Chương 77: Mục Sinh Uy.
Bên trong huyết hải phía trên, Cốc Hồn thân thể đã thối rữa không còn, chỉ sót lại nguyên anh đang chống cự lại huyết tinh ăn mòn.
“ Phụ thân.”
“ Phu quân.”
Nạp Lan Y Tiên nhị nữ kinh hô khi thấy hắn thân thể không còn.
“ Huyết Tôn, dừng tay tại đây.” Mục Sinh mắt nhắm như đang cố tiết ra cảm xúc tức giận lúc này.
“ Hừ, lúc trước các ngươi có buông tha cho chúng ta sao.” Huyết Tôn hai cánh chấn động, một tay linh lực tuông trào đè ép kim thủ.
“ Oan oan tương báo, chỉ khổ gây thêm tội nghiệt.” Mục Sinh thở dài, hai tay chấp lại, một luồng tinh thuần linh khí phía sau lưng hắn ngưng tụ.
“ Keng.”
Linh quang phát ra, một tôn tượng phật có thập bát cánh tay xuất hiện, tượng phật uy nghiêm có vô số phạm văn bay lượng quanh thân.
“ Đã lâu không xuất thủ, các ngươi cho rằng Thái Nhất tông dễ chèn ép vậy sao.”
Mục Sinh hai mắt mở ra, vàng kim óng ánh con ngươi khiến hắn trở nên uy nghiêm tôn quý.
“ Thập Bát Thủ A La Hán Chân Thân - Kết.”
Thủ ấn vừa kết, chân thân ngựng thực sống động, một cỗ uy áp quét ngang hư không, khiến cho một số lão quái vật đang ẩn núp cũng nơm nớp lo sợ.
“ Ứng Cúng Thủ.”
Thập thủ đưa lên, một đạo tinh quang xé rách ô nhiễm vấy bẩn huyết hải.
“ Xoẹt.”
Như xé rách tờ giấy, huyết hải bị tách ra làm nhiều đoạn, để lộ ra Cốc Hồn nguyên anh.
“ Đừng hòng.” Huyết Tôn nhìn Cốc Hồn muốn thoát khốn, hắn hai tay liên tiếp đánh ra từng đạo huyết ảnh.
“ Huyết Lệ Câu Hồn.”
Vô ngàn huyết lệ mặt mày hung tợn bay đến nguyên anh Cốc Hồn, khiến hắn trốn thoát không xong. Huyết lệ móng vuốt sắc bén không ngừng công kích nguyên anh, khiến nguyên anh Cốc Hồn chật vật bên trong, ngay lúc này, một cổ diệt tiệt hơi thở xông lên.
“ Sát Tặc Thủ.”
Mục Sinh một chiêu đánh ra liên hoàn phật thủ, tinh khiết phật quang diệt tận huyết lệ ô nhiễm.
“ Đường đường đạo gia trưởng lão, lại dùng đến phật môn thần thông.” Huyết Tôn hừ lạnh, một chưởng mạnh mẽ đánh ra một đạo chú ấn.
“ Huyết Thiên Ấn” một chiêu đánh ra, thôn phệ tất cả xung quanh huyết hải khiến huyết ẩn trở nên lớn mạnh.
“ Chấp mê bất ngộ.” Mục Sinh tay kinh người kết ấn.
“ Phằng.” Linh khí tuông trào như thuỷ triều dâng lên, Mục Sinh thân gầy bay bổng trên không trung, nhất thủ rồi nhất thủ đánh ra liên hoàn.
“ Gầm, Gầm, Gầm.....” Phật thủ liên hoàn đánh lên huyết ấn, một loạt chấn động như đánh lên đại chung thập phần chói tai.
“ Bất Sinh - Đoạn.”
Lại một chiêu a la hán pháp thân, đoạn diệt chí ý bừng tỉnh cả không gian hoang tàn.
Thập bát thủ đưa lên như đao trảm, từng thủ từng thủ trảm xuống huyết ấn, như thuỷ tinh vỡ vụng, huyết ấn tan thành từng đoá bông tuyết rãi rác khắp nơi.
“ Khặc khặc khặc.” Huyết Tôn tưởng như đại kế đã thành, ngay lúc hắn tưởng tượng bọn họ đang bị huyết tuyết ăn mòn, một đạo chói mắt quang mang từ phía dưới phát ra, như dương xuân xua tan cái lạnh u ám, một ánh sáng độ thế huy hoàng chiếu gọi.
“ Bách Thủ Quan Âm - Phổ Độ Kim Quang.”
“ Chết tiệt lão ngoan đồng.” Huyết Tôn tức giận chửi mắng, tưởng chừng đại kế đã thành trong gan tấc, chỉ trong chớp mắt lại bị lão ngoan đồng này phá tan, hắn hận không trực tiếp bóp chết người này.
“ Ngươi không phải là đối thủ của ta, không bằng các ngươi cùng lên.”
Bá đạo, cuồng vọng, Mục Sinh lúc này không còn là hoà ái dễ gần trong mắt bọn họ. Kim quang tản đi hiện ra hắn cùng pháp tướng, một tôn phật tượng bách thủ tựa như đại sơn thế đứng hiên ngang như đang khiêu chiến tất cả chúng sanh bễ khổ.
“ Mục lão huynh quả nhiên vẫn còn nhuệ khí năm xưa, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
“ Ta đây cũng muốn nếm thử, quan âm bách thủ pháp tướng uy lực thế nào.”
Bên trong hư không truyền đến vài đạo giọng nói, rõ ràng là những lão quái vật đang ẩn núp bên trong, Thái Nhất tông đã có một Mục Sinh, nên không thể để bọn họ có thêm hai tên Mục Sinh khác, những lão quái này biết bọn họ đang cùng trên chiến tuyến, không thể bỏ cuộc ngay lúc này.
“ Vậy ta đây lấy làm vinh hạnh, tiến lên đi.”
Mục Sinh trên người khí thế đại thịnh, phật tượng bắt đầu thủ thế ấn.
“ Đắc tội rồi.”
Hư không đồng loạt lên tiếng, ngay lúc này từng đạo kinh thiên diệt địa thần thông đánh ra, ngay cả Huyết Tôn cũng không ngồi yên mà xem, hắn dốc hết tinh lực đánh ra một kích cuối cùng.
“ Sư tôn.”
Bên dưới sư huynh đệ Mục Dạ đang lo lắng thay hắn, phải biết lấy một tên bán hoá thần lấy một thân một mình đi ngăn chặn hơn hai mưoi tên nguyên anh kỳ công kích, điều này ngay cả hoá thần chân chính cũng không giám lấy thân ra chống đỡ trực diện, Mục Sinh lần này hành động chẳng khác nào thiêu thân vào lửa.
“ Bách Thủ Quan Âm - Định Tâm.”
Bách thủ đồng loạt đánh ra phật thủ vững như thái sơn bàn thạch, định tâm, là lấy kiên định tâm cảnh mà trấn thủ bên ngoài sóng gió, là bản tâm kiên thủ ngoại vật xâm chiếm, một chiêu thần thông dựa trên tâm tính kiên định mà tạo ra vững chắc phòng thủ, chỉ cần tâm không lay động, phòng thủ tắc không buông.
“ Ầm.”
Hoa lệ thần thông đánh lên phật thủ tạo ra một vụ nổ lớn khiến cả đại địa rung động, hư không bị vụ nổ ảnh hưởng mà xuất hiện những vết rách không gian, xung quanh cảnh vật bị cuống lấy vào vụ nổ, cho đến tản đi chỉ còn là một mảng bình địa không còn sót lại gì cả.
Mục Sinh lông tóc không tổn, thân thể già nua vẫn đứng vững như đại thụ không đổ.
“ Đã các ngươi tiến đến gặp gỡ, chi bằng Mục mỗ tặng các ngươi một phần lễ vật, xem làm lễ đáp tạ thịnh tình vừa rồi.” Lời nói vô ba thật ra trắng trợn uy hiếp, Huyết Tôn cùng những lão quái bổng rùng mình một cái, tâm ý đã chuẩn bị kế sách chạy trốn.
“ Bách Thủ Quan Âm - Diệt Niệm.”
Bách thủ hoá thành chỉ, từng chỉ xé rách hư không đánh ra không một tiếng động, từng chỉ từng chỉ một vừa xuất y như rằng trong hư không sẽ có một tiếng kêu rên, Huyết Tôn thân hoá thành huyết độn cũng bị nhất chỉ đánh hiện nguyên hình, đây vẫn chưa là uy lực thực sự của Mục Sinh.
P/s: nhức đầu quá ???????????? dạo này hễ bắt đầu viết là không ra một chữ trong đầu, không như lúc trước cứ tuông trào như suối đổ.
Ăn bánh lấy lại tinh thần nào. ????????????