Trí Nhân rất nhanh đứng ra gạt tay hắn, lạnh giọng nói: “Nói chuyện không cần động tay chân.”
Nguyên Triều cảm thấy tên Trí Nhân này thật phiền, có lẽ cũng giống cảm giác của Trí Nhân sáng nay khi hắn cứ ngồi bên cạnh xen vào cuộc nói chuyện giữa Trí Nhân và Tâm Tâm đi.
Nhưng bây giờ hắn đang sợ Tâm Tâm rời đi, không có thời gian giằng co với Trí Nhân, vội nói với Tâm Tâm:
“Mẹ anh đã nấu cơm xong, nếu em không đến ăn mẹ anh sẽ rất buồn.”
Tâm Tâm nhìn hắn, hơi nghĩ nghĩ, sau đó lại nhoẻn cười nói: “Không sao, vừa hay Hoa An đến đột xuất, chắc bác gái cũng chưa kịp nấu cơm, để dành phần của em cho Hoa An đi.”
Trí Nhân ở bên cạnh xen lời: “Tôi sẽ đưa Tâm Tâm đi ăn, anh không cần phải lo lắng.”
Tâm Tâm liếc hắn một cái, hừ, cô đã công lược xong hắn, chẳng nghĩ tốn thêm thời gian với hắn nữa, liền lạnh giọng nói: “Cảm ơn, nhưng tôi sẽ tự nấu ăn ở nhà.”
Trí Nhân lại vờ như không thấy thái độ lạnh lùng của Tâm Tâm, da mặt dầy sán đến gần: “Vừa hay, đã lâu rồi anh chưa được ăn đồ em nấu.”
Tâm Tâm: “Muốn ăn tự lăn vào bếp.” Không cần công lược nữa, nên cũng chẳng cần cố gắng lấy lòng hắn.
Trí Nhân:…nhưng hắn không biết dùng bếp rơm.
—
Nguyên Triều nhìn bóng dáng Tâm Tâm và Trí Nhân dần đi xa, trong lòng tràn ngập mất mát. Cộng thêm tên Trí Nhân kia, vừa nhìn đã biết là có ý đồ không tốt với Tâm Tâm.
Tại sao tên Trí Nhân kia lại không thích Hoa An nữa mà quay ra thích Tâm Tâm. Chẳng phải trước đó, tên Trí Nhân kia còn không từ thủ đoạn để ép Hoa An ở bên hắn ta sao?
Trong bữa cơm tối, mẹ Nguyên Triều không vui trừng hắn suốt cả buổi. Ba Nguyên Triều cũng lạnh mặt không nói gì. Không khí trên bàn cơm thập phần ngột ngạt, khác hẳn sự vui vẻ hàng ngày.
Hoa An nhìn mâm cơm, cắn cắn môi, những món ăn này, bộ bát đũa này, cả chiếc bàn ăn này nữa……trông thật sự không được sạch sẽ lắm.
Đến giờ đi ngủ, mẹ Nguyên Triều dù không vui, nhưng nghĩ đến thằng con trai không nên thân của mình, lại vẫn thở dài đi sắp xếp giường ngủ cho Hoa An ở trong phòng của Nguyên Triều. Bản thân Nguyên Triều thì chuyển ra ngoài phòng khách ngủ.
Hoa An nằm trên chiếc giường gỗ cứng, cơ thể cực kỳ không thoải mái, cộng thêm cứ cảm thấy trong nhà có mùi gì đó rất khó ngửi, cả đêm cô đều trằn trọc không ngủ được.
Không ngủ được không chỉ có Hoa An, còn có Nguyên Triều, hắn nằm ở trên chiếc giường ngoài phòng khách, lăn qua lộn lại, nhớ đến nụ cười của Tâm Tâm khi nhìn thấy hắn và Hoa An ở bên nhau, không hiểu sao tim lại đau nhói. Biểu hiện của cô giống như là thực sự vui mừng. Chẳng nhẽ, cô không còn chút tình cảm nào với hắn sao? Không thấy khó chịu khi hắn ở bên Hoa An sao? Không ghen sao?
Đêm nay có người ngủ ngon, lại có người mất ngủ.
Sáng hôm sau, Tâm Tâm cũng không qua nhà Nguyên Triều như mọi ngày.
Hoa An trằn trọc đến gần sáng mới ngủ được nên dậy khá muộn. Lúc cô đi ra ngoài, gần như đã sắp đến giờ ăn cơm trưa. Mẹ Nguyên Triều đã nấu xong. Cô nhìn cái bếp đen ngòm, không nhịn được lại thấy lợn cợn trong miệng, hoàn toàn không có cảm giác đói gì cả.
Vừa lúc Nguyên Triều đi giao rau cho khách xong trở về, Hoa An liền chạy nhanh ra đón.
“Anh Nguyên Triều!” Bước chân cô khựng lại, Nguyên Triều mặc bộ quần áo vải mưa cũ kỹ, lấm lem bẩn thỉu từ đầu tới chân, thực sự không thể nhìn ra bộ dáng bảnh bao ngày trước.
“Anh…sao anh lại thế này?”
Nguyên Triều cũng thấy được sự sững sờ trong đôi mắt Hoa An, hắn có chút ngại ngùng. Bộ dáng hắn bây giờ đúng là nay đâu bằng xưa, trông vừa nghèo vừa bẩn, cô ngạc nhiên cũng không lạ.
“Anh vừa đi giao rau cho khách hàng về, nên người hơi bẩn. Tối hôm qua em ngủ có ngon không?” Hắn đánh trống lảng sang chuyện khác.
Hoa An có chút chần chờ, nhưng vẫn tiến lên giúp hắn cầm chiếc sọt đựng rau xuống, vì hắn, cô có thể chịu đựng mọi thứ, vừa giúp hắn tháo giỏ trẻ, cô vừa nói:
“Cái giường quá cứng, thực sự không phải giường cho người nằm, cả đống chăn đệm kia nữa, như là đồ từ thời thập cổ lai hy vậy. Nguyên Triều, hôm nay em sẽ mua giường mới cho anh. Anh đừng nằm chiếc giường như vậy nữa. Nằm trên chiếc giường như vậy, sao anh có thể nghỉ ngơi được?”
Nguyên Triều nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nhẹ nhàng giải thích: “Không sao, anh nằm đã quen rồi. Nếu em không quen…hay tạm thời về thành phố đi….”
Hắn thực không muốn cô ở đây. Từ lúc cô xuất hiện, Tâm Tâm liền lấy lý do để cô và hắn ôn chuyện với nhau mà không qua nhà hắn chơi nữa.
Hoa An nghe thấy Nguyên Triều nói vậy, nghĩ hắn quan tâm đến mình, liền vui vẻ: “Em không sao, anh ở đâu, em ở đó. Vì anh, cái gì em cũng chịu được hết.”
Nghe cô nói vậy, Nguyên Triều lại cảm thấy chán nản, ủ rũ đi vào nhà, lúc này hắn chỉ ước gì Hoa An đừng có quan tâm hắn quá như vậy.