Nữ Phụ, Ta Chấp Hết! Các Nam Chính Tới Đi.

Chương 8: Chương 8: Nam chủ lên sàn




Cô được sự đồng ý của dì cho học lại nên cô muốn học hết tất cả phong tục, sinh học, vật lí, toán,..của thế giới này. Tuy cô biết ca từ, thi phú,vẽ, cờ,...nhưng đối thế giới này vẫn còn xa lạ

.....sáng 8h, cô học các môn toán,sử “ cô không ngờ thời xưa thế giới này cũng có nguồn gốc chiến tranh giống hệt thế giới cô”,..English “ Anh là cô biết rất rõ,không chỉ mỗi Anh mà cô biết các tiếng khác như: nhật, hàn, ý,..”,.....

......cô học đến 12h30. 3h chiều là cô học đàn piano.

...... Lịch trình cứ thế lặp đi lặp lại, cho tới một bữa, giáng sinh( noel) cô bắt đầu được nghĩ, đi khắp con phố là những bông tuyết trắng phủ đầy mặt đường, làm cô rất nhớ ngày đó” ngày tồi tệ vô cùng,cũng là ngày giáng sinh này”, trên mọi con phố những đôi cặp tình nhân đi song song với nhau, họ cười nói vui vẻ, chỉ thấy mình tủi thân một mình.

Tuyết càng rơi mãnh liệt thì đôi chân cô vẫn đi về phía trước, không biết về đâu cứ bước đi như vậy. Chợt trong con hẽm nhỏ

Bịch

Bốp..

Bốp...

Cô nghe tiếng gậy thúc mạnh vào đầu người khác, những âm thanh đánh nhau tàn nhẫn, cô đứng đó chợt có 5,6người bước ra khuôn mặt bậm trợn cô núp vào tường để họ không phát hiện. Cô đâu có ngu lồi mặt ra để họ đánh với lại tình cảnh như vậy nó giống thế giới cô bọn cướp giặc luôn luôn canh me ngoài đường để cướp dân chúng.

Khi bọn hắn đi rồi,thì cô tò mò, người bị đánh trong đó là ai? Cô mạnh dạn, liều bước vào vì sự tò mò của mình.

( tg: chị kim à tò mò hại chết thân đấy ạ.

Kim: thì sao, làm gì được nhau, hửm.* tay cầm dao*

Tg* đỗ mồ hôi *: dạ dạ chị cứ tiếp tục..haha)

Xuất hiện một người con trai đang nằm đó vận áo sơ mi

trắng và quần dài đen nhìn người anh giống vị trích tiên không hề nhiễm bụi trần nhưng vết máu đỏ thẵm đó nhìn không hề ngứa mắt mà còn tăng lên vẻ đẹp của anh. Cô bước đến lay lay anh tỉnh, cô trong mắt nhìn miệng thì lẫm bẩm” tác phẩm của nghệ thuật nga” cô vuốt ngực mình cho tỉnh nhìn người trước mắt này.

Anh ta có mái tóc đen mật, khuôn mặt là một đường nét hoàn hảo không chỗ thừa, anh vẫn nhắm mắt lông mi dài như lông vũ, môi bạc mỏng ( bạc mỏng: đỏ hồng đấy)

cuốn hút người khác muốn tới gần anh, ở anh toát lên vẻ lạnh lùng một cách vô thức.

Cô nhìn vết thương anh, nó đã bầm tím mà may bọn du côn còn nương tình không đấm vào mặt đẹp trai của anh ta. Theo quy tắc cô

“ gặp người đẹp trai khi họ gặp nạn phải cứu. Chỉ vì một câu họ đẹp nên có quyền, để mai sau tích đức cho con cái”

Cô thấy anh vẫn ngất nên đã nâng bàn tay nhỏ bé của mình vòng qua người anh dìu anh về nhà mình. Dù sao ở nhà đâu có ai( đi chơi noel hết rồi). Trên con phố đèn tối lung linh những bông tuyết trải dài trên con đường họ, ánh đèn phố phường chiếu rọi trên những bước chân họ đi, trong lúc mơ màng anh mơ thấy đôi tay nhỏ bé và giọng nói dịu dàng giúp hắn. Mà ai đang cứu hắn? Chỉ ngửi thấy mùi hương hoa hồng rất nhạt trên người cứu anh, nó rất lôi cuốn và rất dễ chịu.

.................

Về nhà

Bịch

Cô thả anh xuống dần, đôi mắt tóe lửa nhìn ai đang ngủ kia” cô khiêng bao cát nặng gần chết, vậy mà người con trai này vẫn ngủ ngon lành” cô lấy hộp sơ cứu, để băng bó, rửa vết thương cho anh

Anh mệt mỏi mở đôi mắt nặng trĩu, đập vào mắt anh là cô bé 9 tuổi nhìn rất khả ái nha, còn nhỏ mà xinh đẹp như vậy rồi. Chậc chậc...*anh chậc lưỡi*

“ dậy rồi à, anh tên gì?”_cô nhìn anh mà tay cứ tiếp tục băng bó

“ ừ Mạnh Thiên Kì”_anh hờ hững nhìn người con gái trước mặt

What???Là nam chính đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.