Lúc này, A phiêu Đường Hoan cực kỳ giống với hình dung về cô hồn dã quỷ, cô thất thần, mất hồn mất vía, trông cực kỳ rầu rĩ, u buồn.
Phượng Hoàng ngoắc ngoắc tay với Đường Hoan.
Đường Hoan nhào vào lòng cô nàng, khóc lớn.
Rất hiếm khi cô bi thương đến mức bật khóc thế này, Phượng Hoàng nhíu mày: “Có người bắt nạt cô?”
Người của cô nàng cũng dám bắt nạt, muốn chết ư?
Đường Hoan mím môi, im lặng, không nói một lời.
Không ai bắt nạt cô cả, chỉ là, cô cảm thấy thương xót cho số phận bia đỡ đạn của mình mà thôi.
“Nói cho ta, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì.” - Nhìn con bé thiểu năng trí tuệ này khóc đến mức hụt hơi, Phượng Hoàng càng thêm khó chịu.
Đường Hoan không nói. Chờ đến khi cô mệt vì khóc, Phượng Hoàn lập tức chỉ ngón trỏ vào ấn đường cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào hôn mê.
Phượng Hoàng đặt ngón tay ở mi tâm[1] Đường Hoan, sau đó nhắm mắt, im lặng đọc ký ức của Đường Hoan về những chuyện xảy ra trong thế giới nhiệm vụ, bao gồm cả hai thế giới trước.
[1]cùng một vị trí với ấn đường
Biết càng nhiều, sắc mặt Phượng Hoàng càng khó coi. Con bé thiểu năng trí tuệ này chịu nhiều oan ức như vậy mà không hề kêu lấy một tiếng, thật khiến cô nàng cũng phải hổ thẹn.
[Cô đọc ký ức của Đường Hoan như vậy là không đúng.] - Lấy hết can đảm, hệ thống rác rưởi xông ra nói lý lẽ với Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng lườm một cái, cười khinh miệt. Sau đó, cô nàng giơ tay lên, túm mạnh, từ trong không trung, một con thú với lông tơ mềm mại màu trắng bị cô nàng bắt được.
“Ta mải nghiên cứu cái thứ gọi là hệ thống thu thập năng lượng chính trực mà quên mất còn một thứ như ngươi, để ta quan sát cẩn thận nào.”
Con thú lông trắng gắng sức đạp chân, giọng nói trẻ con tràn đầy tức giận: [Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ngươi túm ta ra đây đột ngột như vậy sẽ gây thương tổn cho Đường Hoan!] - Hệ thống đã trói định với Đường Hoan, khi năng lượng chưa đủ mà ép nó ngưng thành thực thể thì không chỉ gây tổn thương cho nó mà còn cho cả ký chủ của nó - Đường hoan.
Nghe vậy, Phượng Hoàng tùy tiện ném con thú lông trắng trở về.
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc thì ngươi có mục đích gì? Hay là nói, chủ nhân sau lưng ngươi có mục đích gì?”
Tâm trí hệ thống rác rưởi suýt nữa thì sụp đổ, chủ nhân, cô con gái Phượng gia này thật đáng sợ, rõ ràng không phải người cao quý, thiện lương, hiền thục, nho nhã, dịu dàng, hào phóng trong miệng người đâu!
Phượng Hoang vung tay nhẹ nhàng, hồn phách của Đường Hoan bay lên không trung. Cô nàng cắn rách đầu ngón trỏ, bắn một giọt máu vào ấn đường Đường Hoan.
[Người làm gì cô ấy?] - Hệ thống hô lên.
“Phong ấn tất cả tình cảm của con bé mà thôi.” - Phượng Hoàng nheo mắt, trả lời tỉnh bơ.
[Ngươi làm vậy là không công bằng với cô ấy!] - Hệ thống kiên cường phản bác - [Ký chủ đã từng nói cô ấy không hề muốn quên bất cứ điều gì, bởi vì mỗi một ký ức đều là việc cô ấy từng trải qua!]
“Công bằng?” - Phượng Hoàng phản ứng cứ như vừa nghe được một chuyện vô cùng nực cười - “Ngươi và chủ nhân sau lưng ngươi lợi dụng con bé, để con bé đi tới các thế giới khác nhau, dần dần đánh thức người nào đó, tuy rằng ta không biết người các ngươi muốn đánh thức là ai, các ngươi sử dụng Đường Hoan nhà ta là vũ khí đã đành, nhưng dựa vào cái gì mà bắt con bé phải chịu đau khổ vì kẻ đó hết lần này tới lần khác? Đây là công bằng trong miệng ngươi?”
[Ngươi ngươi ngươi…] - Hệ thống kinh ngạc cứ như gặp quỷ. Sao cô nàng biết chủ nhân của nó muốn đánh thức người nào đó?
“Linh hồn của boss phản diện trong mỗi thế giới đều có cùng một hơi thở, các ngươi dùng phương pháp khiến kẻ đó đau đớn thống thiết để đánh thức kẻ đó cho nên chẳng thèm để ý Đường Hoan đã phải chịu những thương tổn gì, trò hề này, cho rằng có thể giấu được ta?” - Phượng Hoàng khinh miệt.
Vả lại, thứ cô nàng phong ấn không phải ký ức của Đường Hoan mà chỉ là tình cảm của cô trong những thế giới nhiệm vụ mà thôi.
Con bé thiểu năng trí tuệ này có chịu oan ức gì cũng chỉ thích giấu trong lòng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng có ngày suy sụp.
“Ngươi nói cho kẻ sau lưng ngươi, tốt nhất là cầu nguyện ta không phá giải được hai cái hệ thống các ngươi. Chỉ cần ta có thể phá giải, ta sẽ khiến kẻ sau lưng ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Rác Rưởi Thống run bần bật, tự ôm chặt lấy mình.
Nó đang thầm khóc thút thít, chắc chắn chủ nhân đã hiểu sai về con gái Phượng gia rồi!
May mà lúc trước nó trói định nhầm với Đường Hoan, chứ nếu trói định với cô gái “cao quý, ưu nhã, ôn nhu, lương thiện” nhà họ Phượng, có khi đã bị đùa chết từ lâu rồi.
___________
Chắc mọi người sẽ thắc mắc về cách xưng hô của Phượng Hoàng khi nhắc tới Đường Hoan.
Phượng Hoàng sống quá lâu rồi, nên với Phượng Hoàng, Đường Hoan chẳng khác nào một cô em nhỏ. Cô nàng bảo vệ Đường Hoan, thiên vị Đường Hoan, giống hệt như một người có vai vế trên dành cho một đứa bé nhỏ hơn.
Dù sao thì Phượng Hoàng sống lâu quá rồi, gọi Đường Hoan là “con bé” cũng bình thường nên Diệp mỗ quyết định dùng “con bé” mỗi khi Phượng Hoàng nhắc tới Đường Hoan