Mục đích mà Tần Đào đến gặp Tích Sơ cũng rất đơn giản.
Hắn chỉ đơn thuần bàn với cô một chút về tình hình triều chính hiện nay và cũng như đối phó thế nào với Mục Tử Du bên kia.
Nói bàn thì cũng không phải, vì từ đầu tới cuối, chỉ có mình hắn thao thao bất tuyệt, còn Tích Sơ thì chỉ biểu thị một gương mặt mỉm cười.
- “...” Hắn nói nhiều thế làm gì chứ?
- “Ngươi dạo này làm sao lại tuyển nhiều nô tỳ thế?” Tần Đào hỏi.
Vài ngày trước, Tần Đào phái người đi thám thính một chút việc trong kinh thành.
Thế là hắn biết được, phủ thừa tướng cư nhiên mở “hội chợ” tuyển nô tỳ.
Tiêu chí để trúng tuyển là ngươi phải có nhan sắc!
Ngay cả tiền thưởng hàng tháng đều phân theo nhan sắc của ngươi!
Ngươi là mỹ nhân?
Chỉ cần vào phủ thừa tướng làm nô tỳ hai tháng, ngươi liền phát tài!
Thậm chí ngươi muốn là một nô tỳ dọn hố xí, ngươi cũng phải có nhan sắc!
Nhìn vào hành động này của phủ thừa tướng, ai ai cũng thầm suy đoán đủ loại nguyên do.
Có người nói thừa tướng đại nhân định dấn thân vào mỹ sắc.
Có người lại nói, phủ thừa tướng dự định mở thanh lâu làm giàu.
Cũng có người nói, thừa tướng phu nhân do không sinh được con trai liền định thú trắc phi cho thừa tướng đại nhân.
Tất nhiên cũng còn nhiều suy đoán khác, nhưng ba nguyên nhân trên có lẽ là ba nguyên nhân dễ tin nhất.
Nhưng có lẽ, họ vạn vạn không ngờ rằng người gây ra động tĩnh lớn của phủ thừa tướng khi được hỏi về vấn đề này sẽ bày ra một tư thái soái khí ngút trời, nói:
- “Ta thích nữ nhân đẹp!” Đương nhiên là không phải cái loại tâm cơ hiểm độc!
- “...”