‘Tần đại ca, em pha giúp anh trà bưởi mật ong nha.”
“Tần đại ca, em lấy giúp anh dao cạo râu nha.”
“Tần đại ca, em chuẩn bị quần áo ngày mai cho anh.’’
Khắp cả căn hộ, chỉ thấy An Noãn mặc chiếc váy rộng rãi, khuôn mặt đỏ bừng ngó trước ngó sau, như chú cún Samoyed.
An Noãn chuẩn bị hết những thứ cho ngày mai, ngày kia, nhưng vẫn là
không dám nhìn Tần Mộc, bởi vì thân hình Tần Mộc quá tuyệt, vụng chộm
nhìn thoáng qua, lại ngay lập tức tỉnh ngộ, không thể nhìn không thể
nhìn, nhìn rồi sợ là không kiềm chế được muốn nhào lên, aaaaa, vì sao
lại sáng tạo ra một nhân vật hoàn hảo như vậy.
Tại sao dáng người là cứ phải hấp dẫn như vậy chứ.
An Noãn cảm thấy sức tưởng tượng của cô bây giờ quá mức phong phú, sắp tràn hết ra ngoài, ô ô ô, dáng người vì sao lại quyến rũ như vậy, khuôn mặt sao lại đẹp trai như thế, còn tóc chưa sấy khô sao?
An Noãn liều mạng tự nói với bản thân mình phải rụt rè một chút, phải
ra vẻ một chút, không thể bị sắc dụ, mê hoặc mà nhào lên, nhưng khi An
Noãn nhìn thấy Tần Mộc quay người đi vào phòng, thật thất vọng, đáng
ghét, cũng không thèm hôn một cái, ôm một cái đã đi rồi, vừa nãy còn ôm
vai cô, kẹp eo cô, bây giờ một chút thân mật cũng không có, ở bên ngoài
thì có thể ngụy trang, vậy mà….rốt cuộc có phải là vợ chồng không hả?
An Noãn trong lòng có chút ưu thương quay người vào phòng ngủ, vừa đúng
lúc kênh XX chiếu lại ‘thời đại hôn nhân mới’, lấy điều kiểm từ xa đổi
kênh lại là chung cư tình yêu, trong đầu chỉ còn lại hai chữ làm bộ -
giả dối đang đánh nhau, haizz, An Noãn trở dài một hơi vẫn quyết định đi ngủ.
Tần Mộc chờ tóc khô xong, thu dọn những tài liệu ngày mai cần dùng,
lại đi về phòng ngủ xem xem An Noãn đã ngủ hay chưa? An Noãn khi ngủ
chưa bao giờ ngáy, tiếng thở rất nhẹ, tựa như mèo con cún con thật làm
người ta thương, hơn nữa còn rất sợ nóng, ba mùa xuân hạ thu đều không
thấy cô đắp chăn, ở chung lâu, hắn cũng biết rất nhiều thói quen và đặc
tính của cô.
Tuy An Noãn và hắn kết hôn hơn nửa năm, nhưng số lần hai người ngủ
chung một giường rất ít, hơn nữa hắn trên giường quả đúng là một Liễu Hạ Huệ đứng đắn lòng không loạn, trước nay chưa từng chiếm tiện nghi An
Noãn, một là bởi vì lúc trước không bỏ quá nhiều tình cảm, đương nhiên,
quan trọng hơn là An Noãn đối với hắn mà nói tuổi tác nhỏ hơn nhiều,
tính cách trẻ con, hắn không thích tiểu quỷ như vậy, liền coi tiểu quỷ
thành thiếu nữ, Tần Mộc đối xử với An Noãn chỉ như một người anh đối với một người em gái, hơn nữa An Noãn luôn miệng gọi hắn là Tần đại ca, hắn lại càng có cảm giác cô như cô em gái, sau đó, hắn đã từ từ tiếp nhận
An Noãn là vợ mình, nhưng tình cảm kia vẫn chưa thể nào phân biệt rõ
ràng, trong tình yêu vẫn luôn trộn lẫn tình cảm bao dung, chăm sóc của
một người anh trai với em gái.
Hiện tại phản ứng lại, nhìn kỹ An Noãn, cô một chút cũng không còn nhỏ nữa, khi hắn lơ đãng, cô đã lớn lên, chỗ lồi chỗ lõm trên thân thể còn
phát triển tốt hơn so với những người cùng trang lứa, da thịt trắng
noãn, mềm mại, nhẵn nhụi giống như ẩn hiện ánh sáng, chiếc eo nhỏ nằm
nghiêng lún xuống mỏng mang tựa như bẻ là gãy, ánh mắt Tần Mộc sâu lại,
không thể phủ nhận, cảm giác khi chạm vào thực sự rất tuyệt, lại nhìn
xuống dưới, đôi dùi thon dài giao nhau, mang theo vẻ quyến rũ hấp dẫn mơ hồ.
Ánh mắt, hô hấp của Tần Mộc có chút đình trệ, nhưng lập tức cười khẽ,
ngẫm lại vẫn là thôi đi, đắp lại cho An Noãn, chỉ là.. lúc túm lấy góc
chăn chậm chạp không đắp xuống.
Người trên giường qua 2,3 giây, liền bĩu môi, lật người, chăn lại một
nữa rớt xuống, Tần Mộc đắp, An Noãn lại đá ra, cuối cùng trực tiếp xoay
người, nằm tới bên kia giường, hơ.., Tần Mộc cầm cái chăn, nhìn cái
người xoáy mình nằm gọn góc giường kia, dứt khoát nằm lên giường, ôm An
Noãn lại đắp chăn.
Lại không ngờ An Noãn không chịu an phận, Tần Mộc đã ôm mà vẫn còn lộn
xộn, cả người càng lúc càng rúc sâu vào lòng hắn, trái tim Tần Mộc liền
ngứa ngáy, thế cho nên dẫn tới, Tần Mộc nhìn không được những vẫn cố
gắng đấu tranh trong tư tưởng, nhiệt độ cơ thể càng ngày càng nóng, vừa
mới tắm xong coi như thừa rồi, đúng là muốn tạo nghiệt mà, nhưng nghĩ
lại, An Noãn là bà xã hắn, hắn chẳng lẽ đến cầm thú cũng không bằng???
An Noãn cứ cho rằng người không nhịn được nhào lên là mình, không ngờ Tần Mộc lại ra tay trước.
Khi cảm thấy có thứ gì ngứa ngứa, ướt át đang hôn cô, An Noãn mơ mơ
màng màng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Tần Mộc,
toàn thân có chó chút phản ứng không kịp.
“Noãn! Ngẩn người gì vậy! hô hấp!’ Tần Mộc vỗ nhè nhẹ cái đầu An
Noãn, nhân tiện luồn tay vào tóc cô, máitóc đen dài xõa trên giường,
mang theo vẻ xinh đẹp vô cùng.
“Tần đại ca!” câu đầu tiên khi An Noãn phản ứng lại, mang theo tiếng thở dốc chứng minh đây không phải là ảo giác.
“Gọi A Mộc đi.” Tần đại ca- nghe như vậy giống như em gái gọi anh trai, làm cho hắn không đành lòng xuống tay.
“A Mộc.” An Noãn thực ngoan, trên thực tế, nàng ngủ nhiều quá đầu óc còn chưa theo kịp, rất trì độn.
”Ngoan.”
Khi cảm giác được thân thể lành lạnh, ý thức An Noãn mới bắt đầu trở
về, cũng theo đó mà càng lúc càng khẩn trương, cô kỳ thật chưa chuẩn bị
tâm lý, cũng không phải bài xích, chỉ đơn giản là chưa chuẩn bị tốt, khi Tần Mộc lấy tay từ mái tóc cô sờ đến khuôn mặt cô, An Noãn run rẩy một
cái, trốn vào lòng Tần Mộc, Tần Mộc cảm giác được, cho nên hôn rất chậm, nhẹ nhàng mà mang theo ma lực để cho thân thể cứng đơ của An Noãn dần
dần thả lỏng.
“Noãn, đừng sợ.”Đôi môi đầy ma lực kia hôn lên vành tai, lỗ tai cô,
An Noãn gật gật đầu, lỗ tai đỏ lên, hai tay vòng qua cổ ôm lấy Tần Mộc.
Sau đó thân thể càng ngày càng nóng, không khí càng ngày càng nồng đậm, hơi thở hỗn loạn nhẹ dần.
Trên giường hai cơ thể quấn quýt rất lâu rất lâu mới an tĩnh lại.
An Noãn cực kỳ mệt mỏi, trước khi ngất chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cmn…, cô về sau tuyệt đối không ‘rèn luyện thân thể.’
Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên chiếu vào, Tần Mộc liền tỉnh, mặc dù gần như chưa ngủ, nhưng Tần Mộc cảm thấy cơ thể vô cùng sảng khoái.
Trên giường một người khác lại ngủ rất không an phận, thích cọ tới cọ lui, Tần Mộc khống chế người An Noãn:
“Có biết đàn ông buổi sáng rất không chịu được khiêu khích không? Em còn như vậy, anh sẽ cho ràng em có tình quyến rũ anh!” Tần Mộc bắt lấy tay
An Noãn cảnh cáo nói, âm thanh lúc mới rời giường có chút khàn khàn.
“Em đau.” An Noãn chu chu môi, ngẩng đầu làm bộ đáng thương nhìn Tần
Mộc, cô chưa từng biết sẽ đau như vậy, nhất định là do ‘cấu tạo khác
biệt’ của Tần Mộc, nên mới là cô đau như vậy.
Nước mắt rưng rưng nhìn Tần Mộc, trong cặp mắt hồ ly chứa đầy tủi
thân, nước mắt lưng chòng như có tầng sương che phủ, giống như dao trì
tiên cảnh.
Tần Mộc hô hấp trọng trọng, nhưng biết cô mệt, nói: “Ngủ tiếp một lúc đi, cho phép em hôm nay nghỉ một ngày.”
”Vậy ngày mai thì sao?” Eo mỏi lưng đau, cảm giác thân thể đều không phải là chính mình , có thể lại nghỉ một ngày nữa không?
“Nếu như tối nay vẫn giống như tối qua thì ngày mai lại cho em nghỉ một ngày nữa.’’ Tần Mộc nghiêm túc nói.
“Thôi đi, em ngủ đây.” Nói cũng như không, An Noãn đảo đảo mắt, nhắm lại.
Hơn nữa, Tần Mộc tại sao vừa sáng tình dậy đã biến thành như vậy?
không đúng nha, hoàn toàn không đúng, thôi ngủ đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ tốt thôi.
Tần Mộc nhìn An Noãn nhắm mắt lại, mà hắn lại phải dậy rồi, hắn hôm nay có hai cuộc họp quốc tế, không thể đến trễ.
Chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ của An Noãn cũng tới.
“Nếu không có việc gì, em tới chỗ ông nội chút đi, ông rất nhớ em đó.”
Tần Mộc cũng không biết Tần lão gia vì sao lại thích An Noãn, mấy ngày
nay đều hỏi An Noãn có muốn tới Tần gia ở hay không?
”Ưm..ưm….” Trong mơ màng, An Noãn đáp.
“Tần Mộc cười, dụ dỗ nói: “Chỗ ông nội có rất nhiều bảo bối, em hay di, cũng không có gì không tốt.”
” Được, lập tức đi ngay.”
Nhưng hiện tại cô muốn ngủ, để cô ngủ một chút.
Tần Mộc lúc này mới chính thức rời giường.
Tối qua Trần Mãn Tân rất tức giận, vì vậy khi nhớ tới lúc Tần Mộc ôm
vai An Noãn kéo đi, liền mất đi lý trí, cho rằng kiểu khoe khoang tình
cảm rất chướng mắt, nhưng lại quên mất rằng thực tế quan hệ giữa Tần Mộc và An Noãn không tốt, Trần Mãn Tân nhớ lại trước kia Tần Mộc luôn lãnh
đạm với An Noãn, Tần Mộc trước nay luôn biết ngụy trang, nếu không với
tuổi tác như vậy làm sao đã ngồi lên vị trí tổng tài của Tần thị, An
Noãn làm sao có đấu lại với lão hồ ly tinh như hắn, Trần Mãn Tân càng
nghĩ càng lo cho An Noãn đêm qua có ổn không, đều tại hắn tối qua cứ như vậy mà đuổi An Noãn về.
Móc điện thoại ra, gọi cho An Noãn, muốn hỏi xem An Noãn có việc gì
không, lại không ngờ di động của đối phương không mở, Trần Mãn Tân lập
tức cầm lấy chìa khóa xe.
“Con đi đâu?” Ba Trần, mẹ Trần nhìn theo bóng dáng vội vã của con
trai, chán nản hỏi, bà thật vất vả mới hẹn được đối tượng đính ước cho
hắn, xem chừng lại thất bại rồi.
”Có việc.” Xa xa, âm thanh Trần Mãn Tân xa dần.
Mẹ Trần tức giận dậm chân.
”Chuyển phát nhanh.” Tại chung cư, Tần Mộc đúng trước cửa nhận bưu
kiện, nhìn nhìn rồi ký tên, là chuyển phát nhanh gửi đến từ sở nghiên
cứu thành phố A, Tần Mộc tiện tay thay An Noãn mở ra, là mấy tờ báo cáo, trong đó có một tờ phân tích thành phần của một loại thuốc đặc hiệu
chuyên dụng trong phẫu thuật, trên mặt giả thích rõ ràng chi tiết tỉ lệ
các thành phần thuốc, mà cái này là thuốc đặc hiệu, Tần Mộc xem thế nào
cũng thấy ….đây hẳn là…..