Tích Sơ cảm thấy, số của bản thân mình thật nhọ!
Vừa chân trước đạp cửa nam nữ chính, vừa xoay mình liền gặp cấp dưới mình mới thu nạp!
Sầu não!
Tần Đào lúc này đang nằm ngả ngớn trên giường của Tích Sơ, cười cười:
- “Ngươi sao lại nương tay?”
Tần Đào thấy, cô rõ ràng có thể một tay giết Mục Tử Du cùng Lăng Khiết Mai. Nhưng vì sao cô lại không giết?
Chẳng lẽ động lòng trắc ẩn?
Phi!
Ai có lòng trắc ẩn hắn đều tin, chỉ có cô là hắn không tin!
Vạn lần không tin!
Tích Sơ nhìn Tần Đào học điệu bộ cười cợt của mình thì mỉm cười không nói gì.
Giết nam nữ chính?
Ngươi đây là muốn mưu sát ta hay gì?
Ta còn chưa muốn chết đâu!
[...] Không biết lúc trước ai bày ra tư thế “bà đây dù trời sập cũng không sợ” đó?
Chắc không phải là ký chủ nhà mình rồi...
Tần Đào thấy Tích Sơ không trả lời thì cũng không nói gì.
Thật ra hắn cũng quen rồi!
Tần Đào nheo nheo hai mắt, lăn người một cái trên giường của Tích Sơ.
Tích Sơ nhìn hắn một lát, sau đó đi đến chỗ giường, nắm hai góc chăn, quật lên thật mạnh...
“Rầm”
- “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tần Đào đau đớn quát lên.
Nữ nhân này lại nổi điên cái gì chứ?
Làm hắn té đau chết đi được!
- “Giường của ta để cho mi nằm?” Tích Sơ lạnh lẽo hỏi.
Bà đây mắc bệnh sạch sẽ mi có biết hay không?
Giường của bà mà cũng dám nằm, muốn lây bệnh cho bà đây à?
Mơ đi!
[...] Đúng là bệnh hơi nặng!
Ànhon!!!!