“Tôi cảm thấy rất tủi thân.”
Câu nói đầu tiên khi A phiêu Đường Hoan tỉnh lại chính là câu này.
Phượng Hoàng liếc mắt nhìn cô cứ như nhìn một người thiểu năng trí tuệ: “Tủi thân vì chuyện gì?”
“Tủi thân……”
Ừmmmm…
Suy nghĩ hồi lâu, Đường Hoan cảm thấy hình như cũng chẳng có gì đáng để tủi thân, sau đó, cô đần mặt, gãi gãi đầu.
Phượng Hoàng tới khoa ngoại thương báo danh, Đường Hoan bay theo cô nàng, đi xem trò vui.
*
* *
Một chiếc Black Badge Ghost đỗ ở cổng đại học.
Trước khi Tô Hàng xuống xe, người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng nhàn nhạt mở miệng: “Lần trước bệnh tim của em đột ngột tái phát được một bạn sinh viên cứu, dì nhờ anh đến cảm ơn bạn sinh viên đó. Chi bằng em dẫn anh tới gặp người ta luôn bây giờ đi.”
Tô Hàng đần mặt: “Hình như lần đó ở trường, bệnh tim của em đột ngột tái phát, em có nói cho mẹ em biết đâu nhỉ?”
Tả Ngự Sâm lạnh nhạt vuốt chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, sau đó, y khẳng định: “Chắc em đã nói nhưng quên rồi.”
Y muốn xem xem, rốt cuộc thì “lỗi bug” kia đến từ nơi nào.
Tô Hàng tiếp tục đần mặt gãi đầu: “Vậy á? Thế thì chắc là em nhớ nhầm……”
“Nhưng mà em cũng không quen biết bạn sinh viên ấy. Sau khi bạn ấy cứu em, em muốn lấy thân báo đáp, bạn ấy đã đá văng em sang bên cạnh!”
Nói tới đây, Tô Hàng còn tủi thân mà mím mím môi.
“Anh[1], lần đầu tiên em cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch! Em yêu cô ấy như vậy, vì sao cô ấy lại bày ra vẻ mặt như thấy quỷ rồi đá em sang một bên và đi mất?”
Khóe miệng Tả Ngự Sâm bất giác giật giật.
“Anh, em cảm thấy trái tim mình đã tổn thương một cách sâu sắc! Anh có thể hiểu được cảm giác đau thấu tim gan này của em không?”
Sau khi xuống xe, Tô Hàng còn víu cửa xe, muốn tâm sự cho bằng hết tâm tư của mình.
Tả Ngự Sâm rũ mắt, mặt không biến sắc, nói: “Công ty còn rất nhiều việc, anh đi trước. Chú Lê, lái xe.”
Dứt lời, xe bắt đầu chậm rãi khởi động.
Vẫn chưa nói đã nhưng Tô Hàng chỉ có thể đóng cửa xe lại, trơ mắt nhìn anh họ của mình rời đi.
Haiz, ngày nào anh họ cũng đều bận rộn, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.
[1]Ở đây, tác giả dùng “biểu ca”: anh họ ngoại. Vì bối cảnh hiện đại nên Diệp mỗ không để nguyên văn“biểu ca” mà dịch là “anh”. Bên trên, Tả Ngự Sâm gọi mẹ của Tô Hàng là dì nên chắc mọi người cũng đoán ra hai người là anh em họ bên ngoại rồi, còn nến không đoán ra thì đọc dòng này của Diệp mỗ cũng biết ha? ^^!
Trên đường tới khoa ngoại thương báo danh, Phượng Hoàng chỉ nghĩ xem làm thế nào để phân tích được mã nguồn của hệ thống thu thập năng lượng chính trực. Chậc, vốn tưởng rằng chỉ là một thứ đồ chơi nhỏ, sẽ nhanh chóng bắt được chủ mưu đằng sau, không ngờ, lần này lại khó chơi như vậy. Mặc dù Phượng Hoàng đã giải mã được trình tự của một đoạn mã nguồn nhưng vẫn chưa tìm ra bất cứ manh mối gì.
Còn cái thứ có lông tơ màu trắng trói định với Đường Hoan…
Theo lý thuyết, trí tuệ nhân tạo không thể ngưng thành thực thể, hơn nữa, con thú lông trắng đó còn rất có tính người.
Nếu không phải vì lo Đường Hoan sẽ bị thương tổn khi dùng “ngoại lực” tách cô và con thú lông trắng đó ra thì Phượng Hoàng đã cầm con thú đó đi nghiên cứu rồi.
Khi Phượng Hoàng đang xoa xoa ngón trỏ và ngón cái, trong đầu tính toán toàn chuyện xấu thì chân cô nàng đột ngột bị ôm chặt.
Phượng Hoàng nhíu nhíu mày.
A phiêu Đường Hoan cũng nhìn xuống… Sau đó, khóe miệng cô bất giác giật giật.
“Bạn học, lần trước bạn cứu tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp bạn!”
Thấy bóng dáng Phượng Hoàng từ xa, Tô Hàng vừa kinh ngạc, vừa vui vẻ. Cậu chạy nước rút một trăm mét, ôm chầm lấy chân Phượng Hoàng.
Gân xanh trên thái dương Phượng Hoàng giật giật.