Mẹ Nguyên Triều đi ra vừa lúc chứng kiến, không nhịn được lắc đầu. Đứa con trai ngu ngốc của cô, đến bây giờ vẫn còn chưa nhận ra, người nó chân chính thích là Tâm Tâm sao? Cô gái tốt như vậy, không nhanh chân, bị người khác giành mất thì sao?
Đến khi ngồi vào mâm cơm, Hoa An nhìn đám chén đĩa cũ kỹ, cái bàn gỗ sần sùi, món ăn đơn sơ, lại cắn cắn răng, cuối cùng không nhịn được, vẫn lên tiếng: “Bác gái, cháu nghĩ là ăn như này thực không hợp vệ sinh. Anh Nguyên Triều đã phải đi làm vất vả cả ngày, về nhà còn phải ăn như này, thực sự quá đáng thương.” Cô nói xong, còn quay ra nhìn Nguyên Triều bằng đôi mắt cực kỳ đau xót.
Ba mẹ Nguyên Triều đang ngồi bên bàn cơm đều tái mặt. Nguyên Triều từ lúc trở về vẫn luôn thất hồn lạc phách, không quá chú ý, chỉ nhíu mày nói:
“Anh vẫn luôn ăn như vậy, nếu em không quen, thì về thành phố ở đi.”
Hoa An thấy Nguyên Triều có vẻ giận, liền không dám nói thêm gì nữa, yên lặng ăn cơm.
Buổi chiều, Nguyên Triều theo lệ thường lại ra quét chuồng gà, Hoa An thấy vậy liền rót chén nước, cầm qua cho hắn. Vừa đến gần chuồng gà, cô đã không chịu nổi mùi hôi mà nôn ọe.
“Anh Nguyên Triều, sao ở đây lại thối như vậy?” Chịu đựng căn nhà nhỏ bé, bẩn thỉu thì cũng thôi đi, nhưng chiếc chuồng gà hôi thối này thật sự quá sức chịu đựng của cô.
Hoa An lùi lại mấy bước, vẻ mặt ghê tởm nhìn về phía chuồng gà.
Nguyên Triều xấu hổ, lại có chút bực bội, giọng nói gay gắt: “Thối thì sao, đây là công việc anh phải làm để nuôi sống gia đình, nếu em không chịu nổi, vậy thì về thành phố đi.”
Hoa An không ngờ Nguyên Triều lại quát cô như vậy? Cô đã làm gì sai cơ chứ? Cô vì hắn mà hy sinh nhiều như vậy, chấp nhận đến căn nhà bẩn thỉu này, ngủ trên chiếc giường cứng, ăn bữa cơm còn không bằng cơm chó. Vậy mà hắn không nhìn thấy sao? Cô là vì ai mà phải chịu khổ như vậy chứ?
Hoa An tủi thân, nước mắt dâng lên trong hốc mắt, quay đầu chạy thẳng ra ngoài. Nguyên Triều cũng không đuổi theo. Hắn chỉ nghĩ, cô rời đi càng tốt, như vậy Tâm Tâm sẽ lại qua nhà hắn chơi. Hắn nhớ Tâm Tâm, từ tối hôm qua đã không được gặp Tâm Tâm, hắn nhớ muốn điên rồi. Hắn phải dọn chuồng gà thật nhanh để qua nhà cô, giúp cô làm việc nhà.
Đến khi Nguyên Triều dọn xong chuồng gà ở đằng sau nhà, đi đến phía trước nhà, Hoa An đang đứng ở sân chờ hắn. Cô đã suy nghĩ kỹ, Nguyên Triều vì cô mới phải rơi đến tình cảnh như vậy, cô không thể bỏ mặc hắn. Vừa thấy hắn đi đến, Hoa An cũng bất chấp mùi hôi trên người hắn, lao đến, nắm lấy tay hắn:
“Nguyên Triều, vừa nãy là em không tốt, em đã không suy nghĩ đến cảm thụ của anh.”
Nguyên Triều nhìn cô, trong lòng là cảm xúc rối rắm, phức tạp. Đây là người con gái hắn đã yêu mười năm, từ thời còn là học sinh cấp 3. Vậy nhưng, bây giờ, hắn thậm chí còn không muốn cô chạm vào hắn. Hắn không trách cô vì hành động trước đó. Cô ghê tởm như vậy cũng dễ hiểu, chẳng phải chính hắn lần đầu tiên đi dọn chuồng gà cũng làm ra phản ứng như cô sao. Hắn chỉ không hiểu nổi chính mình, sao lại bài xích cô đến gần hắn?
Hoa An thấy Nguyên Triều không nói gì, lay lay tay hắn, dùng giọng cầu xin nói: “Nguyên Triều, đừng giận em nữa nhé. Em chỉ là không muốn anh phải sống vất vả khổ sở như vậy. Anh yên tâm, em sẽ đi cầu xin Trí Nhân, để anh ta hỗ trợ anh mở lại công ty thời trang Nguyên. Việc này đối với anh ta rất đơn giản, tin chắc là…”. truyện đam mỹ
“Đủ rồi!” Nguyên Triều gầm lên, ngắt lời Hoa An. Cầu xin đối thủ của hắn rủ lòng thương hắn? Hắn có còn là đàn ông không? Cô coi hắn là gì?
“Ai cần em cầu xin hắn?”
“Nguyên Triều, anh…anh…” Hoa An thực sự sốc, cô không ngờ hắn sẽ quát cô. Tất cả những việc cô làm đều là vì hắn, chịu đựng nhục nhã đi cầu xin Trí Nhân cũng là vì hắn. Hắn đã không cảm động thì thôi, còn quát cô?
Nếu Tâm Tâm ở đây, nghe được suy nghĩ trong lòng Hoa An, hẳn sẽ vô cùng cảm khái, Hoa An quả không hổ là nữ chính trong truyện ngôn tình, luôn luôn dựa vào đàn ông để đạt được lợi ích, nhưng vẫn đóng vai người bị hại đáng thương.
“Nguyên Triều, anh đã thay đổi rồi!” Nước mắt Hoa An lăn dài trên má, lắc lắc đầu, không thể tin tưởng mà nhìn Nguyên Triều.
Nguyên Triều lại lạnh nhạt nhìn cô:
“Đúng vậy! Nếu em không chịu nổi vậy hãy rời đi đi.” Hắn xoay người, đi về phía nhà Tâm Tâm, hắn cần giúp cô dọn dẹp nhà cửa. Bây giờ ngẫm lại, hắn nhận thấy, chỉ có Tâm Tâm là người duy nhất dù khi hắn giàu sang, hay khi hắn nghèo túng cũng chưa từng bao giờ tỏ thái độ xa lánh hắn. Chưa từng chê bai hắn hôi, chưa từng chê công việc hắn làm là thấp kém, chưa từng chê căn nhà hắn ở dơ bẩn, chưa từng bảo hắn phải đi cầu xin ai giúp đỡ. Cô chỉ luôn ở bên, đồng hành cùng hắn, giúp hắn dọn nhà, giúp hắn làm việc, mỉm cười động viên hắn, cổ vũ hắn tiến lên. Là nhờ có cô, hắn mới vượt qua được giai đoạn suy sụp kia.