Vì khi chạy trốn mang theo không nhiều ngân lượng nên Đường Hoan dùng tiền vô cùng tiết kiệm, chỉ mong sẽ chẳng gặp phải cảnh như trong cốt truyện, nghèo túng đến mức bị Giang Mộng Thiến bố thí. Dù sao thì thánh mẫu quang hoàn của nữ chính cũng chiếu sáng khắp nơi, quỷ biết boss phản diện có bị lóe mù mắt, biến thành fan trung thành của nữ chính hay không.
Dưới sự chi tiêu cần kiệm của mình, tới ngoại ô kinh thành, trong tay Đường Hoan vẫn còn chút tiền, ít nhất sẽ không phải sống quá mức nghèo túng. Nhìn bản thân có phong phạm hiền thê lương mẫu như vậy, Đường Hoan tự thấy mình đẳng cấp vô cùng. Khi ngồi đếm bạc, cô vui đến híp cả mắt, suýt chút nữa thì cười ra thành tiếng.
Thế nhưng, bia đỡ đạn chú định là phải đi theo kịch bản, cũng như đại boss chú định là phải quỳ gối dưới quang hoàn của nữ chính...
Khi sắp vào tới kinh thành, Đường Hoan và Phó Liệt gặp phải bọn cướp, tất cả vàng bạc châu báu đều bị cướp sạch, may mắn chính là bọn cướp còn để lại hai cái mạng cho hai người.
Tiên sư nó chứ, tính đi tính lại cuối cùng cũng vẫn rơi vào cảnh không xu dính túi, phải đi ăn xin.
Người đọc sách không chịu ăn xin, bắt Phó Liệt hạ mình xin ăn người khác gần như là việc không có khả năng xảy ra. Cũng may là da mặt của Đường Hoan rất dày, dù sao thì khi còn nhỏ, chỉ vì miếng ăn, cô cũng đã trải qua không ít chuyện mất mặt, cho nên khi làm loại việc như đi xin cơm, cô chẳng hề có bất cứ áp lực tâm lý nào.
“Này, ăn chút gì đi!” – Đường Hoan đưa cái màn thầu đã lạnh ngắt trong tay cho Phó Liêt.
Lưng hắn thẳng tắp, một thân quần áo màu xanh tuy rằng dính bẩn nhưng không hề gây ảnh hưởng đến khí chất ưu tú của hắn.
Phó Liệt cứ ngồi im lặng bên đường, vì không ăn gì trong một thời gian dài nên mặt hắn tái nhợt. Hắn nhìn thoáng qua màn thầu trong tay Đường Hoan, lại không đưa tay ra nhận.
Trên màn thầu trắng còn có một dấu tay đen xì
Thấy Phó Liệt không chịu nhận, Đường Hoan bĩu bĩu môi, xem ra “Phó phản diện” có bệnh sạch sẽ.
“Dù hơi bẩn nhưng vẫn nên ăn một chút, nếu tiếp tục nhịn ăn thì sẽ chết đói mất!”
Nghe vậy, Phó Liệt mím môi. Hắn không ăn không phải vì có bệnh sạch sẽ như Đường Hoan nghĩ mà vì...
Hắn biết, cô cũng chưa ăn gì cả.
Hiện tại, hắn chính là gánh nặng của cô. Cô kiên cường tới mức làm hắn cảm thấy hổ thẹn, quan trọng hơn cả, hắn không muốn để cô tiếp tục phải chịu liên lụy thêm nữa.
Lần đầu tiên, Phó Liệt sinh ra hoài nghi đối với chính mình. Rốt cuộc thì việc đọc sách thánh hiền có lợi ích gì với hắn?
Cửa tan nhà nát, hắn bất lực!
Gặp cảnh máu tanh, ngoại trừ đau lòng, hắn không có biện pháp nào cả!
Đã vậy còn liên lụy đến chính nương tử của mình, để cô phải chịu sự coi thường của người khác!
Tất cả mọi việc đều khiến hắn nghi ngờ bản thân, lồng ngực bị một sự phẫn uất khó tả đè nén.
Hận!
Hắn thống hận kẻ đứng sau giết hại người thân của mình, càng thống hận bản thân vô dụng.
Có lẽ, Phó Liệt cũng chưa hề phát hiện ra, hắn đã tiếp nhận việc Đồ Hoan là nương tử của mình từ lúc nào không hay.
“Đồ...” – Hoan Nhi, nàng không cần phải lo lắng cho ta nữa đâu!
“Ăn màn thầu lạnh sẽ dễ dàng sinh bệnh, ăn màn thầu nóng đi!”
Tiếng nói như âm thanh của tự nhiên đánh gãy những lời Phó Liệt định nói, Đường Hoan vừa ngẩng đầu lên đã thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc một thân bạch y, duyên dáng thướt tha nhìn xuống Phó Liệt, trong mắt cô ta lập lòe ánh sáng thiện lương, suýt nữa thì lóe mù hai mắt Đường Hoan.
Đường Hoan muốn khóc, không phải vì cảm động mà là bị dọa sợ.
Có để cho bia đỡ đạn sống nữa không hả?
Vì cái gì mà vòng đi vòng lại, Giang Mộng Thiến vẫn lấy tư thái cứu vớt chúng sinh xuất hiện trước mặt Phó Liệt?
Còn nữa, mắt nữ chính đại nhân mù rồi à?
Bên cạnh có một người đầu bù tóc rối là tôi, nhìn qua còn nghèo túng hơn cả Phó Liệt cơ mà!!!
Cùng lắm thì hắn chỉ xem như thiếu dinh dưỡng, bổn bảo bảo sắp chết đói đến nơi rồi đây này, vì cái lông gì mà cô chỉ thấy mỗi hắn thôi hả?
Cho nên, thánh mẫu quang hoàn của cô chỉ chiếu sáng cho đàn ông thôi sao?
Ps: chủ nhật vui vẻ, đăng một chương:“>