Nữ Phụ, Yêu Anh Đi

Chương 11: Chương 11




Tôi nóng nảy và buồn bực, từng dây thần kinh trong người tôi căng ra và ứ đọng lại, điểm vào máu vào da thịt và tâm trí từng cụm đen của ai oán và phẫn hận. Tôi, một kẻ chưa từng chịu oan ức hay thua thiệt lần nào trong đời, sẽ giết chết từng chướng ngại để duy trì điều đó!

._._._._._._._._._._.

“Con khốn!”-tôi ấn Trát Men xuống, phải, phải như vậy chứ! Tôi hận ả!

“Đồ điên!”

Choáng váng! Đó là cảm xúc duy nhất của tôi lúc này!

Tôi cảm nhận được, nhanh gọn bà dứt khoát. Trát Men xoay tay một cách điêu luyện, kĩ thuật phải thừa nhận là nhanh, hất ngã tôi mà bãi đáp chính là viên đá dưới đường.

Chỉ có cô ta biết võ thuật? Cô ta đang nghĩ đi đâu thế?

Tôi né một cách quen thuộc, lòng tự nhủ thầy dạy gym của mình cũng không quái lạ lắm! Ba năm nay ông ta liên tục dạy tôi phòng vệ, chẳng biết sao giờ lại thật có tác dụng!

“Mẹ nó, con khốn!”- tôi cáu tiết sau khi lấy lại được thăng bằng mà đứng vững.Xô mạnh như vậy, cô ta thật muốn hủy luôn khuôn mặt của tôi sao?

Quả nhiên, loại người thảo mai cao cấp!

Tôi giơ ngón giữa cho cô, Trát Men!

“Này! Mày có sao không?”

Hai cô bạn tôi lúc này mới chạy lại, phải thôi, đôi giày họ cao hơn tôi ít nhất phải ba phân đấy!

“Con khốn này đánh mày?” Ngọc Trân rít lên qua khẽ răng, không phải hỏi mà là khẳng định, khuôn mặt cô bạn tôi vặn vẹo trong những xúc cảm khó khăn...

Thật tốt, Ngọc Trân, cậu đang lo cho tớ...

Có người quan tâm, thật rất tốt!

“Con giả tạo! Sao? Xài mặt nạ nên mỏi rồi phải không, muốn cởi ra rồi hả?”- Tuyết An cũng không nhịn được mà nói lời thô lỗ, nét điềm tĩnh đã mất hoàn toàn trong mắt cô bạn tôu lúc này!

“Con mồm thối, ngừng sủa đi! Là con ả Vietkye đó ra tay trước!”- Lây Lết phân bua và ánh mắt của ba chàng trai kia còn đậm tính tán đồng.

Con mẹ nó, cái tình huống gì vậy?

“Khạc... phi!”- Tuyết An bất ngờ phun một bãi nước bọt vào đôi giày da của Trát Men, khuôn mặt cô nàng ấy bây giờ hài hước hết sức!

Ô hô hô! Cô nghĩ cô là ai? Có vẻ như chưa từng ai phun cái mớ đó vô người cô hả?

“Sao? Ngạc nhiên? Coi cái mặt mày kìa! Ba từ thôi:Ngu như chó!”- Tuyết An rất ít khi giận giữ, nhưng một khi cô nàng này nóng nảy lên thì...

“Mày.. ai cho phép mày hả? Mày có biết...”- Trát Men chưa nói xong Tuyết An liền chụp mũ

“Sao? Biết nó đắt bao nhiêu chứ gì? Vậy có cần tao nói cho mày biết, đây là cảm giác của bạn tao lúc ở quán bar không? Ô hô, cô gái, đó chỉ là nước bọt thôi, không ăn thua gì với giày da đâu! Nhưng cái đầm tẩm rượu vang của bạn tao phải bỏ đi rồi đấy, mày hài lòng chưa?”

“Đủ rồi, đó là do cô ta ra tay trước!”-Thiên bất ngờ lên giọng

“Con mẹ nó, anh thấy tôi thích anh thì muốn nói gì là nói à? Ba người coi ra, cũng như bọn chó đàn ông tinh trùng lên não, gặp gái đẹp là ngu người ngoài kia thôi!”

Tuyết An phun một tràn, xem ra cô bạn tôi đã nhịn đủ.

“Má nó, nghe rõ đây! Bà đây chưa bao giờ chịu oan ức thua thiệt! Con khốn thánh mẫu đó định làm gì, các người... à không, bọn mày không biết phân tích à? Ô! Thân thủ cô ta nhanh nhẹn chưa? Nhanh như vậy mà lúc bạn tôi vung tay thì phải né được chứ! Chỉ là phản đòn thôi hả? Tôi thấy cô ta là cố tạo cơ hội đáng người thì có! Mẹ nó, con thánh mẫu thúi hoắc!”

“Tuyết An!”- lần này đến lượt Minh gầm lên.

“Câm! Mẹ nó, tụi bây có quyền chửi người thì người khác không có à? Bạn tao làm gì? Nắm tóc và tát! Vâng, chỉ thế thôi! Còn hai con khốn nạn này?

Xô người khác vào bàn thủy tinh, vào hai rượu... nếu lúc đó bọn này không ở sau đỡ thì sao? Mẹ nó, như ban nãy, nếu bạn tôi không biết chút võ có phải khuôn mặt sẽ bị hủy rồi không? Sau đó thì sao?”

“Còn nói?”- Ngọc Trân nâng cao âm-”còn gì ngoài bài ca chúng tôi không cố ý là do họ gây sự hay ba cái củ chuối như tôi không đánh họ thì họ sẽ choảng tôi?”

“Ô, các cô gái!”- tôi chen vào-” còn bộ mặt buồn kiểu mẫu thân thượng đế nữa! Trung tâm của vũ trụ, cái rốn của đại dương, ốc đảo giữa hoang mạc!”

“Ha ha ha! Thì ra cũng chỉ là một lũ giả tạo cao cấp thành tinh!”

“Câm!”- Trát Men nâng cao giọng, ái chà, âm tiết của cô nàng có nôi lực thật! Tôi muốn run rẩy rồi đât ha ha ha!

“VietKye... cô im ngay!”-Phong lên tiếng, giọng đầy vẻ ra lệnh uy hiếp!

Ok! Tôi cáu rồi đấy, thằng mê gái!

Tôi nóng nảy và buồn bực, từng dây thần kinh trong người tôi căng ra và ứ đọng lại, điểm vào máu vào da thịt và tâm trí từng cụm đen của ai oán và phẫn hận. Tôi, một kẻ chưa từng chịu oan ức hay thua thiệt lần nào trong đời, sẽ giết chết từng chướng ngại để duy trì điều đó!

“Im? Ô, tôi không bị câm như cô ta hay bị hạn chế ngôn ngữ như bạn cô ta, việc quái gì tôi phải câm?”

Tôi vặn lại, nghĩ được tôi thích rồi hỗn láo, hắn nghĩ hắn là ai?

Muốn chơi, tôi không ngại đấu một chút đâu!

Dù thật sự, tim tôi, có một chút đau...

.

.

.

Chà chà, đi lệch rồi phải không? Các nhân vật phụ đang cư xử lệch kịch bản rồi, tại sao vậy nhỉ? Họ không phải nên quỵ lụy khóc lóc dưới chân các nam thánh của chúng ta sao? Vậy cái quái gì đanh xảy ra!

Ha ha!

Hãy để tôi kể bạn một câu chuyện từ trước, một câu chuyện hay nói đúng hơn là một người đã làm thay đổi thế cục!

Bây giờ, mời bạn nghe qua, một nút thắt vốn dĩ không có lại xảy ra từ trước, của nguồn gốc chính bộ tiểu thuyết này...

Tôi mời bạn nghe một chút, về thế giới đã xây dựng nên Jasmenya và bạn bè của cô ta!

Thế giới lẽ ra nên vận hành, thế giới của tiểu thuyết gốc tồn tại và được xuất bản.

Thế giới của quyển sách mang tên

“Siêu quậy trường CQCK (cool queen, cool king)”

And the game, begin!

P/s: thật xin lỗi nếu tên bộ “siêu quậy trường CQCK” này trùng với tác phẩm nào đó! Mình thề mình chỉ đặt bừa thôi!!! [~ > _

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.