Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 7: Chương 7: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 07




#Editor: Bao Tô Bà#

Trong phòng học không có một ai nói chuyện, thầy giáo dạy Toán đứng trên bục giảng hình như cũng không biết nên làm thế nào để hoà hoãn không khí, sau đó ông ta lại trông thấy Tô Noãn nhìn mình cười như không cười.

Nhìn thấy nụ cười ấy, giáo viên Toán bỗng thấy hơi chột dạ, rồi lại cố trấn an bản thân.

Một học sinh thôi mà, chắc qua loa là được.

Ông ta ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị bắt đầu dạy học: “Các bạn học, hôm nay chúng ta sẽ học về....”

Còn chưa dứt lời, một tiếng rầm lớn đột nhiên vang lớn. Tất cả mọi người lập tức giật mình, quay đầu lại thì trông thấy Tô Noãn đập mạnh sách lên trên mặt bàn.

Lúc này, trong đầu mọi người không hẹn mà cùng có một ý nghĩ: Bạn học nữ này thật sự to gan mà, không ngờ cậu ta vẫn chưa định chấm dứt mọi chuyện.

Tô Noãn cười nhìn thầy giáo: “Thầy à, thế này đi, đầu tiên thầy hãy dạy cho em biết làm thầy người ta là như thế nào được không?”

Biểu tình trên mặt thầy giáo bộc lộ rõ ông ta sắp không kiềm chế nổi nữa. Lúc sắp bùng nổ, ông ta lại nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Triệu Triệt ở phía sau.

Biết nhà họ Triệu cực kỳ yêu thương chiều chuộng đứa con trai này, giáo viên Toán chỉ đành cắn răng nhìn về phía Diêu San San, cọc cằn mở miệng.

“Diêu San San, em còn không đi xin lỗi bạn học Trình Ngộ đi.”

Diêu San San mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không thể không đứng dậy, khô khan nói một tiếng xin lỗi với Trình Ngộ. Trình Ngộ vẫn ngồi tại chỗ của mình, dáng vẻ không thèm để ý giống như không nghe được.

Diêu San San xin lỗi xong, mấy người trước đó vẫn bàn tán rôm rả cũng đứng ngồi không yên. Không đợi Tô Noãn chỉ mặt điểm tên, một đám đã đứng dậy xấu hổ xin lỗi Trình Ngộ, rõ ràng còn chứa nhiều thành ý hơn Diêu San San.

Mọi người đều đã xin lỗi, thầy giáo Toán học mới thở phào nhẹ nhõm, ho nhẹ một tiếng an ủi Trình Ngộ: “Bạn học Trình Ngộ, bây giờ mọi người đều biết đã biết trách oan em, cũng đã xin lỗi em rồi. Chuyện này cứ thế bỏ qua đi, về sau em phải tiếp tục chăm chỉ học tập biết không?”

Nói xong, không đợi Trình Ngộ trả lời, ông ta xoay người chuẩn bị giảng bài.

Nhưng mà điều ông ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Tô Noãn nhìn ông ta bình tĩnh mở miệng: “Mọi người? Sao em nhớ rõ vẫn còn một người chưa xin lỗi vậy nhỉ?”

Bạn học phía sau có lòng tốt nhắc nhở cô: “Tô Noãn, thôi bỏ đi. Đó là thầy giáo mà, trước mặt học sinh sao thầy ấy bỏ xuống mặt mũi được?”

Tô Noãn cười lạnh, thầy giáo? Thầy giáo sợ mất mặt trước học sinh của mình, thế sao thầy giáo không nghĩ đến sau khi học sinh bị vũ nhục trước mặt bạn học đồng trang lứa thì sẽ có hậu quả gì.

Trình Ngộ vốn chỉ có một ít vấn đề về tâm lý, cô không dám tưởng tượng nếu hôm nay cậu ấy thật sự bị lục soát người thì sau này sẽ bị ảnh hưởng tới mức nào nữa.

Thân là giáo viên, nếu muốn người khác tôn trọng, vậy đầu tiên phải biết tự trọng, nếu không ông không xứng được học sinh tôn trọng!

Mặt giáo viên Toán lúc xanh lúc đỏ, đứng ở đó không biết nên làm thế nào. Ông ta cho rằng sẽ có người lên tiếng tạo bậc thang cho ông ta đi xuống, nhưng mà học sinh trong lớp đều cúi đầu. Ông ta định đẩy cửa rời đi nhưng cũng không biết vì sao ông ta lại có cảm giác nếu không xin lỗi, Tô Noãn nhất định sẽ không cho qua chuyện này.

Trong phòng học là sự yên tĩnh kỳ lạ, một lúc lâu sau, thầy giáo dạy Toán không cam tâm ném giáo án lên bàn, hít sâu một hơi, mở miệng nói với Trình Ngộ: “Trình Ngộ, hôm nay thầy làm như vậy là không đúng, mong em có thể tha thứ cho thầy.”

Trình Ngộ chấn động, ngẩng đầu nhìn sắc mặt khó coi của giáo viên Toán. Cậu mím môi, mở miệng đáp: “Không sao.”

Trong phòng học, mỗi người đều cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thầy giáo không có cách nào tiếp tục giảng dạy, nói một tiếng cả lớp tự học rồi lập tức rời đi.

Mà cho đến tận lúc tan học buổi chiều Tô Noãn vẫn ngồi bên cạnh Trình Ngộ.

Không phải cô không định về chỗ của mình, mà là bởi vì ở dưới bàn, chỗ không bị ai nhìn đến, tay cô đang bị tay Trình Ngộ nắm chặt không buông.

Đúng lúc cô cảm thấy khóc không ra nước mắt, lại nghe thấy hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm, rốt cuộc cũng có thể an tâm.

Trước mắt, độ hảo cảm của Trình Ngộ với cô là 40.

Độ hảo cảm tối đa là 100, cô như cảm nhận được một nửa cảm giác của người sắp trèo lên đỉnh Everest vậy.

Cô ngồi cau mày, không hề biết ở phía sau, Triệu Triệt đang ngắm nhìn bóng lưng thon dài mảnh khảnh của mình. Cậu ta nhớ lại hình ảnh mới vừa rồi cô bình tĩnh nhìn giáo viên, dáng vẻ không chịu lùi bước ấy, tâm tình bỗng nhiên trở nên phức tạp.

Trước kia cậu ta thật sự rất ghét Tô Noãn, bởi vì cậu ta từng nhìn thấy rất nhiều lần Tô Noãn cãi nhau với ba cô tại nhà họ Tô, không thì cũng tranh cãi với Tô Anh ở trường học.

Khi đó, cậu ta cực kỳ ghét cô, cảm thấy cô hệt như một con gà trống hiếu chiến luôn sẵn sàng khai chiến.

Nhưng vừa rồi, cô rõ ràng vẫn giống như cũ không chịu nhượng bộ, không lùi bước bảo vệ Trình Ngộ, thậm chí bắt giáo viên Toán phải xin lỗi cậu ta. Cùng một dáng vẻ, nhưng cậu lại cảm thấy hoá ra cô cũng có thể động lòng người đến thế.

Những ngày kế tiếp, Tô Noãn cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì lúc Trình Ngộ dạy học bù cho cô đã có những biến hoá rõ ràng. Không còn là ngữ điệu lạnh như băng, thanh âm cậu đã trở nên ôn hòa hơn nhiều, giảng xong còn chủ động hỏi cô có gặp vấn đề gì khác không.

Lúc ăn cơm ở nhà cô, cơm nước xong Trình Ngộ sẽ chủ động đi rửa bát.

Nhìn thiếu niên mặc tạp dề nghiêm túc rửa bát, Tô Noãn luôn có loại cảm giác thành tựu như nhà có đứa con mới lớn.

Nhưng cùng lúc đó, sự giằng co căng thẳng giữa thầy giáo Toán học và cô cũng hiện ra thấy rõ.

Mỗi lần tới tiết Toán, thầy giáo sẽ đặt ra vấn đề rồi điểm tên bắt cô trả lời, không trả lời được thì bị phạt ra đứng ngoài hành lang.

Tô Noãn còn có chuyện gì chưa từng trải qua, sao có thể để ý một hai hình phạt nhỏ nhoi như thế. Mỗi lần đứng bên ngoài cô đều nhàm chán nhìn vào trong lớp học, góc độ này lại vừa vặn nhìn thấy Hàn Liệt đang cúi đầu tập trung chơi game.

Ngoại trừ một thân khí lạnh người sống chớ lại gàn, không thể không thừa nhận, vẻ ngoài của Hàn Liệt thật sự không tồi. Có lẽ kém Trình Ngộ tinh xảo, nhưng vẫn mang theo đặc điểm nam tính góc cạnh.

Tô Noãn loay hoay rút bút chì và notebook từ khe cửa sổ ra, vừa nhìn sườn mặt Hàn Liệt vừa xoát xoát vài cái bắt đầu vẽ tranh.

Nguyên chủ Tô Noãn rất thích vẽ tranh, trùng hợp, cô cũng vậy.

Việc này vừa có thể tống cổ thời gian nhàm chán, thứ hai... Đối tượng công lược số 1 Trình Ngộ đã hơi có tiến triển, cô cũng có thể suy xét bắt đầu công lược mục tiêu số 2.

Triệu Triệt không cần nói làm gì, cô chưa công lược, cậu ta đã chủ động nhào tới.

Tan học, Triệu Triệt an ủi Tô Noãn vài câu rồi đi trước bởi có việc. Nhìn thấy bóng dáng Hàn Liệt đi chậm, Tô Noãn nghĩ ngợi rồi gọi một tiếng.

Hàn Liệt dừng lại, không tình nguyện quay đầu nhìn cô, khóe mắt đuôi lông mày tràn ngập vẻ không kiên nhẫn: “Có việc?”

Tô Noãn đưa trang giấy trong tay cho cậu ta, cười ngượng ngùng: “Lúc bị phạt mình nhàm chán quá nên vẽ.”

Hàn Liệt theo bản năng cúi đầu, thấy người trên giấy giống mình như đúc, tựa như có thể nhìn ra mày hơi nhíu lại, hẳn là biểu tình của cậu khi lúc chơi game xuất hiện sai lầm.

Vẽ rất tốt! Cậu ta khách quan đánh giá.

Sau đó, ở trong ánh mắt trợn tròn vì ngạc nhiên của Tô Noãn, cậu ta duỗi tay vo tờ giấy lại, không thèm nhìn đã trở tay ném thẳng vào thùng rác bên cạnh. Hàn Liệt nhướng mày nhìn Tô Noãn, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Cậu có biết cái gì gọi là cóc đeo guốc khỉ đeo hoa không[1]?”

[1] Cóc đeo guốc khỉ đeo hoa: Ẩn dụ để chỉ việc bắt chước người khác, không những bắt chước không tốt mà còn khiến bản thân trở nên ngốc nghếch.

Là vì biết cậu ta từng tìm Tô Anh vẽ tranh cho nên cũng muốn dùng thủ đoạn tương tự để tới gần à?

Tô Noãn đột nhiên nghe thấy thành ngữ này thì hơi đờ ra, sau đó lại nhìn thấy Hàn Liệt lộ ra nụ cười khinh thường: “Tỉnh lại đi, cho dù cậu có làm cái gì thì lúc tôi nhìn thấy cậu sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi!”

Dứt lời, không quay đầu lại mà xoay người rời đi.

Tô Noãn đứng đó nghiến răng nghiến lợi, vô cùng muốn đuổi theo cho cậu ta một cước từ sau lưng, nhưng rồi lại chỉ có thể an ủi bản thân.

Lấy nhiệm vụ làm trọng, lấy nhiệm vụ làm trọng, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, về sau đợi cô lật ngược tình thế, đó sẽ là lúc tên oắt đó phải hối hận.

Cô bĩu môi xoay người trở lại phòng học thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà.

Mới đầu, cô chỉ cảm thấy thầy giáo dạy Toán mất mặt nên chắc phát tiết mấy ngày cũng xong thôi. Nhưng chờ suốt một tuần mà ông ta vẫn y như cũ, đến lúc lại bị phạt nữa Tô Noãn mới ý thức được giáo viên Toán rõ ràng đang có ý định giằng co đến cùng với cô.

Ông ta không để tâm người khác nói về mình thế nào, ông ta chỉ muốn cô không được thoải mái.

Triệu Triệt cũng phát hiện ra, cậu ta thật sự rất khinh thường khi người làm thầy kẻ khác lại có đức hạnh như vậy, đang nghĩ không biết có nên để người nhà lên tiếng hay không.

Nhưng chờ tới thứ hai, cậu ta đột nhiên phát hiện Tô Noãn có người ngồi cùng bàn, là Trình Ngộ.

Tô Noãn cảm thấy kỳ quái, tại sao Trình Ngộ lại ngồi cạnh cô chứ. Mãi đến lúc vào tiết Toán, giáo viên lại gọi cô trả lời câu hỏi, ngón tay Trình Ngộ nhẹ nhàng đẩy đáp án lại đây.

Tô Noãn thấy hơi buồn cười, nhìn vào đáp án trả lời, giáo viên toán học thấy vậy thì lạnh lùng nhìn vào mắt cô và Trình Ngộ, mặt không biểu cảm bảo cô ngồi xuống.

Tô Noãn không thể không khen cậu: “Vẫn là Trình Ngộ thông minh nha, cậu không nhìn thấy được gương mặt kia của thầy ấy đâu, sắp đen tới mức nhỏ giọt nước rồi.”

Thiếu niên liếm môi, quay đầu lại nhìn, cô nghiêm túc mở miệng: “Mình sẽ không mặc kệ cậu.”

Cậu sẽ không quên, khi tất cả mọi người nghi ngờ, trách cứ cậu ăn trộm, là thiếu nữ bên cạnh nắm lấy tay, bảo vệ tự tôn yếu ớt của cậu.

Hiện tại cô vì cậu mà bị liên lụy, cậu sẽ không bỏ mặc cô.

Năng lực của cậu hữu hạn nên cậu sẽ dùng chính năng lực hữu hạn ấy bảo vệ cô.

Độ hảo cảm của Trình Ngộ với cô tăng lên không ít, Tô Noãn thật sự rất vui vẻ, nhưng vấn đề là sau khi tăng lên trong một khoảng thời gian, độ hào cảm ấy đã chững lại không thay đổi một chút nào nữa.

Cô biết bởi vì xuất thân và hoàn cảnh sinh sống làm cậu rất khó mở lòng với người khác. Bây giờ cô đã có 40 độ hảo cảm trong lòng cậu, như vậy đã là không tồi rồi.

Cô dám khẳng định, người bên cạnh Trình Ngộ không có ai có độ hảo cảm vượt qua 50.

Cậu rất trầm tính, không trở mặt với ai nhưng cũng không gần gũi ai.

Triệu Triệt hẹn cô đi khiêu vũ mấy lần nhưng đều bị cự tuyệt. Bởi vì cô đang nghĩ cách nên làm thế nào để mối quan hệ của mình với Trình Ngộ càng gần gũi hơn.

Trong lúc cô đang vắt óc suy tư, thanh âm nôn nóng của hệ thống vang lên trong đầu: “Ký chủ ký chủ, Trình Ngộ đang bị ngược đãi ở cô nhi viện, cậu ta sắp phải trải qua chuyện trọng đại khiến bản thân hắc hóa, ký chủ nhanh đi cứu cậu ta đi...”

Tô Noãn lập tức bật dậy, cầm quần áo ra cửa: “Làm tốt lắm 438, đúng là bé ngoan.”

Không để ý tới hệ thống cực kỳ nhân tính không đáp trả, cô ra cửa bắt xe đi về phía cô nhi viện ở ngoại thành, dọc theo đường đi còn không ngừng thúc giục tài xế tăng tốc.

Bởi vì đã được xây rất nhiều năm, cô nhi viện thoạt trông có hơi âm u, bốn phía là hàng rào tường vây sắc bén, phía trên là dây đằng leo chằng chịt. Từ ngoài nhìn vào giống như lâu đài theo phong cách gothic, nơi đó tựa như đầu một con quái thú âm trầm muốn chọn người để ăn, còn cửa sắt lớn loang lổ vết sơn chính là chiếc mồm to như một bồn máu.

Trời vẫn chưa tối, cô xuống xe rồi chạy như bay vào trong cô nhi viện.

Trong viện trống trải, tốp năm tốp ba những đứa bé mặc quần áo cũ ngồi xúm lại chơi đùa với nhau, bàn đu dây cũ nát được đẩy lên cao phát ra âm thanh kẽo kẹt... Có nhân viên tình nguyện đang đứng ở hành lang dài chú ý bọn nhỏ.

Rõ ràng là một khung cảnh an tường đến thế nhưng Tô Noãn lại cứ có cảm giác lạnh sống lưng.

Không có thời gian để quan tâm nhiều, cô theo chỉ dẫn của 38 mà tiếp tục đi. Trong ánh mắt khó hiểu của những nhân viên tình nguyện, cô cắn răng chạy vọt vào tòa nhà đối diện, xông thẳng lên tầng 3 ba chạy tới văn phòng cuối cùng hành lang.

Văn phòng của viện trưởng.

Mượn quán tính, cô dùng 1 chân mạnh mẽ đá văng cửa phòng ra. Trong chớp mắt Tô Noãn cảm thấy bản thân như đại hiệp cứu người thời ở cổ đại, còn chưa kịp hưởng thụ, tình huống trong phòng đã khiến cô lập tức sửng sốt, sau đó là tiếng hét giận dữ đến đỏ mắt.

“Dừng tay, ông đang làm cái gì thể hả!”

Đây là một văn phòng lớn, có thể nhìn ra được bày trí rất lịch sự tao nhã, nhưng lúc này đây căn phòng lịch sự tao nhã ấy đã biến thành một đống hỗn độn.

Trên mặt đất là một đống lộn xộn gồm đèn bàn, cốc thủy tinh, sách vở, trang giấy... Mà trên bàn làm việc đối diện cửa lớn, Trình Ngộ đang bị một tên đàn ông to lớn ấn xuống, hai mắt cậu tràn đầy hận ý oán độc, điên cuồng mang theo cả tuyệt vọng.

###

[1] Cóc đeo guốc khỉ đeo hoa: một thành ngữ có nguồn gốc từ truyện ngụ ngôn. Người đẹp Từ Hy Viên thường lấy tay che ngực và cau mày vì đau lòng. Khi cô gái xấu xí nhà kế bên nhìn thấy, cô ấy nghĩ rằng dáng điệu của cô ấy đẹp, và cô ấy làm theo gương của cô ấy, nhưng cô gái xấu xí còn xấu hơn. Ẩn dụ để chỉ việc bắt chước người khác, không những bắt chước không tốt mà còn khiến bản thân trở nên ngốc nghếch.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.