Tần Đào hiện tại đang rất đau đầu.
Trên triều hiện tại đang trong giai đoạn tranh chấp rất căng thẳng.
Thân thể hoàng đế ngày càng bất an, triều thần lung lay quay cuồng.
Ai cũng suy nghĩ nên đầu vào quân ai, nên yểm hộ ai trong hoàng thất lên ngôi. Thậm chí có người còn định thao túng vương vị, trục lợi bản thân.
Nhưng đó là suy nghĩ của mỗi người bọn họ, Tần Đào hắn cũng không quan tâm vì hắn đã vạch sẵn kế hoạch cho mình.
Nhưng làm hắn bất ngờ là, cái vị kia ở phủ thừa tướng một thời gian không có động tĩnh, cư nhiên hôm nay lại gửi hắn một mảnh giấy.
Trong đó ghi:“Hỡi thuộc hạ của ta, tạo phản thôi nào!”
- “...”
Tần Đào lặng lẽ đóng mảnh giấy lại, sau đó hắn lại mở ra, đóng lại, mở ra...
- “...”
Lúc đó hắn không nên nhờ nàng ta giúp!
Hắn thật hối hận!
Hắn có nên đập đầu vào gối cho mất trí nhớ hay không?
Từ khi lên Tần Đào lên làm thái tử, hắn liền cố gắng xây dựng cho mình cái hình tượng “yêu nước thương dân, ngày đêm lo trừ bạo, công đức vô lượng“.
Thế mà hôm nay, Tích Sơ gửi cho hắn một mảnh giấy như vả vào mặt hắn một các rõ đau.
Bổn thái tử đây rất là cương chính, làm sao có thể làm ra cái hình vi đại nghịch bất đạo đó được?
- “Nhị Tiểu!”
- “Có thuộc hạ!”
- “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi tạo phản!” Tần Đào nhẹ nhàng nói.
- “Vâng”
Sau tiếng đó, Nhị Tiểu liền thoắt cái biến mất. Khi đi, hắn còn làm cái khuôn mặt hết sức bình tĩnh. Thật sự thì hắn quen rồi....