Màn đêm buông xuống, thời tiết bỗng chốc chuyển lạnh, bầu trời thành phố A
bị che phủ bằng một lớp mây xám tro dày đặc, mặc dù có gió cũng không
thể thổi bay lớp sương dày che phủ tòa nhà cao tầng.
Thời tiết như vậy An Noãn lại không ở nhà mà ở trong đại sảnh của nhà
hát, ngồi bắt chéo chân bên chiếc bàn có bày hoa quả và hai ly trà sữa
để đợi người.
Hôm nay vốn là cùng đi tham gia tiệc tối với tần Mộc, nhưng Tần Mộc phúc hắc kia lại không nói sớm cho cô biết.
An Noãn chán nản nhớ lại, lúc cơm chiều, chờ cô ăn gần xong rồi mới
nói cho cô biết tối nay đi dự tiệc, nhìn cái bụng nhỏ nhô ra ,mỹ vị vào
miệng đều cảm thấy như mất vị giác, Tần Mộc lại giống như không có
chuyện gì xảy ra cứ gắp thức ăn vào bát cô, làm cô bỗng nhiên thấy muốn ợ chua, khó tiêu, khắp cả người đều không khỏe.
Rõ ràng chính là cố ý đào hố cho cô nhảy, a, a, không cần như vậy có được không.
Tuy rằng nhìn qua thì Tần Mộc vẫn giống như bình thường, không có gì
thay đổi, nhưng An Noãn khẳng định là Tần Mộc cố ý, cố ý, cố ý để cô
không thể đi, cô ăn nhiều như vậy, cái bụng nhô ra, mặc lễ phục sẽ rất
xấu, đúng, ‘’hoặc là đẹp hoặc là chết’’ chỉ được chọn một, Tần Mộc là
như vậy nhất định là muốn giáo huấn cô lúc chiều xem tiểu tuyết, đàn ông nhỏ mọn, nói thì thật dễ nghe, đã phê bình rồi cơ mà, xấu xa.
Tần Mộc làm bộ như thật tiếc hận rời đi, An Noãn không thấy được phía sau, khóe miệng Tần Mộc khẽ nhếch lên.
Chưa bao giờ biết đùa giỡn cô, lại vui như vậy.
Nhưng Tần Mộc lại không biết hắn chân trước vừa đi, chân sau Trần Mãn
Tân đã tới, kéo An Noãn đi xem kịch. Trần Mãn Tân không tham gia tiệc
giao lưu, đối với những trường hợp đó hắn luôn không thích đi, trong đầu hắn bỗng hiện lên khuôn mặt An Noãn, Trần Mãn Tân lái chiếc xe Maserati tới tìm An Noãn, bởi vì tấm vé hạng hiếm hơn nữa bản thân cô cũng
thích loại ngược luyến này nên An Noãn động tâm, mặc chiếc quần yếm, đội mũ lười trai đi xem kịch.
Ngồi ở đại sảnh, An Noãn thuận tay lại nhét vào miệng mấy miếng bỏng, hai má phồng lên như chiếc bánh bao.
”Cô chưa ăn cơm chiều?” Nếu không đi ăn trước đi.
Tần Mãn Tân từ Wc trở về, thấy trước bàn An Noãn bày đủ thứ đồ vặt, tay chân nhanh nhẹn hơn cả ma thuật nhặt nhạnh.
”Không có a, ra ngoài cùng anh thật vui, nhịn không được muốn ăn nhiều một chút.” An Noãn nhìn hàng râu nhỏ của Trần Mãn Tân, nói bừa.
“Giả dối.” Trần Mãn Tân bĩu môi, cầm lấy túi bỏng, lấy mấy miếng thả
vào miệng, hắn cũng biết An Noãn nói không thật, nhưng khóe miệng vẫn
không nhịn được nhếch lên, cảm giác này còn tốt hơn cả khi được người
khác thừa nhận.
“ Haha, là thật, tới đây, cùng nhau chụp một bức làm kỷ niệm nào.” An
Noãn thích chụp tự sướng, lúc nào cũng vậy, lúc này cô lôi một chiếc di
động màn hình lớn ra, cô đã thay di động mới, Tần Mộc dùng IP6 +, cô
cũng đổi sang dùng IP 6+, như vậy, mỗi lần An Noãn đều mang theo hai
chiếc, một chiếc để chơi trò chơi, một chiếc để dùng, mấy trò chơi trên
Webchat thật quá biến thái, thay đổi di động thì ải 437 trong đó cũng
biến mất, cô có chút tiếc nuối, cho nên chỉ có thể giữ một cái lại để
chơi tiếp, còn một cái để nghe gọi.
“Mãn Tân, thấy anh, tôi lại kiềm chế được muốn cùng anh chụp vài kiểu.” An Noãn nhìn hình của mình nghiêm túc trêu chọc hắn.
”Vì sao?” Trần Mãn Tân chớp chớp mắt hỏi lại.
”Bởi vì anh có thể làm nền cho vẻ đẹp của tôi chứ sao .” An Noãn nói xong, ngón trỏ đặt lên miệng nhìn Trần Mãn Tân.
”Cút.”
Trần Mãn Tân nói cút, An Noãn liền không nói nữa, chơi trò chơi của
mình, trong trò chơi cứ nửa giờ mới có một trái tim, từ nãy đến giờ, An
Noãn vừa vặn tích được năm trái tim.
Trần Mãn Tân có chút không được tự nhiên, nhịn rất lâu nói: “Thật sự rất xấu sao, tôi như vậy rất khó coi sao?”
Con người luôn luôn rất để ý ý kiến người mà mình để tâm, Tần Mãn Tân bị lời nói bóng gió của An Noãn làm dao động thẩm mỹ của chính mình.
“Cũng không phải, chỉ là, cảm thấy anh cạo râu, đổi sang kiểu tóc của các nam chính trong phim Hàn, mặc áo sơ mi trắng quần bò thì rất đẹp,
gần đây Lý Dịch Phong rất hot, biết không? tôi thấy tạo hình của hắn rất hợp với anh, không, anh nhất định còn đẹp hơn cả hắn.”
Nếu đổi lại là trước kia, Trần Mãn Tân khẳng định sẽ tức giận, bởi vì
lần trước An Noãn còn khen hắn taọ hình rất đẹp, bây giờ lại nói là khó
coi còn đề nghị đổi,vậy không phải lần trước là nói dối sao? Nhưng khi
nhìn thấy cô chăm chú nghiêm túc như vậy, hắn lại không có cách nào nổi
giận, không biết từ lúc nào, hắn đã tự nguyện nhẫn nại.
”Như vậy rất trẻ con!”
“ Đôi khi, tìm được thứ thích hợp với mình mới có thể làm cho mình càng
đẹp hơn, ví dụ như tôi và anh, nào nào tới đây, chụp lại một tấm.” An
Noãn ngoắc ngoắc tay với Trần Mãn Tân, bị hắn đập lại : “phiến chết
được, không chụp, mau cầm đồ đạc, kịch sắp bắt đầu rồi.” Lãng phí tình
cảm của hắn.
Trần Mãn Tân vơ đống đồ ăn vặt lại ôm vào ngực, cùng An Noãn một trước một sau vào hội trường sân khấu kịch nói, An Noãn khi xem kịch có một
thói quen, thích chống cằm xem, thế cho nên vị trí hai bên trái phải đều bị cô chiếm lĩnh, Trần Mãn Tân nhớ khi còn bé hắn cũng thích như vậy,
thấy bộ dạng tập trung tinh thần của An Noãn nên không nói gì.
Vở kịch này là một tuyệt tác nên ngay cả vũ đạo đan xen cũng là kinh
điển, Trần Mãn Tân không nhìn được hỏi :” đây là điệu gì?” Hắn nhớ rõ
An Noãn từng học qua khiêu vũ.
Không xong, người ngay cả đến latin hay waltz đều không biệt được, làm sao mà biết được, nhưng cô nhớ nữ phụ có học khiêu vũ: “ à, tôi biết
anh hiểu không ít về lĩnh vực này, anh nói đi, để tôi xem anh trả lời
đúng không” An Noãn lấy mũ lưỡi trai xuống, đội lên đầu hắn hỏi lại.
Hắn thì biết cái quái gì?? Nhưng vẫn nghi ngờ nói: “ là điệu lạc hoa cổ điển độ vũ.”
”ừm, đoán đúng .”
Mấy người ngồi bên cạnh họ quay sang nhìn, cười nhạt!
Mà lúc này, trong tiệc giao lưu của các nhân vật nổi tiếng thành phố A, người nổi bật hơn ai hết là Tô Thần, bởi vì loại thuốc Tô thị mới
nghiên cứu được chính phủ ủng hộ và thúc đẩy, cho nên cổ phiếu Tô thị
liền tăng trưởng không ngừng, các hạng mục tiếp theo của bọn họ đều rất
tươi sáng.
“Tô thiếu, chúc mừng, Tô thị gần đây lên như diều gặp gió, cậu cho
bọn tôi hưởng ké chút, để tôi kiếm chút lợi lộc”. Những kẻ nịnh nọt tới
không ít, đây đã là người thứ ba rồi.
“Haha, không cần như vậy, Tô thị chúng tôi vẫn không thể so được với
Tần thị, thị trường bất động sản thành phố A đều do một tay Tần thị lũng đoạn, ngay cả đến bệnh viện của chúng tôi cũng từ Tần thị mà ra.” Tô
Thần ám chỉ Tần Mộc không biết xấu hổ, không tha cho các doanh nghiệp
nhỏ một con đường sống, ngay đến mảnh đất Tô thị nhìn trúng cũng muốn
cướp.
“Không dám, cuối cũng thì mảnh đất đó cũng về tay Tô thị.” Tần Mộc
mỉm cười, thuận miệng nói, một lần nữa nhắc lại vết sẹo trong lòng Tô
Thần, về thì về rồi, nhưng cmn ngươi đã nuốt 400tr của bọn họ, làm hại
hắn bị ban giám đốc nghi ngờ, liên tục làm khó dễ, Tần Mộc thế nhưng lại có thể vô sỉ mở mắt mà nói dối, cũng không sợ cắn phải lưỡi, trong lòng Tô Thần cũng không vội, không muốn để ý Tần Mộc, vừa hay lúc này điện
thoại vang lên.
”Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.”
“ừm, đúng vậy, thu mua cổ đông nhỏ của An gia, giá cả cao một chút cũng không sao.”
“Chuyện về nước, tạm đừng để bất kì ai biết, đặc biệt là hắn, tránh việc đánh rắn động cỏ.”
Tô Thần cup điện thoại xong, thu hồi vẻ dữ tợn trên mặt, lần nữa cười khanh khách bước vào đại sảnh.
Tần Mộc đi tới một góc, bên tai không còn những âm thanh chi cha nữa,
có chút không quen, mở di động gọi cho An Noãn, chỉ đơn giản muốn nghe
âm thanh của An Noãn, rõ ràng rất phiền phức nhưng hắn lại muốn nghe,
Tần Mộc bị chính ý tưởng buồn cười của mình làm cho vui vẻ.
Khi biết cô đi xem kịch với Trần Mãn Tân, Tần Mộc nhướn mày, đi xem
kịch? Là vì hắn không cho cô đi tham gia tiệc sao? Tần Mộc có chút không thỏa mái, khi bữa tiệc gần kết thúc, liền trực tiếp lái xe tới rạp hát.
Kịch còn chưa kết thúc, Tần Mộc đã ngồi ở đại sảnh chờ An Noãn.
Chỉ chốc lát, đã nghe được âm thanh mềm mại thường ngày:
”Kịch bản rất hay, Mãn Tân, đợi chút đi đổi tạo hình tôi mời.” Nói là sẽ mời khách một bữa mà tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội.
“không sao, để lần sau mời đi, tạo hình lần này để tôi tự trả.”
Kịch kết thúc, An Noãn và Trần Mãn Tân tiếp tục thảo luận vấn để thay đổi tạo hình.
“Tiểu Noãn.” Tần Mộc đứng đậy, đưa tay ra ôm vai An Noãn, nói với Trần Mãn Tân: “ Mãn Tân”
Trần Mãn Tân thu hồi vẻ mặt tươi cười, nhìn hai người trước mặt ân ái, có phiền hay không hả? không biết ân ái sẽ mau chết sao?
“ Tần đại ca, sao anh lại ở đây, tới đón em sao?” An Noãn ngửa đầu
kinh ngạc nhìn Tần Mộc, Tần Mộc rõ ràng đã uống rượu, trên người có mùi
rượu nhàn nhạt, rất dễ ngửi, An noãn nhịn không được hít vào nhiều hơn.
“ừm, bữa tiệc vừa kêt thúc, thấy em còn chưa về, anh tới đón em, về nhà thôi.” Trên thực tế, Tần Mộc bỏ về trước.
“Nhưng mà, Mãn Tân muốn đi “K ge” để thay đổi tạo hình, em đã đồng ý
đi cùng, nếu không chúng ta cùng đi nhé!” An Noãn chỉ có thể nghĩ ra
cách như vậy.
Trần Mãn Tân đầy mặt không bằng lòng.
Tần Mộc cũng không bằng lòng, nhưng hắn chỉ nói :”không sao, vậy em đi đi, anh không mang chìa khóa, lúc nãy ngoài cửa gió to, bây giờ hơi đau đầu, anh về trước vậy, em đưa chìa khóa cho anh.” Tần Mộc đưa tay ra
muốn lấy chìa khóa từ An Noãn.
An Noãn vừa nghe, sắc mặt trở nên khó xử, xoay người áy náy nói với Trần Mãn Tân: “Mãn Tân, nếu không ngày mai đi đổi tạo hình đi, Tần đại ca
uống rượu lái xe tôi sợ xảy ra chuyện.” Tần Mộc đặc biệt tới đón cô, lại vì cô mà khó chịu, cô không thể bỏ Tần Mộc lại đi cùng Trần Mãn Tân,
cho nên chỉ có thể xin lỗi Mãn Tân.
“ Thôi, thôi, cô về đi.” Trần Mãn Tân vừa nghe, phất phát tay, tận lực che dấu thất vọng trong lòng, đuổi An Noãn đi.
Tần Mộc nhận được đáp án hài lòng, nắm tay An Noãn rời đi.
Lúc ra ngoài, trời đổ mưa lớn, mưa tháng 11 giống như mưa đá, rới trên
mặt lạnh buốt, An Noãn được ôm trong vòng tay ấm áp của Tần Mộc mang
theo hương vị rượu vang đỏ, trong mưa rượu vang, mang theo một loại càn
rỡ điên cuồng, An Noãn ngửa đầu nhìn những hạt mưa đang lăn từ khuôn mặt anh tuấn đến chiếc cằm của Tần Mộc, An Noãn đưa tay lên đầu Tần Mộc,
giúp anh chặn những hạt mưa, lại bị Tần Mộc lấy xuống nói: “Đừng nghịch” Tần Mộc tay phải ôm An Noãn tay trái ngăn phía trước An Noãn, gần như
là kẹp An Noãn lại, chạy về phía xe, rất gợi cảm đó, được ông xã ‘kẹp’
rất hạnh phúc, trên người Tần Mộc đã ướt đẫm, nhưng An Noãn cơ bản lại
không hề ướt, lên xe, không biết Tần Mộc lấy đâu ra một chiếc khăn lông, mang theo mùi hương nhàn nhạt quen thuộc của Tần Mộc, đầu tiên là lau
tóc cho An Noãn.
“ Tần đại ca, em giúp anh lau nha!”An Noãn đoạt lấy khăn lông, vô cùng
nghiêm túc lau giúp Tần Mộc, mắt, mũi, miệng cũng không bỏ qua, hihi, An Noãn lau đến vui vẻ, Tần Mộc lắc đầu lấy lại khăn nói: “ Được rồi, về
nhà tắn rửa là được.”
“ vâng….vâng “