Chương 76: Khoảnh Khắc Tuyệt Vọng.
“ Phụ thân.”
Cốc U Lan hốc mắt đỏ hoe, một loạt hình ảnh xuất hiện trong đầu nàng như đang khơi gợi ký ức đau thương.
Những hình ảnh dường như đã phai mờ nhưng lúc này lại hiển hiện ra trước mắt nàng một lần nữa. Khoảnh khắc nàng tuyệt vọng nhìn phụ mẫu mình chết dưới huyết trảo, khoảnh khắc vô lực nhìn người thân chết trước mắt mình, khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy bản thân vô lực kháng cự, vô năng chống trả để đòi lại mạng sống của thân nhân, trơ mắt từng người một ra đi trong đáy mắt mình.
Cơn ác mộng đó, mỗi lúc một ăn sâu.
“ Phu quân.”
Tâm tình kiên định của nguyên anh tu sĩ lúc này đã không còn tỉnh táo, Y Tiên lao xuống, mặt không còn máu huyết hoản hốt ôm lấy phu quân của mình.
Cốc Hồn thương thế rất nặng, một lỗ thủng ở ngực bằng một nắm tay, một chiêu thức xuyên thủng từ phía sau xuyên thấu ra trước ngực, máu huyết nhày nhụa trào ra không ngừng. Một hơi thở tàn lụi còn sót lại, nguyên anh tu sĩ vốn đã thoát khỏi phàm thai, chỉ cần nguyên anh còn, tu sĩ sẽ không chết.
“ Chạy đi.”
Cốc Hồn nhìn nàng không sao liền an tâm rất nhiều, hơi hấp dồn dập thúc dục nàng chạy trốn.
“ Ta không đi, có chết ta cũng không bỏ ngươi mà chạy trốn.” Y Tiên chống đỡ hắn đứng dậy, một mực kiên quyết không rời.
“ Phụ thận.” Cốc U Lan bay nhanh về phía họ, hai mắt nàng co rút khi nhìn thấy kinh khủng vết thương.
“ Người..” Cốc U Lan nhìn hắn thương thế, miệng nói không ra lời, con ngươi không kiểm soát được khiến nước mắt cứ trào ra.
“ Lan nhi ngoan, phụ thân không sao, hai người các ngươi nhanh rời khỏi nơi đây.” Cốc Hồn thoại ngữ ngắt quảng rồi lại thở dồn dập.
“ Không, chúng ta không bỏ ngươi lại được.” Nhị nữ đồng thanh, hai người nâng lấy thân thể Cốc Hồn.
Cốc Hồn định nói thêm lời, ngay lúc này bầu trời bổng tối sầm, không khí xung quanh trở nên quái dị, trong không khí du đãng một mùi máu tanh huyết tinh xông vào mũi.
Cốc Hồn ba người cùng chúng nhân Thái Nhất tông chậm chạp ngước đầu lên, tim bổng co thắt lại, hai mắt co rút miệng run rẩy nhìn phía trên hư không. Một bồn máu che lấp cả không gian quanh đây, bên trong bồn máu là một loại cực hạn huyết tinh, như chứa đựng cả một biển máu vô hạn, thậm chí bên trong bồn máu còn nghe đến những tiếng gào thét khóc lóc, phía rìa bồn máu có những huyết trảo của lệ quỷ như muốn bò ra, địa ngục của trần gian lại hiện thế tại đây.
“ Bịnh rịnh đưa đẩy nhau thì có ích gì, các ngươi vốn không thể thoát được nơi đây.”
Huyết Tôn ở giữa bồn máu đen tối phía trên, hắn cao ngạo đưa mắt nhìn xuống bọn họ như sát thần nắm trong tay quyền sinh sát.
“ Khóc lóc đi, gào thét vang xin đi, bởi vì các ngươi sắp đối mặt với cái gọi là cùng cực của sự tuyệt vọng.” Huyết Tôn âm dương quái khiếu, các ngươi nên biết cảm nhận của ta lúc đó, cái cảm giác vô lực chờ cái chết ập đến.
“ Huyết Tôn, rốt cuộc ngươi đã giết bao nhiêu người.” Y Tiên nhìn huyết bồn áp lực, để có thể luyện ra môn thần thông này, không biết hắn đã giết bao nhiêu sinh mạng.
“ Bao nhiêu, ta lại không nhớ đã bao nhiêu người chết trong tay ta, nhưng rất nhanh các ngươi sẽ là một trong số đó, kiệt kiệt kiệt.” Huyết Tôn ngước mặt lên trời cười to, hắn cười nhưng trong lòng không cười.
“ Phụ hoàng, mẫu hậu, rốt cuộc hài nhi cũng đợi được đến ngày này, các ngươi ở trên trời có thấy được không, Vân nhi rốt cuộc đã thực hiện được di nguyện của các ngươi.”
Hiếm thấy một giọt lệ chảy ra, Huyết Tôn uy áp bổng gia tăng, sắc mặt trở nên điên cuồng.
“ Các ngươi đều chết hết cho ta.”
Theo tiếng gào thét điên cuồng của hắn, huyết bồn bổng sôi sục, một loại tận thế huỷ diệt ập xuống đầu bọn người phía dưới.
Trời gián thiên hà, là tận thế tràn ngập trong biển máu, thời gian, dường như chậm nhịp lại, nổi tuyệt vọng như bị kéo dài, khoảnh khắc này, chỉ là một nổi u ám không cam lòng.
Cốc Hồn mặc thương thế lao lên, như chiến binh đứng dậy từ tro tàn của trận chiến.
Hai người Y Tiên tay níu kéo không được, nhìn người thân yêu lao vào cánh cổng của sự giết chóc.
Lâm Phong xiết chặc tay đôi tay, ôm lấy hôn mê nhân tình.
Huyền Tôn to lớn thân ảnh đã đứng trước Mục Dạ, đôi vai vững chắc ấy như muốn gánh chịu tất cả đau đớn cho người phía sau hắn, tay áo lúc này, một bàn tay trắng nõn xiết chặc cánh tay áo không muốn buông, ánh mắt rắt rao nhìn phía sau người này.
Chúng đệ tử nhắm mắt chờ chết, hào khí lúc này đã tan biến không còn, trong đầu bọn họ, lúc này chỉ còn hình ảnh của người mà bọn họ yêu thương.
Thiếu nữ ngước mắt nhìn lên bầu trời huyết tinh, trong mắt nàng pha lẫn sợ hãi cùng chờ đợi.
“ Người nhanh đến đi, sư tôn.”
Mọi người lúc này, mỗi người mang theo một chấp niệm khác nhau, rốt cuộc, phải trở thành bông hoa tàn lụi ở nơi này sao.
“ Rống.”
Du long ngước mặt lên trời như muốn chống lại thiên mệnh, bên trong nam nhân mặc kệ thương thế đau đớn, toàn bộ sức lực còn lại xuất ra hết, hắn nhất định phải bảo vệ bọn họ, phải bảo vệ thân nhân.
“ Cuồng Long Phá Thiên Thức.”
Tiếng hô mang theo tiếng rồng ngâm vang động cửu trọng thiên, du long thân mình phát ra một loại ánh sáng chói mắt, khiến ánh mắt mọi người không nhìn rõ được gì.
Một giây, hai giây, ba giây.... bọn họ đang chờ đợi cái chết, thời gian lúc này chỉ còn tính mỗi giây một, giờ này bọn họ hiểu, sinh mạng là cở nào trân quý, bởi vì sinh mạng bọn hoi lúc này, chỉ có thể tính bằng mỗi giây ít ỏi.
Chìm đắm trong khoảnh khắc tuyệt vọng, đến thứ năm giây, không một tiếng động kinh thiên nào sãy ra, thân thể không xuất hiện một loại đau đớn nào, không khí bên trong không còn chói tai gào thét của lệ quỷ.
“ Huyết Tôn, ngươi đây là khiêu khích sự uy nghiêm của ta sao.”
Một giọng nói tang thương lọt vào tai mọi người, giọng nói này đối với phần đông bọn họ là một xa lạ thanh âm, nhưng đối với Mục Dạ sư huynh muội lại thập phần quen thuộc.
“ Sư tôn.”
Cả hai đồng thanh hô, phía trên huyết hải bị che lấp bởi một vàng kim đại thủ, bàn tay lớn chống đỡ cả thiên phạt tai ương, ánh sáng vàng kim chiếu ra như ánh sáng của đấng cứu thế, người sẽ cứu vớt những đau thương của bọn họ lúc này.
“ Tuệ Nhãn Đạo Nhân, Nguyên Anh Kỳ vô địch thủ.” Huyết Tôn thâm trầm nhìn xuống, hắn cảm nhận được áp lực của một lão giả gầy yếu đang ngăn lấy sát chiêu của bản thân.
“ Tại sao hắn ở đây.”
Trong đầu Huyết Tôn xuất hiện một câu nghi vấn, không chỉ hắn, một số lão quái vật đang ẩn núp quan sát trận chiến cũng không tin vào mắt mình, đồng loạt nghi vấn.
P/s: chương sau, Mục Sinh Thần Uy.