Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 8: Chương 8: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 08




#Editor: Bao Tô Bà#

Trong chớp mắt nhìn thấy Tô Noãn, rõ ràng Trình Ngộ cảm thấy hơi bất ngờ một chút. Không đợi cậu phản ứng lại, Tô Noãn đã hét lên đầy giận dữ, thuận tay cầm chiếc đèn đặt dưới đất rồi vọt lên.

Bởi vì lửa dục và tức giận, tên đàn ông vốn có gương mặt thoạt nhìn khá đoan chính nay lại trở nên vặn vẹo. Hai mắt phiếm đỏ, ông ta không kịp phòng ngừa đã bị Tô Noãn hung hăng đập một cú thật mạnh vào người. Ông ta gào một tiếng giận dữ rồi lui về phía sau, Tô Noãn nhân cơ hội vội vàng nâng Trình Ngộ dậy.

Nhìn thấy trên cổ thiếu niên có vết thâm đen do bị véo, da thịt ở cánh tay thì bong tróc... Thêm cả dây lưng quần cũ nát cũng bị kéo ra, trong lòng Tô Noãn ngập tràn khí lạnh.

Cô bỗng nhiên nhớ tới hồi trước từng xem qua một bộ phim điện ảnh tên là lò luyện.

Ở nơi đó, những đứa trẻ bởi vì câm điếc mà bị bắt rồi làm hại... Khi ấy cô còn không tin trong hiện thực sẽ có loại chuyện như vậy, nhưng hiện tại... nhìn thấy dáng vẻ của thiếu niên bên cạnh, cô thấy lòng mình chứa đầy khiếp sợ và lạnh lẽo.

Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trần gian.

Cô không thể tin nổi, cô nhi viện như vậy, viện trưởng như vậy, những đứa trẻ đó và Trình Ngộ tuổi niên thiếu rốt cuộc đã phải trải qua một cuộc sống sinh hoạt đen tối, u ám tới mức nào...

Ánh mắt hung hăng nhìn thẳng về phía viện trưởng đang vỡ đầu chảy máu, cô kéo Trình Ngộ chạy ra ngoài, thoát khỏi con quái thú với chiếc miệng như bồn máu to, ngăn cản một chiếc taxi. Trong tầm mắt chứa điều nghi hoặc của tài xế, Tô Noãn ngồi phía sau ôm thật chặt thiếu niên, mãi cho đến khi đưa cậu về đến nhà mình.

“Trình Ngộ?” Đèn trong phòng đều tắt, không gian tối đen làm Trình Ngộ có cảm giác an toàn hơn một chút. Tô Noãn khẽ mở miệng, vươn tay về phía cậu thiếu niên đang ngồi trong một góc của chiếc sô pha.

Cơ thể Trình Ngộ đột nhiên run lên.

Tô Noãn thấy hơi lo lắng, nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào cậu, thiếu niên bất chợt ngẩng đầu xoay người, tầm mắt giao nhau... Không có nước mắt sợ hãi giống như trong tưởng tượng của cô, trên mặt cậu là lạnh lẽo, là hận thấu xương.

“Chờ mình lớn hơn chút nữa...” Thiếu niên đè nén giọng nói, thanh âm nghẹn ngào: “Mình sẽ giết chết ông ta!”

Trong lòng Tô Noãn bất chợt nhảy dựng, cô vội vàng nắm lấy tay thiếu niên, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cậu: “Trình Ngộ, nhìn mình... Đừng sợ, mình sẽ không để ông ta tổn thương cậu lần nữa, mình bảo đảm. Cậu không cần quay lại đó nữa, chúng ta sẽ ở cùng nhau, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau có được không?”

Cô nắm chặt tay thiếu niên rồi nhìn thẳng vào cậu, một lúc lâu sau, đôi con ngươi đen nhánh của cậu mới từ từ dừng trên gương mặt cô, bình tĩnh nhìn cô.

Tô Noãn vội vàng mở miệng: “Không cần giết ông ta, ông ta là người xấu, nhưng cậu thì còn rất nhiều cơ hội, còn cả tương lai sáng lạn. Chờ cậu lớn lên rồi sẽ biết cuộc đời này thật sự rất tốt đẹp, cậu không thể vì một kẻ cặn bã mà huỷ hoại bản thân mình, biết không?”

Môi Trình Ngộ khẽ mấp máy, nước mắt tuyệt vọng trào ra như thủy triều.

“... Cậu, cậu không hiểu đâu, mình không có tương lai, mình...”

Thiếu niên còn chưa nói dứt lời, Tô Noãn đã vội ôm cậu vào trong ngực. Giống như dỗ dành đứa bé, cô vỗ nhẹ lên vai Trình Ngộ giọng nói dịu dàng mang theo kiên định khẽ vang lên: “Không đâu, mình bảo đảm, mình thề, mình sẽ luôn quan tâm đến cậu. Tin tưởng mình, cậu sẽ bình an khỏe mạnh lớn lên, sẽ nhìn thấy tương lai tươi sáng. Khi ấy lớn lên rồi, nhớ về hiện tại, cậu sẽ chỉ cười coi đó là một cơn ác mộng mà thôi. Mình thề đấy, cậu nhất định sẽ có một tương lai tốt đẹp...”

Thiếu niên vùi đầu trong lòng cô, ôm chặt cô không buông, cậu phát ra thanh âm nức nở như những con vật bé nhỏ yếu đuối.

Một lúc lâu sau, khi thiếu niên đã hơi bình phục, Tô Noãn mới buông ra để cậu đi mở nước tắm.

Trình Ngộ ngây người trong phòng tắm gần hai tiếng đồng hồ. Thiếu niên tắm rửa xong, bước ra. Cậu mặc áo ngủ màu xám mà cô mua, mái tóc ẩm ướt, gò má phiếm hồng, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu có sinh khí.

Thiếu niên đứng ở đó nhìn về phía cô. Cậu không được tự nhiên dời mắt, sườn mặt tinh xảo đẹp đẽ hiện đầy vết bầm xanh tím xấu xí.

Tô Noãn thật sự cảm thấy đau lòng cho đứa bé này. Cô kéo Trình Ngộ ngồi xuống, ngựa quen đường cũ giúp cậu xử lý vết thương trên người.

Cũng may không có nhiều vết thương bị rách da lắm, đa số đều là bị đánh đến ứ máu, chỉ có thể dần dần khôi phục.

Bôi thuốc xong, cô lại lấy máy sấy tóc ra vừa sấy tóc cho cậu vừa luồn năm ngón tay chải vuốt mái tóc ngắn cho cậu thiếu niên.

Tóc của cậu rất đen rất mềm mại, sờ vào rất thích, Tô Noãn cứ như vậy tự nhiên giúp cậu vừa sấy vừa chải tóc, không hề nhận thấy được bên tai thiếu niên dần hiện lên một màu phiếm đỏ khả nghi.

Cô nấu xong hai bát mì. Lúc hai người ngồi đối diện nhau ăn, cô nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở độ hảo cảm của thiếu niên trước mặt: 50.

“Sau này cậu đừng trở về đó nữa, ở lại đây đi.” Cô nhìn về phía thiếu niên rồi mở miệng.

Động tác ăn mì chợt dừng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tô Noãn nhìn thẳng vào hai mắt trầm tĩnh của thiếu niên, nghiêm túc mở miệng: “Mình nói, mình sẽ lo cho cậu.”

Trình Ngộ rũ mắt, tay đặt dưới bàn dần dần nắm chặt.

Cậu cũng biết, bản thân đã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, vì mỗi lần người kia đánh cậu lại càng thêm tàn nhẫn, ông ta ngược đãi, lột đồ của cậu.

Đó mà là người ư? Không, đó là súc sinh, đến súc sinh cũng chẳng bằng!

Cho nên cậu muốn giết chết ông ta, đương nhiên là có kế hoạch giết.

Nhưng mà, dẫu có kế hoạch, giết người vẫn là giết người, cậu rõ ràng đang lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc.

Cậu cũng không muốn làm như vậy, nhưng không còn cách nào khác nữa, cậu đã chạy tới đường cùng rồi... Cậu muốn đi học, người đàn ông kia cung cấp cho cậu học phí, cho cậu nơi để đặt chân. Chỉ có đi học, cậu mới có thể thoát khỏi nơi sinh hoạt u ám dơ bẩn đó.

Cậu trầm mặc, lo lắng thiếu nữ ngồi đối diện sẽ hỏi cậu, hỏi những chuyện cậu không có cách nào có thể mở miệng kể ra, giật xuống lớp áo tôn nghiêm cuối cùng đang cố gắng bấu víu trên người cậu.

Cậu vừa lo lắng, lòng lại tràn đầy tự giễu.

Cô ấy đã nhìn thấy, không phải sao, cô ấy không ngốc, tự nhiên sẽ biết cậu phải trải qua chuyện gì... Những chuyện đó là quá khứ của cậu, cậu thống hận, tuyệt vọng nhưng cũng chẳng thể thay đổi.

Cậu im lặng chờ đợi, nhưng chờ một lúc lâu, cô gái ngồi đối diện vẫn không cất tiếng. Lúc này cậu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ mỉm cười đẩy lại chỗ cậu một chiếc thẻ ngân hàng.

“Đây là học phí cho nửa năm học sau, mình đã gửi hết vào bên trong rồi. Sau này phải làm phiền cậu giúp mình học bù nha, mình cũng muốn thi đậu đại học!”

Thấy Trình Ngộ không nói lời nào, Tô Noãn thong thả mở miệng: “Giờ bọn mình đang học cấp ba, cậu cố gắng thêm nửa năm nữa thôi là có thể thi đậu đại học. Về sau, cuộc đời của cậu sẽ hoàn toàn thay đổi, đồng ý với mình, nhất định không được từ bỏ, được không?”

Trình Ngộ ngẩng đầu, mấp máy môi, lần đầu tiên chủ động nói chuyện: “Tại sao?”

Tại sao lại giúp cậu?

Tô Noãn cười đáp: “Cậu cũng giúp mình mà, cậu giúp mình học.”

Mắt Trình Ngộ hơi cụp xuống: “Nhưng mình thu phí!”

Tô Noãn hơi giật mình, sau đó lại cười: “Nhưng chung quy lại thì cậu vẫn giúp đỡ mình mà, không phải sao? Hơn nữa, hai chúng ta là hỗ trợ lẫn nhau, cậu giúp mình học bù, thành tích của mình được nâng cao làm mình thật sự rất vui. Mình thì dùng tiền tiêu vặt trả học phí, như vậy không phải là hai bên cùng có lợi rồi à?”

Trình Ngộ hé môi: “Cậu còn cho mình ở lại...”

“Chỉ có cậu giảng thì mình mới hiểu bài thôi, nếu cậu không giúp mình học, vậy chắc mình phải khóc thành tiếng mất!”

Không đợi Trình Ngộ mở miệng, cô chớp mắt cười với cậu: “Quan trọng nhất, chúng ta là bạn bè. Trước đây mình bắt nạt cậu, đối xử với cậu không tốt, mà cậu còn nguyện ý dạy mình học, vậy mình đương nhiên phải báo đáp cậu rồi.”

Trình Ngộ rũ mắt, hơi khẩn trương siết chặt tay.

Lúc trước cậu chỉ muốn kiếm thêm ít tiền từ việc dạy kèm và để cô không tiếp tục bắt nạt cậu nữa mà thôi, không phải giúp cô học bù. Ngay từ đầu, cậu đã không có ý định nghiêm túc dạy kèm cô, đến một cái giáo án tử tế cũng không có. Cho nên lúc trước nghe thấy cô hiểu bài rồi hỏi lại, cậu mới kinh ngạc như vậy.

Cắn răng một lúc lâu, thiếu niên rốt cuộc cũng lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Tô Noãn, nói từng chữ một: “Mình sẽ nghiêm túc giúp cậu học bù, cũng có thể giúp cậu làm rất nhiều chuyện khác, mình sẽ không từ bỏ.”

Thiếu niên nhìn cô gái trước mắt đang mỉm cười nhìn cậu, nắm chặt tay, thanh âm của cậu bởi vì vội vàng mà hơi run rẩy: “Sau này mình sẽ báo đáp cậu!”

Tô Noãn cười gật đầu: “Được, chờ sau này nếu ba mình không nuôi mình, cậu nuôi mình là được.”

Trình Ngộ bình tĩnh gật đầu: “Được!”

“Nhắc nhở độ hảo cảm, độ hảo cảm của ba đối tượng công lượng hiện tại lần lượt là:

Trình Ngộ: 70

Hàn Liệt: -20

Triệu Triệt: 80.”

Tô Noãn bật cười, mặc dù độ hảo cảm của Trình Ngộ đã vượt qua 70 nhưng Hàn Liệt thì lại -20. Cũng không sao, dẫu sao thì còn một vở kịch lớn đang chờ cậu ta. Còn về Triệu Triệt, cô còn chưa công lược tự cậu ta đã tăng độ hảo cảm lên 80 rồi.

Đơn giản như vậy, khó trách số lượng đồng vàng khen thưởng ít nhất.

Buổi tối, Trình Ngộ mặc áo ngủ nằm trên giường. Cậu nhìn căn phòng ấm áp, đáy mắt tuy rằng đen nhánh nhưng lại lộ ra ánh sáng lấp lánh.

Cô nói, tương lai rất tốt đẹp, cô nói cô thề, cậu sẽ có một tương lai rất rất tốt đẹp...

Hy vọng sinh ra từ tuyệt vọng luôn luôn đẹp đẽ mê người. Thiếu niên nhắm mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ, khóe miệng cậu hơi cong lên lộ ra nụ cười mỉm dịu dàng.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.