Phùng Thanh Thanh khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nói khẽ: “Tiểu nữ là Phùng Thanh Thanh, phụ thân là Phùng Thái sư phủ, xác thực là trúng tuyển vào nhóm tú nữ.”
Nguyên Thần nghe thế không khỏi mừng rỡ, vỗ tay luôn miệng kêu, “Tốt tốt tốt, điệu múa này chỉ có ở trên trời, hiếm khi thấy được ở nhân gian, Phùng Thái sư dạy dỗ tốt! Người đâu, xem thưởng!”
Hoàng đế mở miệng khen, trăm quan cũng lập tức hưởng ứng, cùng nói là hay.
Mắt Phùng Thái sư sáng lên, cố gắng kìm lại vui sướng trên mặt, nhanh chóng đi về phía dưới bậc thang quỳ xuống, một mực cung kính hành lễ, “Hoàng thượng khen sai rồi!”
Rồi sau đó xảy ra chuyện gì Tô Quỳ cũng không còn tâm trí để nhìn nữa, bàn tay nhỏ nhắn của cô khéo léo dùng tám con cua, lấy một con cua béo khỏe tách rời ra, tỉ mỉ lựa thịt cua, bỏ vào trong đĩa nhỏ.
Sau đó đẩy đến trước mặt lão phu nhân.
Sự chú ý của lão phu nhân vẫn còn ở trên người cha con Phùng gia, hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhân không đứng đắn, quả nhiên là nàng ta giống y đúc di nương của mình.”
Tô Quỳ nghe thấy âm thầm gật đầu, đúng là giống với di nương, tính cách xảo quyệt, giỏi ngụy trang, công tâm kế (1)
[(1) Công tâm kế: có nghĩa là kế đánh vào lòng người]
Nhưng cũng đúng bởi vì có những thứ này, nên nàng ta mới có thể là người cuối cùng ngồi vào vị trí Hoàng hậu.
Ở triều đại này, tính cách như vậy cũng không có gì không tốt, chỉ tiếc—
Họ lại đối đầu với nhau, kịch hay đã bắt đầu, dù sao cũng phải đấu một sống một còn mới được.
“Tổ mẫu, nếm thử một ít thịt cua của mùa thu này đi, là tự tay con bóc đấy.” Tô Quỳ cắt đứt tâm tư nặng nề của lão phu nhân, sợ khí chất nguy hiểm của bà, sẽ đưa tiễn thịt cua trong đĩa trước mặt đi mất.
Lão phu nhân nghe thế, vội vàng thu lại tâm trạng, nụ cười hiền từ giương cao, “Là của Nhiên bóc mà, dĩ nhiên là ngon nhất.”
Bà cầm đũa lên gắp một miếng, miệng khen không dứt.
Nhìn dáng vẻ Tô Quỳ ngây thơ như vậy, lão phu nhân thở dài một tiếng, nàng cứ như thế này haz, sau này có thể làm gì đây!
Phùng Thanh Thanh một khi lọt vào mắt Hoàng đế, sắp tới sẽ lên như diều gặp gió, lão phu nhân hiểu rõ, bằng thủ đoạn của Phùng Thanh Thanh, ở một nơi âm mưu quỷ kế liên tiếp như hậu cung, cũng nhất định sẽ sống tốt.
Chỉ là khổ cho nàng ấy mà thôi...
Bà lão già sắp chết này, còn có thể bảo vệ nàng đến khi nào chứ?
Tô Quỳ biết trong lòng lão phu nhân chắc chắn có tâm sự, bên ngoài giả vờ rằng thịt cua ăn ngon bao nhiêu, thật ra thì, thân là lão phu nhân của Thái sư phủ, có dạng sơn hào hải vị nào chưa từng nếm thử qua?
Còn không phải là vì dỗ nàng vui vẻ sao, lão phu nhân thương yêu Phùng Yên Nhiên như vậy, khiến Tô Quỳ nhìn thấy cũng đau lòng.
Bên kia Phùng Thái sư đến nhận thưởng, nhìn biểu cảm mọi người xung quanh đỏ con mắt thì cũng khẳng định rằng ban thưởng hẳn là không ít đi.
Càng khiến Tô Quỳ ngạc nhiên chính là, Phùng Thanh Thanh cứ như thế được sắc phong ư?
Mặc dù chỉ là một Mỹ nhân, nhưng mà xem như là tú nữ còn chưa kết thúc đợt tuyển chọn đã được Hoàng đế coi trọng, thì tiền đồ có thể nói là không thể giới hạn, chứ nói chi là Phùng Thanh Thanh còn được ban cho một tước hiệu.
“Nhu mỹ nhân...”
Khi mọi người đang xôn xao, đột nhiên một âm thanh trầm thấp không đúng lúc vang lên.
“Chúc mừng Hoàng thượng có được mỹ nhân, Bổn vương có một yêu cầu quá đáng, có thể xin Hoàng thượng đáp ứng hay không?”
Bổn vương...
Tô Quỳ âm thầm bĩu môi, ở trước mặt Hoàng đế mà dám xưng Bổn vương như thế, trừ Quân Mạc, không ai dám làm.
Trong mắt Nguyên Thần nhanh chóng lướt qua một tia u ám, chợt lóe nhanh rồi biến mất, gần như không ai chú ý đến.
Hắn siếc chặt nắm tay, có thể cảm nhận được đau nhói của ngón tay đâm vào lòng bàn tay, trong ngực bốc lên đậm mùi tàn sát, một ngày nào đó—
Một ngày nào đó, hắn muốn giang sơn này được chiến thắng bởi tên của hắn!
Trên mặt làm ra vẻ mỉm cười, Nguyên Thần cười châm biếm, “Vương thúc khách khí, ngài muốn thứ gì, trẫm cũng cho người làm được!”
Quân Mạc chắp tay, một đôi mắt phượng hẹp dài khiến cho Tô Quỳ cảm thấy hắn dường như đang nhìn nàng chăm chú.
“Ta muốn nàng, không biết Hoàng thượng có thể đáp ứng hay không?”