And the game, begin!!!
_._._._._._._._._._._.
Nó: (16 tuổi)Nguyễn Tuyết Băng(jasmenya) lạnh lùng, tinh nghịch =]]~ xinh đẹp nhất quả đất, là con gái của chủ tịch tập đoàn số một thế giới, đậu đại học đứng đầu thế giới, IQ: 300/300. Thông minh tuyệt đỉnh, có hơn 100 tấm bằng đại học. Giỏi nhiều thứ võ. Là đại tỉ bang Black paradise đứng đầu thế giới ngầm.
Cô: Ngô Tuyết Vi(Xunye): xinh đẹp tuyệt trần(thua nó) là con gái tập đoàn số bốn thế giới, bạn thân của nó, đậu đại học đứng đầu thế giới, IQ: 250/300. Giỏi đấu súng, biết dùng mọi loại súng trên thế giới, xinh đẹp nóng bỏng, là nhị tỉ bang Black Paradise đứng đầu thế giới ngầm.
Nhỏ:Mai Anh Thư (Laylye) bạn thân của nó và cô, con gái của chủ tịch tập đoàn đứng thứ sáu thế giới, giỏi chế tạo độc và dùng ám khí, IQ:240/300. Là tam tỉ bang Black Paradise đứng đầu thế giới ngầm.
Hắn: Nguyễn Minh Lãnh Phong(16 tuổi) đẹp trai không ai sánh bằng, lạnh lùng ít nói, IQ:300/300, kẻ thừa kế của tập đoàn đứng thứ hai thế giới, là một trong ba hot boy của trường CQCK (cool queen cool king). Giỏi nhiều thứ võ (thua nó). Là đại ca bang Evil_Kick đứng thứ hai thế giới ngầm.
Anh: Trần Anh Minh(16 tuổi) bạn thân của hắn, đẹp trai phong độ (thua hắn), IQ:255/300. Con trai duy nhất của chủ tập đoàn thứ ba thế giới, là một trong ba hot boy của trường CQCK. Là nhị ca bang Evil_Kick đứng thứ hai thế giới ngầm. Giỏi vi tính công nghệ
Cậu: Lê Vũ Thiên(16 tuổi) bạn thân của hắn và anh. IQ:252/300. Đẹp trai đáng mến (thua hắn). Con trai của chủ tịch tập đoàn đứng thứ năm thế giới. Là tam ca của bang Evil_Kick đứng thứ hai thế giới ngầm, là trùm về chế tạo vũ khí( thua nó và hắn), nằm vùng.
[Trích GTNV- siêu quậy trường CQCK, bản đã qua lọc teencode]
(Cảm thấy mất sức sau khi soạn xong cái này, khoai kinh!)
_._._._._._._._._._._
“Nó cầm khẩu súng bên hông lên, xoay nhiều vòng giữa không trung vẽ nên một cơn bão nhỏ lửng lơ. Ả bây giờ đã kinh hãi lắm rồi nhưng vẫn cố giương giương tự đắc, đúng là ngoan cố mà!
Phập! Nó bắn một phát cảnh cáo lên bức tường sau lưng ả làm ả và lũ bạn kinh hãi.
---Sao hả?- nó nâng giọng, nhìn nó bây giờ y hệt một thiên thần bị nhiễm đen, vừa đáng sợ vừa làm người ta thương tiếc. Nó như vậy, chắc đã phải trải qua nhiều khó khăn lắm!
Phía sau nó là Xunye và Laylye, hệt như hai tinh linh bóng đêm. Hình ảnh ghê rợn trong mắt mọi người với bọn hắn, chỉ như ba cô gái nhỏ chịu quá nhiều áp lực thế gian...”
Minh Quân nhấp một ngụm nước mát, vòm họng thông, gã lại tiếp tục đọc cuốn sách- mà theo gã, là đáng chán nhất quả đất. Nếu có ai muốn hỏi, tại sao ngán ngẩm như gậy gã còn đọc, hãy để gã giải thích một chút.
Minh Quân là một giáo viên thể dục cấp hai. Thật ra gã chính xác gã là một vận động viên cấp quốc gia môn điền kinh lỗi thời, chính xác hơn, vì một vụ tai nạn , gã bất hạnh đã phải chia tay những ngày thi đấu của sức trẻ mà thay vào đó gã phải đối diện với những đêm mưa bị hành hạ do cơn đau nhức âm ỉ nơi đầu gối.
Anh rể của gã vốn là hiệu trưởng của một trường cấp hai tư nhân, đã ngỏ ý muốn gã đến dạy cho học sinh. Đến nay, cũng đã được bốn năm!
Bốn năm, nó làm thay đổi nhiều thứ, gã đã mất đi mọi nhiệt huyết trai trẻ ngày nào. Giờ đây, cái duy nhất sót lại là sự phiền chán, thụ động và im ắng trong gã. Như một cái cốc rỗng tuếch, khi con người không còn ước mơ để đổ đầy cho chai lọ cuộc đời của họ thì bản thân người ấy đã thành một vật trang trí không hơn không kém!
Và, gã đang như thế! Nhàm chán sống qua ngày, tự thấy mình như một con rùa rịt cổ. Gã muốn quay lại, nhưng sao có thể được với đôi chân thương tật này đây?
Gã, bây giờ chỉ còn bi quan và tuyệt vọng.
Ái Như là cháu gái của gã, con gái của chị gã và anh rễ. Con bé năm nay mới mười hai tuổi, vừa trải qua một cuộc tiểu phẫu cho đôi mắt mình. Sau đợt phẫu thuật này, mắt cô bé sẽ hoàn toàn bình thường như chúng bạn.
“Chú ba!Jasmenya thiệt là giỏi luôn phải không chú? Ngầu cực kì luôn!”
“Ừ!”- gã gật gù có lệ. Con bé không nhìn được nên bắt gã đọc giúp quyển sách mới mua, một bộ truyện nhảm nhí đến mức gã tự hỏi tại sao người ta lại đi xuất bảm nó rồi in thành sách...
là gã đã già hay thế giới này đã đổi thay rồi?
“Con ghét ba con nhỏ hot girl ghê! Tụi nó chảnh gần chết!”
“Ừ!”- gã gật đầu lấy lệ. Thật ra, gã không quan tâm lắm!
Ngày lại qua ngày....
Hôm đó, mưa rất nặng và mấy cái khớp xương phế thải của hắn lại chơi nhạc rock trong đêm, nó không ngừng hoạt động làm hắn đau nhói.
Mưa, nỗi đau và sự thất bại!
Tưởng như đã nếm đủ, gã cũng chẳng quan tâm nữa. Chỉ là đau mà thôi, chưa chết!
Quan trọng sao?
Người ta bảo, chết là hết! Nhưng, sống một cuộc đời như gã bây giờ, khác chết lắm sao?
Người ta cũng bảo, tình yêu có ma lực rất mạnh mẽ. Ai đã một khi yêu, dù đau đớn muộn phiền thì cũng đều vượt qua nhanh chóng...
Nhưng, có ai đã nói, tình yêu cũng có thể giết mọi thứ chưa? Nhất là khi nó ngừng lại...
Ngày cái tai nạn định mệnh đó diễn ra, cái ngày đôi chân gã mất đi khả năng của một người bình thường,gã đang trên đường đến bệnh viện. Vì bạn gái của gã, người con gái gã yêu nhất đã ra đi mãi mãi, trên bàn phẫu thuật...!
Ung thư.... một căn bệnh đáng sợ!
Gã khóc, đó là lần đầu tiên thứ nước mặn chát đáng ghét đó chảy ra nhiều như thế. Nước mắt mặn, lòng gã đắng và con tim gã đau như bị ai cứa loạn rồi xát muối!
Từng dây thần kinh, mỗi tế bào trong gã thay phiên nhau kêu gào khóc than. Gió đang la hét thảm sầu, mây không còn sức mà di mà chuyển, nắng uể oải, hoa như tàn... một bầu trời, một không gian cứ ngỡ địa ngục... là do gã đã chết hay chính người con gái ấy đã đem theo mọi ánh nắng trong gã mà đi rồi?
Gã khổ sở và chật vật, gặm nhấm nỗi cô đơn kéo dài theo năm tháng, chịu sự ám ảnh tột cùng về hình bóng người con gái đó, một cô gái bị người ta coi thường!
Phải, bạn gái của gã, là một cô gái bị người ta cười nói chỉ trỏ, một cô gái mà khi ai nghe qua cũng bỉu môi như kiểu 'con đó có cái gì hay sao?'. Bạn gái của gã, phản diện cũng như phiến diện, nóng nảy và vô tâm hờ hững. Một con gái hư, một đứa con gái vô nết thiếu tốt... một đứa con gái như vậy, lại là bạn gái của gã, là người hắn yêu!
Vì mọi người không hiểu!
Không hiểu cái cách cô dùng bộ mặt thật đối nhân xử thế, không biết cái cách cô chống lại xã hội theo cách của riêng mình...
Họ không hiểu, nhưng gã hiểu... y hệt như cô đã từng nói, cô chỉ cần gã hiểu cô, thế là đủ...
Nhưng trớ trêu thay, ông trời luôn là một người bạn tuyệt cú!
Gã mất cô, mất đôi chân của hổ, mất ánh sáng và niềm vui, mất đi cái gọi là mơ ước.... mất, gã đã mất tất cả!
Ha ha ha!
Chết thì sao? Mà sống thì sao?
Khi bạn mất đi tình yêu, ước mơ, hy vọng và niềm vui, bạn, có thể tồn tại sao? Có thể quan tâm đến cái gọi là sống chết sao?
Ha ha ha!
Gã nằm đó, trên giường của gã, nếm vị đắng đau thương do con tim và nỗi đau gây cho. Mắt gã nhắm, gã nhớ, nhớ người con gái đó. Người yêu của gã, người đã không chê gã bẩn thỉu xấu xí hay mặt hùm hung tợn mà chìa tay ra làm quen với gã. Một người con gái như thế, tốt đẹp như thế, sao ông trời nỡ cho cô ta rời xa nhân thế, sao lại bỏ hắn lại với bao nỗi niềm lạnh lẽo tê cóng.
Vậy, sau tất cả, từ một thanh niên có sức trẻ, có tình yêu. Gã đùng một cái trở thành kẻ tật nguyền thảm hại, đã vậy, tình yêu cũng mất, bạn gái của gã thật không còn.
Cô chết, vì bệnh tật và gã, sẽ theo cô, trong nỗi cô đơn nhung nhớ đong đầy!
Nếu được, gã nguyện đi theo cô, dù thiên đàng hay địa ngục...
.
.
.
.
.
.
Một giấc mơ dài, một khoảng không lu mờ vô định!
Gã thức dậy vào ngày mới, không còn âm thanh inh ỏi nơi đường cái, không còn màu xám lu mờ do cái đèn ngủ quái dị gã dùng. Đó là một màu chàm trông có sức, màu cam nông nổi và màu tím im ắng.
Một căn phòng mới, một cuộc đời mới!
Một thế giới mới đi cùng mệt thể xác hư cũ nhàm chán. Cốc mới rượu cũ, vần thế cả thôi, gã vẫn là gã, tỉnh dậy sau một giấc mơ và thấy mình đang ở nơi gã từng đọc để ru ngủ cô cháu gái, nơi một đám người vờn quanh một lũ nhóc và coi tụi nó học đòi yêu đương.
Xuyên không vào cuốn sách nhàm chán cổ quái mà cháu gã vô cùng yêu thích.
Cuốn sách mang tên, 'siêu quậy trường CQCK'
Một nơi như thế, đã có một người không nên tồn tại xuất hiện. Không ai có thể hiểu tại sao anh ta lại ở đây. Nhưng tôi có thể nói cho bạn biết một chút rằng tình yêu là thứ có sức mạnh mãnh liệt hơn cả và bầu trời vẫn còn đủ cao và rộng. Ít nhất, đủ để vị Chúa Trời nhân từ ấy giang tay ra cứu vớt những con chiên đang chết mòn của mình...
Và gã ở đây, thế giới này, tồn tại như cũ. Gã cứ tưởng, thế là xong, gã, chẳng cần gì nữa...
Và nút thắt đó xảy ra!
“Học sinh mới sao?”- gã ậm ờ cho có, phòng tập gym này của gã đã ở đây trước khi gã tới, gã đương nhiên sỡ hữu nó, một cách hợp pháp!
Rồi... người ấy xuất hiện. Mái tóc dài, khuôn mặt tầm thường vô vị. Một cô bé làm người ta không nảy sinh quá nhiều ước mong chung đụng.
Là cô!!!!
Từng dây thần kinh trong gã căng ra rồi sánh động lại, não ù đặc và đôi bờ vai căng cứng. Cô, ánh sáng tươi đẹp và duy nhất của gã đã trở lại!
“Chào thầy!”-Cô tiến đến, mỉm cười, trông cao ngạo ngu đần và hóng hách hệt như hai cô bạn bên cạnh vậy!
Nhưng quan trọng sao?
Gã chỉ thấy, một cô gái có cá tính, có chủ kiến, một cô gái luôn có quyết tâm và tự tin. Một cô gái thẳng thắn cao ngạo và nghiêm túc!
Gã, nguyện thề, sẽ không đánh mất cô
lần nữa!
_._._._._._._._._.
Lần đầu tiên tôi gặp thầy, chính là ánh mắt kinh ngạc, vui mừng hoan hỉ của một người đàn ông kệch cỡm cao lớn trông hung tợn dữ dằn!
Một con người xấu xí, không hẳn có một nhân cách gớm guốc!
Như một trái nhãn, đằng sau lớp vỏ sần sùi ấy là một vị ngọt lịm mát lành êm đềm!
Lần đầu tiên tôi và gã gặp nhau!
.
.
.
.
.
.
Nhân vật phụ, bục đỡ cho nhân vật chính. Nhưng nếu cái bục đỡ này lung lay, phải chăng nhân vật chính sẽ ngã?
Bởi vì, gã, người không nên tồn tại đã đến và tác động.
Bây giờ, mọi thứ mới chậm rãi chuyển dời!
Bây giờ, tôi sẽ nói
Trò chơi, bắt đầu!