Khí vận quả là một thứ huyền diệu.
Nam nữ chính của mỗi thế giới đều là “người mang khí vận” do Thiên Đạo lựa chọn, họ may mắn hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng, đạo đức của nam nữ chính cũng không vì thế mà trở nên hoàn mỹ, không tì vết! Do kiếp trước làm nhiều việc thiện nên tích được nhiều công đức, cộng thêm may mắn hơn người nên kiếp này khí vận chi tử[1] mới có được quang hoàn nghịch thiên[2] của nhân vật chính.
[1]khí vận chi tử: người mang khí vận được thiên đạo lựa chọn.
[2]nghịch thiên: trái ý trời, nhưng ở đây có thể hiểu là (một thứ gì đó) quá mức đẳng cấp, nhiều khi còn trái với lý lẽ thông thường, ví dụ như người có được quang hoàn nghịch thiên, khi gặp một tai nạn, đáng lẽ phải bị thương nhưng bằng một cách nào đó lại có thể bình an vô sự, điển hình là nam/nữ chính trong một bộ phim/truyện gặp việc gì cũng có thể từ có hóa không, thoát chết không gang tấc, hoặc có người chắn thay,... Quang hoàn nghĩa là vầng sáng/ánh sáng/... hay nôm na dễ hiểu hơn là cái vòng sáng giống như cái vòng trên đầu thiên thần ấy, người thường không nhìn thấy nhưng nó vẫn tồn tại.
Có được quang hoàn nghịch thiên, hảo cảm của người khác dành cho nam nữ chính cũng sẽ tăng lên gấp bội.
Nam nữ chính cao ngạo, vô lễ, không coi ai ra gì? Ngại quá, đó gọi là kiệt ngạo khó thuần[3], có cá tính!
[3] kiệt ngạo khó thuần(桀骜不驯): kiêu ngạo, không chịu khuất phục trước bất kỳ điều gì.
Nam nữ chính do dự, không quyết đoán, hố chết đồng đội? Ngại quá, đó gọi là vô tội, thiện lương, lòng mang thiên hạ!
Nam nữ chính...
Tóm lại, nam nữ chính làm gì cũng đúng, gì cơ, đằng ấy không muốn làm bạn với nam nữ chính á? Ngại quá, đằng ấy sẽ trở thành bia đỡ đạn nhanh thôi!
Nói ngắn gọn ——
Người nào mang khí vận hay không thì cũng chẳng nói lên được phẩm hạnh của người đó tốt hay xấu. Dù sao thì trên đời này cũng chẳng có gì là xấu tuyệt đối hay tốt tuyệt đối, mỗi người đều có dã tâm riêng, mỗi người đều có một góc tối giấu dưới đáy lòng, khí vận chi tử cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên, nữ chính đại nhân của thế giới này – Giang Mộng Thiến cũng không phải một vị thánh mẫu Mary Sue[4] hoàn mỹ... Bởi vì quang hoàn của cô ta cũng chẳng chiếu tới người Đường Hoan! Lật bàn!
[4]Mary sue: nhân vật nữ hoàn hảo về mọi mặt, là người bác ái thân thiện, sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người(kể cả người xấu, người đã từng hại mình) vô điều kiện, thậm chí là có thể hy sinh bản thân mình; Mary Sue quang hoàn: ánh sáng thánh thiện, có thể thu hút nhiều người đàn ông,...
Cảnh có trong kịch bản rốt cuộc cũng xuất hiện, Đường Hoan vô cùng khẩn trương.
Phó Liệt, nếu cậu dám nhận màn thầu của cô ta, ông đây sẽ bóp chết cậu!
Đường Hoan đã biết quá rõ ảnh hưởng của kẻ mang khí vận đối với người khác rồi. Ở thế giới ban đầu của cô hay ở bất cứ thế giới nào đi nữa thì cô cũng vẫn luôn là bia đỡ đạn. Nhớ khi còn đi học, chậu hoa từ trên lầu rơi xuống rõ ràng phải đập trúng người đi trước cô, nhưng không hiểu vì sao mà chậu hoa ấy lại lệch khỏi quỹ đạo, rơi trúng đầu cô, khiến cô vỡ đầu chảy máu, trên đường tới bệnh viện thì gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, sau khi đến bệnh viện, hộ sĩ thực tập lại vô ý dùng sai thuốc...
Từ đó về sau, Đường Hoan biết, ông trời vĩnh viễn sẽ không thiên vị mình!
Ví dụ như cô cực cực khổ khổ xin màn thầu về cho Phó Liệt, “Phó phản diện” lại không thèm để ý tới.
Nhưng màn thầu nữ chính đưa thì... Vậy mà hắn lại nhận!
Nhận đó!
Mẹ nó, ta lật bàn!
Nhận có cái bánh thôi mà, hai người có muốn diễn luôn cảnh thâm tình nhìn nhau, liếc mắt một cái là vạn năm trôi qua không?
Thiếu niên thanh y[5] ngồi dưới mái hiên hành lang, dáng người lịch sự, nhã nhặn như tùng xanh trúc biếc, vẻ mặt lạnh nhạt, trong trẻo tựa trích tiên[6], thiếu nữ bạch y khom lưng mỉm cười nhìn người đối diện, quần áo tung bay nhẹ nhàng như tiên nữ hạ phàm. Màn thầu trở thành nhịp cầu nối hai người, trai tài gái sắc, hình ảnh quá mức đẹp đẽ.
[5] thanh y: quần áo màu xanh
[6]trích tiên: vị tiên bị đầy (đọa) xuống trần
Nhìn thấy ngọc giác[7] bên hông Giang Mộng Thiến, mắt Phó Liệt loe lóe.
[7] ngọc giác: trang sức bằng ngọc cổ có hình tròn, ở giữa có một lỗ hổng.
Sau đó, hắn tiếp tục yên lặng nhìn cô ta, phảng phất như tất cả hình ảnh đều dừng lại tại giây phút ấy.
Người bị bỏ qua, Đường Hoan:....
Móe, quang hoàn của nữ chính có phải quá mạnh rồi không?
Bổn bảo bảo đối tốt với Phó phản diện như vậy mà cũng không so được với cái màn thầu của nữ chính.
“Cảm ơn.” Nghe được giọng nói khàn khàn của Phó Liệt, không biết vì sao mà Đường Hoan lại thấy rất buồn, trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Quả nhiên, vận mệnh của bia đỡ đạn muôn đời đều bi ai, làm gì đi nữa thì cũng vẫn thua khí vận chi tử có thêm quang hoàn.
Đường Hoan tức giận, vì vậy bắt đầu đơn phương chiến tranh lạnh với Phó Liệt, ngày nào cũng bày ra dáng vẻ của một vị thần không hỏi chuyện nhân gian. Từ sau khi gặp Giang Mộng Thiến, không biết có phải vì được quang hoàn của nữ chính kích thích ý chí chiến đấu hay không mà Phó Liệt chẳng còn sa ngã, suy sút nữa, bắt đầu thay đổi, đảm đương trách nhiệm của một người đàn ông.
Không biết hắn làm cái gì mà ngày nào cũng đi sớm về trễ, đến khuya mới nhìn thấy mặt. Nhưng, ít ra thì bây giờ Đường Hoan không cần xuất đầu lộ diện đi xin cơm nữa...
Nơi dừng chân tạm thời của Đường Hoan và Phó Liệt chính là một gian miếu hoang đổ nát.
Mỗi ngày, khi trời còn chưa sáng, Phó Liệt đã một mình rời đi, chờ Đường Hoan ngủ dậy, bên cạnh sẽ luôn có vài cái màn thầu trắng. Giữa trưa, Phó Liệt không quay lại nhưng sẽ nhờ một tên tiểu khất cái[6] đưa cơm cho Đường Hoan, nhìn mức độ sạch sẽ thì không hề giống thức ăn thừa của người ta.
[6]khất cái: ăn xin, ăn mày.
Cho nên... hắn kiếm bạc ở đâu?
Chẳng lẽ đã thành công leo lên nữ chính?