(do mới du lịch về nên có hơi trễ, thứ lỗi thứ lỗi nhé m.n)
Tần gia giàu có nhờ bất động sản, mà tòa nhà cao tầng tại trung tâm
thành phố có tới hai phần ba là sản nghiệp Tần thị, đương nhiên cũng bao gồm cả nơi An Noãn đang ở tại quảng trường Tâm Ý. Còn tòa nhà này hiện
nay được đánh giá là khách sạn hàng đầu đang được Tiền thị sử dụng, Tần
Mộc là người có đầu óc buôn bán, quan hệ bạn bè cũng mang lại rất nhiều
mối làm ăn, Tiền thị cũng là một mối quan hệ rất tốt trong số đó.
Lúc ấy Tần thị chỉ có một yêu cầu: đó chính là nhượng lại 10% cổ phần ẩm thực tại tầng một và tầng hai cho Tần Mộc.
Vừa cho Tần thị mặt mũi lại vừa để cho Tần thị dựa vào Tiền thị, không mất chút sức lực nào đã xâm nhập vào ngành công nghiệp thực phẩm.
An Noãn ngồi gần cửa sổ trong quán cafe, hai chân bắt chéo, nghiêng
nghiêng, hai tay chống má, đôi mắt hồ ly chuyển động, giống như là đang
nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì.
Người đang tiến đến chính là người thừa kế của doanh nghiệp Trần
thị-Trần Mãn Tân, theo như trong sách, hắn là một vai phụ tương đối quan trọng, trong tương lai hắn chính người đã cho An gia và An Noãn một đòn trí mạng, nhưng trước mắt không cần lo lắng, hắn không tạo được uy
hiếp, ngược lại chính hắn lại có chút khó lo được cho bản thân.
Hắn bị gia tộc áp giải về nước, bắt đầu tiến hành tăng cường quan hệ
hào môn, thuận tiện tính luôn chuyện chung thân đại sự của hắn, vì phòng ngừa hắn lại chạy mất tăm mất tích, trong nhà đã khóa tất các thẻ và
tài sản đứng tên hắn, nói ra thì không ai tin, hắn đường đường là người
thừa kế của Trần thị mà ngày cả vé máy bay cũng không mua nổi.
Mà nay hai tấm vé này như thể cá mắc câu, Trần Mãn Tân đang nóng lòng muốn bán ra.
An Noãn có chút hưng phấn, lúc này điều cô muốn nhất không phải là lấy lòng ông nội Tần mà là dáng vẻ sứt đầu mẻ trán của Tần Mãn Tân, được
rồi, mềm nắn rắn buông, ai kêu hắn dám khi dễ “ thiên sứ” mà Thượng đế
đã nắm tay đưa tới nhân gian chứ?
An Noãn quệt quệt miệng, chống má, nghiêng đầu 45 độ , nhìn lên không trung.
An Noãn nhớ, nguyên chủ khi đó đã mua hết vé, cũng thành công giúp đỡ
Trần Mãn Tân trốn thoát Trần gia, chẳng qua lúc đó, hai người vì hai tấm vé này mà không vui vè gì với nhau, Trần Mãn Tân vì vậy cũng không nhận sự giúp đỡ của cô, ngược lại hắn xuất ngoại liền liên kết với nữ chủ
Bạch Lộ, đối phó với nguyên chủ.
Trần Mãn Tân và nguyên chủ xưa nay không hợp, khi người khác cho rằng
đây là chuyện đơn giản, nhưng thực tế lại không đơn giản vậy, Trần Mãn
Tân một mực cho rằng nguyên chủ là một cô gái xấu tính, đặc biệt là khi
biết Tần Mộc là do cô cướp từ trong tay của người khác, lại càng chán
ghét cực điểm đối với nguyên chủ.
Khi Bạch Lộ về nước trả thù, Trần Mãn Tân không nghi ngờ gì đứng về
phe đối địch với nguyên chủ, giúp Bạch Lộ đối phó với nguyên chủ, làm
cho cô trở thành chuyện cười của cả giới Thượng lưu.
Sau này khi An gia đổ, trên thực tế nguyên chủ có thể dựa vào những
người trước kia của An gia, lấy thân phận của một ca sĩ mà từng bước đi
lên.
Nhưng Trần Mãn Tân vừa nghe nguyên chủ muốn vào giới giải trí liền gây khó dễ, đem con đường ca sĩ của nguyên chủ biến cô thành diễn viên cấp
3.
Đang nghĩ tới đây thì Trần Mãn Tân đã đến, An Noãn nhếch khóe miệng,
lộ ra đôi má lúm đồng tiền, vươn tay ra vẫy vẫy Trần Mãn Tân.
Lúc viết, cô không hề có cảm giác gì, tuy chỉ là một vai phụ trong “
Tổng tài bá đọa chỉ yêu tôi”, ngược lại Trần Mãn Tân, nàng càng chú ý,
miêu tả cũng kĩ càng hơn, cũng làm cho hắn được không biết bao nhiêu
thiếu nữ yêu thích.
Cứ nghĩ đến đây, cô toàn thân lại cảm thấy có chút không ổn, nhìn gương
mặt đang tiến lại gần, không khống chế được hành vi háo hức muốn đùa
dai, muốn trút giận lên Trần Mãn Tân, muốn an ủi cho những thảm cảnh có
thể xảy ra trong tương lai của chính mình, tuy rằng trong lòng có chút
hổ thẹn.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không có chút kiên nhẫn của Trần Mãn
Tân, một chút hổ thẹn trong lòng bỗng dưng chẳng còn, An Noãn oán thầm:
“cái tên chết tiệt kia, xem ta chỉnh chết ngươi”
Lấy thị giác của Thượng đế, có thể nhìn thấy hóa thân ác ma của nữ tử hung ác, một sinh vật đơn bào đang mài dao soàn soạt.
Đương nhiên trên mặt An Noãn sẽ không biểu hiện ra, cô chính là loại
trước khi muốn làm chuyện xấu xa, sẽ cười dịu dàng hơn, âm thanh sẽ càng dễ nghe càng êm tai hơn bình thường.
“Nếu tôi không nhìn kỹ, chắc sẽ không nhận ra anh, anh đã trưởng
thành không ít” An Noãn chân thành nhìn Trần Mãn Tân khen ngợi.
Thân thể này của An Noãn, tương đối tốt, đắc biệt là ánh mắt, đôi mắt
hồ ly rất đẹp, khi không cười, ánh mắt mang chút mê hoặc, khi cười lại
mang chút thuần khiết trong sáng. Một đôi con ngươi như lấp lánh như hồ
nước, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười làm người khác không nỡ ra tay, huống chi An Noãn vừa mở miệng, đã khen Trần Mãn tâm trưởng thành, đúng là đã khen đúng chỗ của hắn.
Có câu” thiếu cái gì thì muốn cái đó”, Trần Mãn Tân trên người thiếu khi chất thành thục trưởng thành, vậy nên hắn ra sức để cho bản thân mình
trông giống một người đàn ông trưởng thành hơn, một tên con trai 20
tuổi, khuôn mặt trẻ măng, lại để râu, mặc âu phục, thực có chút chẳng ra làm sao cả.
Nhưng cho dù có trang điểm như vậy, thì trong sách cũng không có người nào nói hắn rất đàn ông, đương nhiên cái này đã được sắp đặt trước,
cuối cùng thì công lao cũng thuộc về cô, đó là vì để thỏa mãn tính xấu
mà cố tình viết như vậy, nhưng vừa hay lúc này lại có chỗ để dùng.
Quả nhiên, Trần Mãn Tân nghe xong, khóe miệng nhếch lên, chán ghét đối với An Noãn cũng tan đi mất phân nửa, hiện tại nhìn cô, tựa hồ như cũng không có đáng ghét như trong tưởng tượng của hắn.
Ai mà chả thích nghe những lời tán dương, huống chi là một tên “phú
nhị đại” đã quen nghe những lời xu nịnh, một câu này đúng là gãi trúng
chỗ ngứa, có thể thành công thay đổi ấn tượng của hắn đối với ngươi, lúc cần phải “ vỗ mông ngựa” Ít nhất thì điều này An Noãn cũng hiểu được.
Trần Mãn Tân coi thường khinh bỉ An Noãn đã lâu cho nên nhất thời chưa thể lập tức thay đổi thái độ nói chuyện, bĩu môi, ngữ khí không thay
đổi, trong lỗ mũi còn phát ra tiếng hừ nói” hừ! cô đúng là không thay
đổi, vẫn là bộ dáng khiến người ta chán ghét”.
An Noãn trong lòng một trận khinh bỉ, trợn trắng mắt, bất luận là cô
trả lời như thế nào, đối phương cũng sẽ đáp trả cô giống hệt như những
gì cô viết, chán ghét thì sao, có lẽ còn càng ghét hơn nữa.
Nghĩ tới đây, những tâm tình buồn bực khi xuyên qua cũng đã tan đi không ít.
Cô giương môi khẽ cười, hoàn toàn không so đo cho Trần Mãn Tân rót một ly Đại Mạch Trà, tùy ý nói “nếu biết là anh, tôi đã trực tiếp tới nhà
anh rồi, đỡ cho anh phải tới đây một chuyến, anh ra nước ngoài bảy tám
năm liên, chúng tôi ai cũng nhớ anh”
Vừa nghe, đã thấy cả người Trần Mãn Tân hơi sững lại ngồi xuống đói
diện An Noãn, hất đầu, lỗ mũi hếch lên, rõ ràng đã cho thấy tâm tình rất tốt, lại chưng ra điệ bộ đáng đánh: “ hừ! tôi đây không phải đã trở lại sao? Muốn gặp tôi? Trực tiếp tới nhà tôi không phải là được sao?”
Đắc ý, hừ! đắc ý đi, An Noãn nhìn Trần Mãn Tân trước mắt, quả thật
không thể hình dung ra Trần Mãn Tân đen tối sau này như trong sách, Trần Mãn Tân hiện nay chỉ như một động vật đơn bào, cô nín cười nói : “sau
này sẽ tới”.
Vòng vo một lúc, An Noãn mới bắt đầu vào việc chính “ Mãn Tân, nói
thực, hôm nay tôi tới là để mua lại hai tấm vé kinh kịch, hai vạn, so
với thường ngày quả thực cũng không phải là lớn gì, nhưng gần đây….
Tháng trước tôi có mua ít cổ phiếu cong tưởng rằng rất được, nào ngờ nói rớt là rớt hết, nháy mắt đã mất gần trăm triệu, biết là nói đến tiền
bạc sẽ làm tổn hại tới tình cảm nhưng quả thật trong tay tôi cũng đang
kẹt tiền, anh có thể giảm giá một chút không?”
An Noãn đan đan ngón tay trỏ lại, khổ sở nhìn Trần Mãn Tân
Cha mẹ An Linh qua đời từ lúc cô học trung học, chỉ để lại chút tiền,
số tiền kia còn để học cô hết đại học, tuy rằng cô cũng chưa kịp học
xong, nhưng cũng quen tiết kiệm, còn luyện được bản lĩnh mặc cả, kỳ thật mặc cả rất đơn giản, chỉ cần nắm vững tâm lý và tính cách đối phương là đã thành công rồi.
Khi An Noãn giơ một ngón tay, Trần Mãn Tân tưởng là một vạn, suy nghĩ
cũng không bao nhiêu liền khoát tay: “ nói gì mà tiền, giá cả tùy cô,
khoảng khoảng là được rồi.”
“ vậy được, 100 tệ/vé nha” An Noãn gật gật đầu, má lúm đồng tiền như
hoa, rút hai tờ 100 tệ từ trong chiếc ví LV ra đưa cho Trần Mãn Tân.
“200? Cô bị điên rồi sao” Trần Mãn Tân hoài nghi liệu có phải bản
thân đã nghe nhầm không? Có chút thất thanh mở miệng hỏi, hận không thể cự tuyệt luôn giá mà An Noãn đưa ra, hai vạn một vé vẫn còn rất nhiều
người muốn mua, không nhất định phải bán cho cô, chỉ tiếc, An Noãn đã
chặn hết đường, nói gì mà tiền bạc làm tổn thương tình cảm, cô là con
gái có thể tùy tiện một chút, nhưng hắn là đàn ông, còn có sĩ diện, hơn
nữa hắn là người đến chết cũng phải giữ sĩ diện, sao có thể cự tuyệt
đây?
Nhưng là...
Nhưng là...
Nội tâm Trần Mãn Tân bạo phát, cmn….
200? Ngay cả vé máy bay siêu tiết kiệm cũng không mua nổi, còn có thể ra nước ngoài sao? Tới thành phố khác còn thiếu ấy.
“Cô không biết 200 tệ là khái niệm gì đúng không? Cô là người có mấy
trăm tỷ, 200 tệ mà cô cũng nói ra được, quá vô sỉ, một tấm vé, ít nhất
cũng phải giá bốn con số”
“Cmn…., ta mua 125 tệ một tấm, 2 tấm là 250 tệ, cmn… ngươi tốt xấu gì
cũng phải đưa 250 tệ”. Trần Mãn Tân siết chặt chiếc IP trong tay, hận
không thể bóp nát ra.
Nhưng cuối cùng Trần Mãn Tân cũng không bóp nát chiếc Ip, An Noãn đã
làm tốt công tác tư tưởng. đương nhiên còn vì một lý do nữa chính là,
Trần Mãn Tân bi kịch phát hiện ra, hắn hiên nay đến IP 6 cũng không mua
nổi, nếu bóp nát rồi, thì chỉ có thể bán thận đi mà mua lại.
An Noãn vừa thấy biểu tình biến ảo khó đoán trên khuôn mặt của Trần
Mãn Tân, tâm tình liền càng vui vẻ, đây chính là điều mà cô mong muốn.
Một thân ảnh quen thuộc từ trên lầu đnag tới gần, đối diện với Trần
Mãn Tân, An Noãn cũng biết không nên quá nữa, liền tìm cho hắn một bậc
thang để bước xuống”
”Được rồi, anh đừng kích động, tôi chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng tôi
không có tiền là thật sự, nếu không thì, Mãn Tân, anh chờ tôi, tôi đi
mượn anh Hướng hai vạn.”
Nhưng lỗ tai lại đang cố gắng nghe cuộc đối thoại trên lầu, “Tần tổng, nếu như hợp đồng đã thảo luận xong, vậy thì bàn tiếp chuyện tối nay
đi.” Nói xong, nữ minh tinh đi giày cao gót đứng đối diện Tần Mộc, đá đá nhẹ chân về phía Tần Mộc, vẻ mặt đầy ám chỉ nhìn Tần Mộc.
Mà Tần Mộc đối diện lại không chút động đậy.
Chỉ bày ra cái biểu tình công thức hóa nói: “ Xin lỗi, Lý tiểu thư,
tôi còn có việc, có chuyện gì, cô nói với trợ lý của tôi là được rồi.”
Tần Mộc không hề giấu diếm ánh mắt mang theo sự chán ghét.
An Noãn bỏ tấm vé vào trong túi , trong lòng một trận kích động.
An Noãn nhớ trong sách, nữ phụ vừa nhìn thấy cảnh này, đều sắp hóa
điên, đầu óc nóng lên, sau đó hung hắng đánh cho Lý Mục Vân một cái bạt
tai, đương nhiên chính bạt tai này đã làm cho Tần Mộc mất hết thể diện,
hơn nữa, Lý Mục Vân cũng là một minh tinh không dễ bị bắt nạt, huống
chi e kíp của cô ta cũng rất mạnh, đã ép nguyên chủ phải mở cuộc họp báo để xin lỗi cô ta, sau đó, danh tiếng của nguyên chủ cũng bắt đầu xấu
dần.
Đến lúc “ ôm đùi” rồi, An Noãn nhìn thấy “ cái đùi vàng lấp lánh” kia,
trong mắt không che giấu được hưng phấn, cô biết Tần Mộc luôn luôn không thích phụ nữ quá kiều diễm, trong tiểu thuyết An Noãn đã thiết lập sở
thích của Tần Mộc là nữ tính, nhìn thì nhu mì dịu dàng, nhưng lại rất
kiên cường mạnh mẽ.
Giống như Lý Mục Vân, dù có đầu thai hơn mười mấy lần, cũng không phải sở thích của Tần Mộc.
Theo tầm mắt An Noãn, Trần Mãn Tân cũng nhìn thấy Tần Mộc.
Tầm mắt dời trở về trên người An Noãn, trong mắt lóe lên vẻ hơi khinh thường.
Trần Mãn Tân biết An Noãn từ nhỏ đã thích Tần Mộc , chỉ tiếc Tần Mộc
không cảm giác gì đối với An Noãn, đàn ông mà, nếu như có cảm giác đối
với ai đó, cho dù chỉ là một chút, cũng sẽ không để cho người đó chờ đợi hắn mười mấy năm mà lại không có hồi đáp nào, nếu như một chút phản ứng cũng không có, vậy thì hắn thật sự là không yêu ngươi.
Về phần An Noãn cùng Tần Mộc kết hôn như thế nào, Trần Mãn Tân càng
khinh thường , hôn nhân trong giới thượng lưu, đúng là cmn, cuộc hôn
nhân đầy lợi ích và kế hoạch, hôn nhân gì chứ , cô gái ngốc này, còn
tưởng rằng Tần Mộc thật sự yêu thích cô sao, thật đúng là đồ ngốc.
Đang lúc Trần Mãn Tân rới vào trầm tư, An Noãn quay người lại nói với
hắn: “ Mãn Tân, ên kia hình như là anh Tần, chúng ta đi xem đi, nếu như
có thể, tôi sẽ tìm hắn mượn tiền cho anh, tôi biết là hiện tại anh đang
cần tiền.”
An Noãn có chút sợ hãi nhìn Tần Mộc, ánh mắt có chút đầu tranh, tuy
rằng rất nhanh, nhưng Trần Mãn Tân không phải người ngốc, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Hắn không ngờ, hắn vẫn luôn chán ghét cô gái này, nhưng lúc này bản thân mình, lại có chút xúc động trong lòng.
Trong khoảng thời gian Trần Mãn Tân về nước, cũng nghe nói cuộc sống
vợ chống của Tần Mộc và An Noãn không tốt, hiện tại xem ra, hình như còn kém hơn so với tưởng tượng, trước kia, An Noãn tuy rằng thích Tần Mộc,
nhưng cũng không giống như hiện tại, nhất định là do Tần Mộc thực sự
không thích An Noãn cho nên mới làm cho An Noãn lo sợ thất thố như vậy.
An Noãn gặp phải Tần Mộc, là chắc chắn không hạnh phúc.
Khóe miệng giật giật, âm thanh rất nhẹ : “Nếu như không được thì thôi, coi như bỏ đi”
Vừa nói xong liền hối hận , An Noãn cô gái hắn bình thường chán ghét
nhất, làm sao hắn có thể thương hại và cảm thông với loại con gái đầy
tâm cơ này.
Đang suy nghĩ làm như thế nào để thu hồi lại lời vừa nói, lại nghe An
Noãn cười ngây thơ, đua ra ngón tay cái, nói: “Làm sao có thể như vậy,
anh yên tâm, tôi lấy tiền giúp anh.”
Con người chính là như thế, ngươi đánh hắn một bạt tai lại đưa thêm
một viên kẹo, người ta sẽ chỉ biết cảm ơn ngươi, mà không ghi hận ngươi.