Tôi ở trong phủ chỉ huy mọi người, mặc dù Cảnh Thành chưa tỉnh lại, nhưng hắn vẫn là thái tử đương triều.
Đinh Hương cô nương chi nữ Binh bộ thượng thư tân nhậm, mặc dù phu quân
tương lai chưa tỉnh lại, nhưng Đinh Hương vẫn là thái tử phi tương lai.
Mấy ngày trước, Binh bộ thượng thư tiền nhiệm vô ý âm thầm bàn bạc bệnh
tình của thái tử với một vị quan viên khác, bị hoàng thượng biết, lập
tức xử trảm. Phụ thân Đinh Hương cô nương từ Binh bộ thị lang được thăng làm Binh bộ thượng thư. Lúc Đinh thượng thư tiếp chỉ thiên ân vạn tạ,
nhìn ân trời cảm kích rơi nước mắt, bày tỏ già trẻ lớn bé của Đinh gia
thề nguyện trung thành với Đại Cảnh mai sau, thần phục hoàng thượng
hoàng hậu cùng thái tử Cảnh Thành.
Từ đó từ văn võ cả triều, cho tới bình dân bách tính, không người nào dám nhiều lời nửa câu với chuyện thái tử hôn mê bất tỉnh.
Tôi Nhậm Lan Châu là nữ quan duy nhất trong phủ thái tử, phụng chi mệnh hoàng hậu, bận rộn vì hôn sự của thái tử.
Tất cả chuẩn bị đã muốn thỏa đáng, một đạo ý chỉ của hoàng hậu, lại gọi tôi vào cung Vĩnh Khang của người.
“Nhậm Lan Châu.” Hoàng hậu lão thái thái vậy như vậy nhìn tôi: “Hôm trước
ngươi ban cho một cung nữ mới tới phủ thái tử gọi là ‘Đinh Lan’, phạm
vào tục danh của thái tử, ngươi đã biết ?”
Tôi nói : “Hồi bẩm
hoàng hậu, lúc ấy mới gặp cung nữ đó, cảm thấy dung mạo mỹ lệ, tính tình lại hết sức dịu dàng, nhớ tới cổ nhân có nói ‘ngạn chỉ đinh lan, úc úc
thanh thanh*’, cảm thấy hai chữ ‘Đinh Lan’ thích hợp với nàng nhất, cũng không có nghĩ tới tục danh của thái tử.”
* ngạn chỉ đinh lan, úc úc thanh thanh: cỏ đinh lan cao ngạo, xanh mượt bóng bẩy, chỉ cây cối xanh tốt.
Hoàng hậu cười lạnh nói: “Như thế nào? Hiện tại thái tử đang bị bệnh, phải đề phòng một chút. Cung nữ là người gần người, nếu như vi phạm vào tục
danh của thái tử mà khiến cho bệnh của thái tử khó khỏi hắn, ngươi phải
bị tội gì?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Tôi quỳ, không biết trả lời như thế nào.
Tôi bị nhốt vào một gian nhà bỏ hoang trong Vĩnh Khang cung. Lên năm tổi,
mỗi lần hoàng hậu phạt tôi, nếu không phải là gọi tôi quỳ trong tiền
viện ở Vĩnh Khang cũng, thì cũng là nhốt tôi ở trong phòng nhỏ này,
không cho ăn không cho uống… hành hạ thêm mấy ngày, đợi đến khi tôi mê
man, sẽ thả tôi ra.
Căn nhà bỏ hoang này chắn gió còn tốt hơn so
với việc quỳ trong tiền viện. Cho nên, lần này coi như là hoàng hậu đã
đối đãi không tệ với tôi.
Tôi không nói tiếng nào ngây ngô trong căn nhà bỏ hoang. Có khi nào tôi được thả ra thì Cảnh Thành đã tỉnh lại ?
Bình thường sau khi tôi bị hoàng hậu hành hạ sẽ muốn nhìn thấy Cảnh Thành,
luôn luôn đi rửa mặt trước, dọn dẹp dọn dẹp, tinh thần nhẹ nhàng mà
khoan khoái đi gặp hắn.
Tôi nhớ được lần đầu tiên, ước chừng khi đó tôi mới sáu tuổi, cũng là lần Cảnh Thành bị bệnh nặng, hoàng hậu lại phạt tôi giam ở căn nhà rách này. Tôi đói không chịu được, sau khi được thả ra, trở lại phủ thái tử, tinh thần Cảnh Thành cũng tốt hơn một
chút, đang ăn canh, nhìn thấy tôi, vô cùng vui mừng, lôi kéo tôi ngồi
cạnh bên giường của hắn.
Cảnh Thành nói : “Nha đầu, mau cùng ta ăn canh, là thức ăn được hầm cách thủy nơi bản địa tiến cống, uống đặc biệt ngon.”
Tôi nếm một chút, người đói quá lâu, đột nhiên nếm mỹ vị, trong dạ dày đặc
biệt khó chịu, nhất thời cảm giác dời sông lấp biển, cũng muốn nhanh
chóng phun ra.
Cảnh Thành thấy tôi không nói lời nào, nghiêng đầu qua nhìn tôi, nói : “Thế nào?”
Tôi cố nén khó chịu, hỏi : “Là nguyên liệu nấu ăn gì?”
Cảnh Thành trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng, mãi sau
mới nói : “Ta làm sao lại để ý đến những thứ vụn vặt này. Nha đầu ngươi
hỏi nhiều vậy làm gì ? Uống cho nhiều cho ta là được rồi!”
Lời hắn còn chưa hết, tôi liền ‘ọe –’ một tiếng nôn ra ngoài. Một chút lót
dạ dày cũng không có, chỉ là khó chịu nôn ọe, lại không phun ra được cái gì.
Cái này làm cho Cảnh Thành bị dọa sợ, hắn ôm lấy cánh tay của tôi, lớn tiếng hỏi : “Nha đầu, ngươi làm sao vậy ?”
Hắn cũng khóc lên, nước mắt rào rào. Tôi nghe thấy ngay sau đó hắn lớn
tiếng kêu : “Có ai không, người mau tới a!” Tôi thật sự quá khó chịu,
hoa mắt, cái gì cũng không nghe rõ nữa.
Đợi đến khi tôi nghỉ ngơi ở trên giường nghi ngơi nửa ngày tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Cảnh Thành đã ở bên cạnh tôi, không chớp mắt nhìn tôi.
Nhiều năm sau
đó, có thời điểm tôi trêu chọc Cảnh Thành, sẽ nhắc đến chuyện hắn khóc
đến thê thảm khi đó.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Mỗi lần Cảnh Thành nghe được, cũng lại nghẹn đỏ mặt, không nói lời nào.
Dần dần, Cảnh
Thành cũng không khóc trước mặt tôi nữa. Có lẽ bởi vì sau một lần kia,
mỗi một lần bị hoàng hậu phạt, trước khi tôi gặp Cảnh Thành sẽ luôn sửa
sang lại bản thân cho tốt nhất mà đi gặp hắn. Hắn cũng sẽ không phải
nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của tôi nữa.
Lần này cũng sẽ như vậy.
Tôi nghiêng nghiêng lệch lệch, ngồi ở một góc quen thuộc. Hết sức duỗi thẳng hai chân, để nằm ngang.
Thu bà bà nói cho tôi biết, để như vậy sẽ không khó chịu.
Thu bà bà là nữ quan trong hoàng cung, phẩm cấp cao hơn so với nữ quan ở phủ thái tử và trong phủ chư vương. Là tứ phẩm.
Nghe Văn công công nói, năm đó Thu bà bà là nhất đẳng tài nữ, thông mình
tuyệt đỉnh. Hoàng hậu trước kia, chính là mẫu thân đương kim hoàng
thượng, từ một ngàn người mới chọn được một nữ quan cho đương kim hoàng
thượng, đầu tiên là thư đồng, sau đó lại cùng giải quyết sự vụ phủ thái
tử năm đó. Sau khi đương kim hoàng thượng kế vị, Thu bà bà cũng vào
cung, vinh thăng lên nữ quan tứ phẩm.
Có một lần, tôi quỳ trong
băng tuyết ngập trời, cuối cùng cũng được hoàng hậu chấp thuận hồi phủ
thái tử, vừa mới đi ra khỏi Vĩnh Khang cung không xa, hai chân cuối cùng cũng không cầm cự nổi, lập tức ngã trên mặt tuyết. Một lần kia ta được
Thu bà bà. Mặc dù bà bà lớn tuổi, nhưng vẫn rất đẹp mắt, mặt mày rất ôn
hòa. Bà lặng lẽ mang tôi vào nơi của bà, là một nơi rất yên tĩnh, tên là “Hành Tung Hiên”, cho tôi uống trà nóng, ăn điểm tâm, còn dạy tôi
phương thuốc giúp khá hơn khi chịu phạt.
Về sau, khi đã khá hơn tôi lại chịu phạt, luôn luôn có thể nhìn thấy Thu bà bà.
Tôi không qua lại với Thu bà bà, Cảnh Phi nói qua, tôi là người không dễ
dàng qua lại quen thuộc với người khác. Trừ đối với Cảnh Thành, với
người khác luôn là người khác hỏi một câu tôi đáp một câu. Vì vậy, luôn
là Thu bà bà hỏi tôi này nọ.
Từ khi tôi ở nơi nào, đến kinh thành lúc nào, khi nào thì vào phủ thái tử.
Hỏi hiện trạng thái tử như thế nào, phủ thái tử có dễ chơi hay không.
Sau đó, lúc nào tôi cũng lưu ý chuyện tốt bên ngoài cung, nghĩ tới về sau phải nói cho Thu bà bà nghe.
Tôi không biết tên tuổi của Thu bà bà là gì. Tôi không biết, Thu, rốt cuộc
là tên, hay là họ của bà. Văn công công đã từng nói,
๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Thu bà bà cũng không phải là gọi là Thu bà
bà, Thu, là mười bảy năm trước đổi tên tuổi.
Tôi tên Nhậm Lan
Châu, tựa hồ cũng không phải là Nhậm Lan Châu. Nhậm Lan Châu là do hoàng hậu đặt, hay là tên của tôi, tôi cũng không biết. Hoàng hậu không thích tôi, cuối cùng tôi cũng không thể đi hỏi bà cái này.
Tôi đã hỏi
Cảnh Thành, Cảnh Thành nói hắn cũng không biết. Sau đó hắn nói : “Nhậm
Lan Châu, nếu như ngươi không thích cái tên này, ngươi có thể đổi một
tên khác. Sau khi nghĩ kỹ, ta hồi bẩm mẫu hậu là được.”
Nhưng là cái tên này đã đi theo tôi 17 năm, tôi đã có thói quen, tựa hồ cũng không có cái tên gì đẹp hơn để thay thế náo.
Lan Châu, thuyền. Thái tử Cảnh Thành, tự Minh Đinh. Đinh, mép nước thuyền nhỏ.
Thuyền trong nước.