Chẳng qua là đời này Tô Quỳ có hiệu ứng bươm bướm (1), không biết là lịch sử có thể còn đi về một quỹ đạo hay không?
[(1) Hiệu ứng bươm bướm: Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.]
Tiểu hoàng đế Nguyên Thần tuyên bố một tiếng, yến hội bắt đầu.
Hành lang lưu ly đèn đuốc trải dài, những cung nữ mặc bộ quần áo màu hồng phấn như những con bướm vội vàng đi qua đi lại, tiếng đàn sáo êm tai dễ nghe, vũ cơ quần áo hoa lệ, ở trên vũ đài dáng người uốn éo uyển chuyển.
Đột nhiên, âm thanh vốn dĩ chỉ chậm rãi vui vẻ bỗng trở nên dồn dập, nhịp trống tùng tùng vang dội, một đám thiếu nữ mặt mũi dáng người xinh đẹp lao lên vũ đài, nhanh chóng, xoay tròn.
Khi thì bay lên xung quanh, khi thì gom lại, rồi chậm rãi trải ra một chút từ bên trong ra ngoài, ban đầu đúng là không có một bóng người đứng giữa, một tay áo nước được ném lên.
Tay áo mỏng hết sợi này đến sợi khác như nước, theo chủ nhân dáng người uyển chuyển chậm rãi đi lại, trên đài thiếu nữ che mặt bằng lụa mỏng, một đôi mắt xinh đẹp và nụ cười khéo léo.
Một khúc Kinh Hồng vũ được thiếu nữ trên đài biểu diễn một cách tinh tế, yêu, hận, đẹp đẽ, hoàn toàn hòa vào trong cơ thể nàng ta tựa như rắn nước vậy cùng với đôi mắt trong veo như nước mắt mùa thu mang hàm ý kín đáo.
Phương thức biểu diễn mới lạ như thế, một khúc kinh tài tuyệt diễm như vậy, làm sao sẽ không khiến cho người xem ngẩn ngơ?
Có lẽ còn làm cho người ta tò mò, chính là thiếu nữ biểu diễn trên vũ đài rốt cuộc là ai?
Tại chỗ đó, đại khái là còn mấy người không bị vũ điệu đó mê hoặc như là Tô Quỳ, lão phu nhân, Phùng Tranh và với người ngồi bên dưới tiểu Hoàng đế Quân Mạc.
Bình tâm mà nói, Phùng Thanh Thanh múa quả thật không tệ, dáng người đẹp lại thông minh, tâm tư cũng lợi hại, cho nên mới có thể chỉnh Phùng Yên Nhiên thảm như vậy.
Nhưng bây giờ, nàng cũng không phải là mặc cho người ta làm thịt.
Cười một tiếng, cùng ngồi trên bàn nữ quyến với lão phu nhân thì tất nhiên thân phận cũng không đơn giản, thấy ly trà trước mặt lão phu nhân trống không, động tác Tô Quỳ nhẹ nhàng xách ấm trà tử sa lên rót đầy nước cho bà.
Lão phu nhân phản ứng kịp, cười yêu thương vỗ vỗ tay cô, “Nhiên nhi thật ngoan!”
Tô Quỳ chỉ mím môi cười, cũng không đáp lời.
Nhìn thiếu nữ xấu hổ, vui vẻ ẩn hiện lúm đồng tiền, xem qua là hợp lòng người cực kỳ, lấy lại tinh thần rất nhiều phu nhân của các tiểu thư khác cũng hơi không dám tin, đây là Phùng Đại tiểu thư kiêu ngạo có danh tiếng thối không thể ngửi ở kinh đô sao?
Thấy thế nào đây –
So với Hoàng thất thì Công chúa còn phải có một ít khí chất, yên tĩnh chuyển động như thỏ chạy, nhất cử nhất động không nói ra được phong thái mê người.
Lão phu nhân nhìn một màn trước mắt, âm thầm gật đầu một cái, nhấp miếng nước trà, chỉ vào người vẫn đang múa trên vũ đài nói với nàng: “Nhiên nhi, nhìn ra là ai chưa?”
Đó là đương nhiên!
Tô Quỳ dịu dàng gật đầu, nhưng là sau khi nàng tiến vào thân thể này, liền không đợi được muốn mở mang kiến thức một ít, thứ gọi là khả năng khuynh hướng múa nước Kinh Hồng vũ.
Nếu là một người ngoài xem, điệu múa này của Phùng Thanh Thanh đúng là làm cho người ta kinh động, lựa chọn đứng chính giữa tối nay chính xác là không có vấn đề gì.
Nhìn tiếp người ngồi đàng hoàng ở vị trí cao nhất Hoàng đế, xem đã có chút mê mẩn, con mắt không tự chủ dõi theo thiếu nữ mặc y phục màu đỏ tươi đang chuyển động trên vũ đài, cơ hồ rất ít chớp mắt.
Tô Quỳ biết, tiếp theo chính là xuất hiện một màn tiểu Hoàng đế phát sinh hứng thú với Phùng Thanh Thanh, sau đó Vương Bát (1) nhìn đậu xanh mắt đối mắt.
[(1) Vương bát: chỉ người đàn ông bị cắm sừng]
Tiếp nữa là một bài hát hay kết thúc một ngày, nếu như không muốn thả nữ chính rời đi, thì bây giờ là cơ hội tốt nhất để lưu nàng lại!
Vì vậy Hoàng đế Nguyên Thần ho khan một tiếng, cố gắng khiến cho mình trông càng uy nghiêm, “Ngươi là con gái nhà ai?”
Phùng Thanh Thanh ngẩng đầu chống lại ánh mắt Nguyên Thần, giống như là ẩn giấu quá lâu vậy, lập tức xấu hổ gò má đỏ bừng cúi đầu rũ xuống.
Nguyên Thần nhìn hành động này mà tâm thần rung động, âm thanh không khỏi hòa hoãn một ít, “Ngươi cũng là tú nữ?”