩm Túc nói tên căn chung cư ra, còn chuẩn bị đồ nội thất đưa cho Nguyễn Ấu San nữa.

Anh tiếp tục nói: “Em trước đây không phải có nhờ tôi tìm một căn chung cư thích hợp sao, tôi cảm thấy chỗ này cũng không tệ, nếu em thích thì tôi có thể nhượng lại cho em. Cho em thuê trong vòng hai năm tới, phòng ở bên đó từ hồi xây xong tới giờ tôi cũng chỉ mới có chị họ của tôi ở mấy ngày thôi. Để tôi cho người qua đó dọn dẹp, thay đồ dùng hàng ngày mới cho em, rồi em có thể vào ở.”

Căn hộ mà công ty cấp cho Nguyễn Ấu San thật ra cũng không phải không tốt, chẳng qua là do khu đó xây lâu rồi, nên cũng không có đảm bảo an ninh chặt chẽ.

Mà căn hộ của Thẩm Túc lại ở trong tiểu khu cao cấp của thành phố, có tiền chưa chắc mua được, mà người bên trong không phú thì quý, công tác bảo vệ rất chặt, tình hình giao thông xung quanh đó cũng vô cùng tiện lợi.

Mà giá cả cũng rất vừa vặn với thu nhập của cô.

Bây giờ Nguyễn Ấu San cũng chỉ có mấy trăm vạn trong tay, không mua nhà nổi, nếu thuê thì cũng chỉ có thể trả góp.

Nhưng bản thân là ngôi sao, mua được một căn chung cư ở chỗ an ninh tốt cũng là điều cần thiết.

Nguyễn Ấu San sau khi xem ảnh của căn hộ thì liền ưng ngay, bài trí căn hộ cũng hợp ý cô nữa, gọn gàng, ấm áp: “Vậy cho em ghé qua coi thử xíu được không? Nếu hợp thì em mua luôn.”

Cô vốn tính là sẽ mua căn hộ gần trường, nhưng mà sau đó nghĩ lại, đi học cũng mất bốn năm, mà chưa chắc cô sẽ ở đó thường xuyên, nếu để căn đó cho thuê thì cũng coi như kiếm được chút lời.

Thẩm Túc: “Có thể, nhưng cũng muốn nói trước, nếu em chọn căn đó thì căn hộ của tôi ở ngay sát bên, sau này sẽ là hàng xóm, em có sợ bất tiện không?”

Nguyễn Ấu San: “Ngại gì chứ! Có thể làm hàng xóm của Thẩm lục ca là vinh hạnh của em mà.”

Nguyễn Ấu San nghĩ thầm: nếu làm hàng xóm với Thẩm Túc, bọn họ ít ra cũng có lý do chạy qua chạy lại, không đến mức hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Thẩm Túc nghĩ thầm: Bước tiếp theo chính là anh sẽ dọn đến tiểu khu đó ở.

“Được, lát nữa tôi sẽ đưa em qua đó.”

Lúc này, Nguyễn Ấu San lên phòng dọn dẹp đồ đạc, Thẩm Túc mua cho cô quá trời quần áo, giày dép, cả hơn mười bộ, cô dọn không hết, nên chỉ chọn ra vài bộ ưng ý nhất, nhét vào một cái vali to.

Số đồ còn lại đều là mấy bộ cô chưa mặc bao giờ, nhưng mà dì Vương đã gỡ tag hết rồi.

Chừng sau nếu Thẩm Túc có muốn giữ lại cho bạn gái dùng thì cũng có thể.....

Nhưng mà có đứa con gái nào thích đồ mà vốn được chuẩn bị cho người khác đâu chứ.

Nguyễn Ấu San kéo vali ra ngoài, thấy Thẩm Túc ngồi đợi ở phòng khách, nói: “Thẩm lục ca, còn dư lại ít đồ anh nói dì Vương đóng gói gửi qua cho em nha, bao nhiêu tiền chừng em đưa sau, giờ em cũng không có nhiều tiền lắm, sợ không đủ trả thôi á.”

Thẩm Túc nghe mà phát bực, mấy cái đó mua cho cô mà, mấy trăm vạn đó nhỏ như con muỗi mà bày đặt tính toán.

Bộ tưởng anh là nhà giàu thất đức hay gì!

Ngày trước Nguyễn Ấu San không để ý gì, bởi vì mấy thứ này đâu phải cô đòi Thẩm Túc mua cho đâu, mà thứ cô nợ anh đâu có kể mấy cái này, mà thậm chí là còn nhiều thứ nữa...

Bây giờ Thẩm Túc có người thích rồi, không thể như hồi xưa nữa.

Rạch ròi một chút vẫn tốt hơn.

Thẩm Túc:........

Anh lạnh mặt nói: “Để hôm nào tôi bảo dì Vương mang qua cho em. Nhưng em cũng không cần đưa tiền lại làm gì, là tôi muốn mua cho em.”

Thẩm Túc: “Chẳng lẽ em cứ nhất định phải kiểu tôi đưa em một đồng, em trả lại tôi một đồng à? Tôi giúp em đó giờ, em cũng đang muốn nhanh chóng quy hết ra thành tiền rồi trả cho nhanh hay sao? Em nghĩ tôi thiếu chút tiền đó hả?”

Nguyễn Ấu San thấy Thẩm Túc tức giận đến mức này, liền vội vàng giải thích: “Em chỉ là sợ bạn gái sau này của anh hiểu lầm thôi mà.... Anh bây giờ có người trong lòng rồi, còn đi mua đồ cho đứa con gái khác là không được đâu.”

Thẩm Túc chỉ đành nói: “Thì lần sau chú ý là được rồi.”

Đợi đến lúc Nguyễn Ấu San ngồi lên xe để Thẩm Túc đưa đến tiểu khu Phong Uyển, không khí trong xe vẫn cứ trầm mặc như vậy.

Nguyễn Ấu San không dám nhắc lại chuyện trả tiền, nhưng mà trong lòng cũng tính toán là sau này phải mua quà tặng lại cho Thẩm Túc rồi.

Vừa phải gom tiền để trả tiền mua chung cư, sau đó còn phải mua “quà tặng” cho Thẩm Túc, cô thấy ngày tháng tới chắc là cắm mặt đi làm rồi.

Cô thật sự rất tò mò người mà Thẩm Túc thích là ai, nhưng lại không dám hỏi.

Cô đã hỏi một lần, nhưng Thẩm Túc lại không nói, đích thị là không muốn cho cô biết rồi.

Đợi đến lúc hai người đến Phong Uyển, Nguyễn Ấu San vào xem phòng, phát hiện so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều, cô nhìn qua một cái đã ưng.

Phòng ngủ chính rộng rãi, phòng ngủ phụ tuy hơi nhỏ, nhưng không quá tệ, lâu lâu Hình Miểu ngủ lại cũng được.

Căn hộ còn mới, mà đồ dùng cũng còn mới hết.

Nguyễn Ấu San đem hai cái vali kéo về trong phòng ngủ chính.

Cô thấy Thẩm Túc vẫn còn ngồi ở sô pha, không có chút nào là chuẩn bị đi, hỏi: “Thẩm Lục ca, anh không về nhà hả? Giờ hơn 9 giờ rồi nè.”

Thẩm Túc: “Đêm nay tôi không về, qua ở bên đối diện. Tôi đã đặt đồ ăn rồi, lát nữa người ta giao tới xong tôi sẽ đi về.”

Nhân viên giao hàng không được trực tiếp lên nhà, nhân viên công tác và bảo vệ của tiểu khu sau khi có sự xác nhận của người đặt xong sẽ hỗ trợ mang đồ lên hộ.

Như thế thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra được.

Là Thẩm Túc muốn ở lại ăn vạ chút xíu thôi.

Nguyễn Ấu San cũng tuỳ anh, cô vào phòng sắp xếp đồ đạc.

Đợi đến lúc cô dọn dẹp xong, Thẩm Túc đưa cho cô một lọ Yakult.

Nguyễn Ấu San: “..... Thẩm lục ca, sao anh biết em thích uống cái này?”

Thẩm Túc: “Lúc còn ở biệt thự có thấy em mua một lần.”

Nguyễn Ấu San mở hộp Yakult ra uống sạch một hơi.

Sau đó, cô định sẽ tắm rửa rồi đi ngủ....

“Đại ca Thẩm nè, chắc mai anh cũng phải đi làm mà nhỉ, sao chưa về nghỉ ngơi đi?”

Thẩm Túc: “Em mới dọn vô ở, đúng ra phải đãi bạn bè một bữa đúng không, nhưng mà sắp tới em bận bịu như thế, cho nên, tính chi xa chọn ngay hôm nay cho tiện nhỉ? Em nấu cho tôi một bát mì đi, nguyên liệu đã chuẩn bị xong hết rồi đó.”

Nguyễn Ấu San lúc này cũng không đói lắm: “.....Thế cũng được, để em nấu cho anh.”

Nói không chừng đây là lần cuối cùng cô được cùng đại ca Thẩm ăn mì.

Thẩm Túc có người thích rồi, sau này, cô phải giữ khoảng cách với anh mới được.

*

Thẩm Túc cảm thấy vô cùng bất lực, không thể nói huỵch toẹt ra, sợ doạ cô sợ, chỉ có thể đứng gần đứng xa đợi cho ăn.

Sau khi ăn xong, anh chủ động giành rửa chén, sau đó mới lưu luyến đi về.

Trước khi rời đi, anh còn rào trước đón sau: “Gần đây tôi bắt đầu tập nấu ăn, vẫn còn phải học nhiều lắm. Đợi sau khi công việc của em giãn giãn bớt, tôi sẽ nấu cho em một bữa cơm, em đánh giá thử trình độ của tôi có được không?”

Nguyễn Ấu San hỏi: “Thẩm lục ca, anh học lột tôm, nấu cơm, đều là để theo đuổi người trong lòng hả?”

Thẩm Túc nhìn Nguyễn Ấu San một cái thật lâu: “Đúng thế.”

Tôm lột cho em ăn, học nấu cơm xong cũng nấu cho em ăn luôn, đã hiểu chưa?

Nguyễn Ấu San trong lòng tự nhiên thấy tủi thân, cảm thấy mình hoá ra chỉ là chuột thử nghiệm, Thẩm Túc chắc chắn là muốn trước khi đem kỹ năng lột tôm, nấu cơm ra để cảm hoá người trong lòng, thì sẽ thực hành với cô trước, đến khi ổn rồi mới dám đem ra để đi cua bồ.

Mà không biết người kia là tiểu thư nhà ai, tự nhiên làm cho một người ưu tú xuất sắc như Thẩm Túc động lòng thế này.

Nguyễn Ấu San mỉm cười nói: “Cũng được, em cũng không giúp gì được cho anh, nhưng mà ngồi nếm thử đồ ăn thì có thể nha. Đợi khi nào em rảnh rồi, nhất định sẽ báo với anh một tiếng.”

Thẩm Túc đạt được mục đích, thấy crush nhà anh hình như vẫn chưa thấu hiểu lắm, đành thở dài trong lòng.

Rầu thế chứ trên mặt cũng dịu dàng: “Được rồi, em ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Nguyễn không-biết-người-ta-thích-mình Ấu San cũng cười cười: “Thẩm lục ca ngủ ngon nha.”

Thẩm Túc đi ra cửa, rồi lại vào nhà đối diện.

Cả tầng này chỉ có hai căn hộ, tính riêng tư khá cao, chỉ có căn của Thẩm Túc thì lớn hơn một chút.

Anh dựa vào cửa, nhìn căn hộ trống trái, chỉ dám cảm thán trong lòng: Đi rước vợ khó hơn đi đu idol nữa! Muốn làm fan chồng nhưng mà con đường lên chức này gian nan ghê!

Nguyễn Ấu San vào phòng tắm, vừa tắm vừa buồn bực: “Trời ơi cái số gì mà còn bố thì bố muốn cưới vợ kế, gặp được anh trai kết nghĩa thì anh trai chuẩn bị cưới chị dâu, mà bản thân thì khó chịu, trời ơi cái kiểu gì vậy nè?”

Chắc là do vẫn thích được người ta nuông chiều nên mới thế hả?

Từ hồi cô xuyên qua đây, đến giờ đã hơn ba tháng rồi, Thẩm Túc là người gần cô nhất, giúp cô nhiều chuyện, so với bố hay anh trai ruột thì đều thân hơn nữa, cô cũng tự sinh ra cảm giác dựa dẫm từ lúc nào không hay.

Cô không hy vọng là phải san sẻ sự nuông chiều này với một đứa con gái khác, cũng không muốn bị cướp đi sự chú ý từ anh, thậm chí còn không muốn thấy Thẩm Túc đối xử với người khác tốt hơn với cô...

Nhưng mà, idol (kiêm bạn bè kiêm em gái mưa) so với bà xã thì cũng không thể bằng được.

Lý trí cô mách bảo rằng cô phải phân rõ giới hạn với Thẩm Túc, phải duy trì khoảng cách, là bởi vì trong lòng cô cũng rõ, Thẩm Túc đối xử với cô tốt thì tốt thật, nhưng cũng có không ít lần vượt quá giới hạn giữa anh trai em gái rồi.

Liệu có khi nào người trong lòng Thẩm Túc là cô hay không?

Nguyễn Ấu San nghĩ như thế, nhưng lại nhớ tới bộ dạng lạnh lùng vô tình, ép cô học bài của Thẩm Túc, liền tự động cất cái ý nghĩ đó vào một góc.

Ai mà lại đi đối xử với người mình thích kiểu đó chứ!

Mà quan trọng nhất là, Thẩm Túc ở trước mặt cô đó giờ vẫn vô cùng lịch sự, ngẫu nhiên mới thân mật, mà cô lại cảm thấy mấy cái hành động đó tràn ngập tình cha, hoặc là anh trai quan tâm em gái, chứ không có cảm giác yêu đương nam nữ.

~ Hoàn chương 47 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.