Chương 172:
“ Chỉ Thiên Cơ miêu tộc thoát khỏi đại nạn.” Diệp Vũ nhíu mày, sắc mặt biểu lộ bán tin bán nghi.” Tiểu nha đầu, đừng nghĩ rằng bổn tôn là hài tử ba tuổi, ngươi cho rằng một tên không đạt đến tiên nhân, không, cho dù là tiên nhân có đủ sức làm ra điều đó, không nói có thể tẩy não một đại lục, cho dù là một vực cũng không thể làm ra điều đó.”
Diệp Vũ không tin cũng không phải không có lý do, Thiên Việt vị diện rộng bao lớn bọn họ có thể hiểu rõ, cho dù là bỏ ra mấy nghìn năm du lịch khắp nơi, Mộ Ly cũng không tự tin rằng mình sẽ đi hết vị diện ngõ ngách.
Mộ Ly bất đắc dĩ lắc đầu, nàng cũng hiểu lời nói của mình rất mơ hồ khó thể tiếp nhận, bàn tay bổng thoáng xuất hiện một quyển sách trầm trọng, màu đen da thú, phía trên có kim loại chạm khắc tinh sảo, không hề tục khí mà lộ ra vẻ bất phàm.
Mộ Ly một tay khẽ lật, trầm trọng quyển sách phát ra một tia sáng huyền bí, tiếng xoạt xoạt lật sách từ bên trong ánh phát ra, thoáng chốc dừng lại.
“ Tiền bối, đây là ta nghi ngờ vụ việc này có liên quan.” Mộ Ly đi đến bên cạnh Diệp Vũ, một tay cầm quyển sách cho hắn xem.
“ Đây là.” Diệp Vũ nhíu mày, bên trong ghi lại là một loại tế đàn, không, đúng hơn là một chuỗi tế đàn hệ thống được liên thông nhau bằng những phức tạp đường dẫn, những đường dẫn này sẽ liên kết các tế đàn trãi rộng khắp lục địa rồi dẫn về đầu não, mà cái gọi là đầu não được xưng là “ Điện “.
“ Không thể nào, những thứ dơ bẩn này tại sao có thể xuất hiện trên thế gian, nếu loạt vào trong tay ma môn, thế giới huỷ diệt chỉ trong gang tấc.” Càng tìm hiểu kĩ bên trong bí văn, Diệp Vũ không tránh sự hoảng sợ từ trong lòng.
“ Đúng vậy, hệ thống tế đàn này sẽ giúp người thi triển thần thông từ “ Điện” có thể phát tán trong khu vực của tế đàn, điều này cũng có nghĩa, tế đàn được đặt khắp vị diện, thì vị diện sẽ rơi vào thảm cảnh.” Mộ Ly lời nói không còn sự bình thản như mọi khi, sắc mặt âm trầm nhìn bên trong bí văn.
Dù không phải là lần đầu tiên đọc đến những tin tức này, nhưng khi mỗi lần nàng quan sát bên trong những tin tức đó, một trận ác hàn khiến nàng không khỏi rùng mình than thở.
“ Nha đầu, điều này quả thật quá điên rồ, cho dù có thể thành công sử dụng những tế đàn này đi chăng nữa, thì ta tin chắc đại giới sẽ trả cái giá rất đắc.” Diệp Vũ lắc đầu nhìn Mộ Ly, một mặt nghiêm túc nói với nàng.
“ Đúng vậy, ngài nghỉ lấy Bắc quốc căn cơ thâm căn cố đế, hiện tại đã nên thống nhất đại lục, vậy thì tại sao suốt mày nghìn năm bọn họ hầu như bế môn cửa khẩu, cách biệt hoàn toàn với những Vực khác.” Mộ Ly tiếp tục nói “ Đó chẳng phải vì lần đó đã trả ra một hồi đại giới, mà cho đến hiện tại vẫn chưa đền bù hết tổn thất, nữ nhân này xuất thủ thật ngoan độc, thậm chí đối với cả vương quốc của mình ra tay, ta không tin hành động nghịch thiên như vậy sẽ thoạt khỏi thiên đạo con mắt, dù sao Bắc Quốc đã bị thiên phạt tan đàn xẻ nghé, nữ nhân này cũng không tránh khỏi diệt vong, cho dù bước một bước tiên nhân cảnh giới.”