Ba ngày sau, cuối cùng tôi cũng được thả ra, Cảnh Phi đứng ở cửa cung chờ
tôi, hai cỗ kiệu nhỏ. Câu nói đầu tiên tôi khi thấy hắn là: “Thái tử đã
ổn rồi hả?”
Cảnh Phi nhìn tôi, vẻ mặt cổ quái. Hắn thở dài, gật
đầu một cái, sau đó đưa cho tôi một ly trà nóng cùng một cái bánh bao,
nói: “Ăn từ từ, cẩn thận không nghẹn.”
Tôi cầm lấy ly trà, uống
một hơi cạn sạch, đưa ly không cho Cảnh Phi, muốn nữa. Cảnh Phi lại đưa
một ly khác cho tôi. Năm sáu ly xuống bụng, mới từ từ lại sức. Bánh bao
trên tay đã bị nắm chặt đến biến hình, nhiệt độ ấm áp từ bánh bao truyền tới lòng bàn tay, cũng với trà nóng trong bụng, toàn thân thoải mái hơn nhiều. Lúc này tôi mời từng ngụm từng ngụm bắt đầu gặm bánh bao, nhanh
chóng ăn xong một cái, nháy mắt ngắm Cảnh Phi. Hắn cười, đưa cho tôi một túi bánh bao, không quên dặn dò: “Cũng đừng ăn nhiều lúc này, cẩn thận
dạ dày của ngươi.”
Trong miệng tôi lấp đầy bánh bao thịt, tùy tiện gật đầu một cái, khẽ khom người chui vào kiệu nhỏ.
Cảnh Phi vén rèm dò đầu vào, tôi hàm hàm hồ hồ hỏi: “Làm cái gì?”
Hắn nhìn tôi một lúc lâu, nói: “Ta không thể cùng ngươi về.”
Tôi nói: “Cũng tốt cũng tốt. Cám ơn vương gia.”
Hắn rũ mắt, buông rèm xuống, kiệu phu nâng kiệu nhỏ lên, như một làn khói chạy chậm.
Trở lại phủ thái tử, tôi đã ăn no, nhảy xuống kiệu, chạy vào trong phòng
của mình rửa mặt một phen, đổi một thân quần áo sạch, lúc này mới đi gặp Cảnh Thành.
Cảnh Thành nghiêng đầu trên giường, vốn đang cau mày, nhìn thấy tôi, liền cười lên.
Tôi đi vào, ngồi ở bên cạnh giường của hắn.
Hắn kéo tay của tôi, nói: “Ừ, nhiều tháng đã không được gặp ngươi.”
Tôi gật đầu, Cảnh Thành đi ra ngoài đánh trận hơn nửa năm, trở lại liền ngủ mê mấy tháng. Quả thật đã lâu.
“Hôm nay tôi đã là nữ quan phủ thái tử. Tương đương là không thể không có
chút chuyện bận ở bên ngoài. Muộn một chút nữa tôi mới có thể đến xem
người.”
Chuyện tôi được phong làm nữ quan của hắn là chuyện sớm muộn mà thôi, hắn hiểu được, tôi cũng hiểu được.
“Hôm nay tốt không?” Hắn nhìn màu áo tím của tôi, quan sát từ trên xuống dưới.
Ta cười nói: “Mặc quần áo này rất đẹp? Trang phục quan ngũ phẩm đấy.” Tôi rút bàn tay bị hắn lôi kéo, duỗi năm ngón tay chỉnh tề ở trước mặt hắn.
Hắn vươn tay đặt lên bàn tay tôi, lại lần nữa cầm tôi đặt trong lòng bàn tay hắn, cười nói: “Ừm, không tệ. Rất có tinh thần.”
Hắn lại hỏi tôi: “Còn có gì muốn nói với ta không?”
Tôi nuốt nước miếng một cái, suy nghĩ một chút, nói: “Còn nữa, mấy tháng trước, tôi chọn một thái tử phi giúp anh.”
Nụ cười trong mắt của hắn càng sâu: “Là Đinh gia đúng không?”
Tôi gật đầu: “Vâng.”
Nụ cười trong mắt hắn càng đậm thâm: “Tốt.”
Tay của tôi bị hắn nắm, giống như tất cả mọi chuyện trong mấy tháng này bị
hắn nắm vậy. Tôi cố gắng làm tất cả mọi chuyện, chọn thái tử phi theo ý
của hắn, tổ chức hôn sự theo ý của hắn. Ngoại trừ việc tôi bị hoàng hậu
giam lại, không biết hắn có biết hay không.
Cũng không như người
ngoài nghĩ như vậy, tôi chọn thái tử phi, đầu tiên là nhìn ngày sinh
tháng đẻ, tiếp đó là xem tướng, cuối cùng dùng một câu đó quỷ dị kết
thúc dày vò này.
Đinh cô nương của Đinh gia, đã bị thái tử của
tôi chọn trước từ tám trăm năm trước. Trong mấy tháng ầm ĩ này, chỉ là
tôi giúp thái tử hôn mê diễn một trận tuyển phi mà thôi.
Chuyện
lần đầu tiên thái tử gặp Đinh Hương cô nương, là một đoạn chuyện xưa rất tục nát. Tôi thích nghe diễn, trong hí văn tài tử giai nhân gặp gỡ
trong lâu, có Du Long Hý Phượng. Thiếu gia con nhà quan lại quyền ý ở
nhân gian trong lúc vô tình gặp được tuyệt đại giai nhân, vừa nhìn thấy
liền nhất kiến chung tình. Sau đó hỏi thăm chung quanh xem là nữ nhi nhà ai, tiếp đó chính là tới cửa cầu hôn.
Cảnh Thành và Đinh Hương, chính là qua con đường này.
Hôm đó, tôi lôi kéo thái tử đi qua cửa thành phía bắc, vui chơi ở trong
chợ. Khắp nơi trong chợ phía bắc là gian hàng đồ cổ, gian hàng xiếc ảo
thuật, đồ chơi mới lạ. Ta đi muốn thoải mái tự do đi dạo, cho nên tách
ra khỏi Cảnh Thành.
Cảnh Thành không giống ta, nhiều năm không đi ra khỏi phủ thái tử, không biết đường, không thể làm gì khác hơn là tìm một trà lâu coi như là yên tĩnh ngồi. Thật lâu sau, cho đến khi mặt
trời chiều ngả về tây, vẫn không thấy bóng dáng dã nha đầu đâu.
Lão bản trà lâu đi lên thúc giục muốn thu tiền trà, Cảnh Thành quẫn bách.
Lại không bỏ được chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay hay là cái túi thơm treo bên hông để chống đỡ trả tiền nước. Đang trong lúc giằng co, Đinh Hương cô nương đến trà lâu nghe đàn mang theo nha hoàn bên người xuất hiện.
Khi nghe Cảnh Thành miêu tả với tôi sau đó, ngày đó Đinh Hương cô nương một thân xiêm áo vàng nhạt, hơi thoa một ít phấn, trên đầu chỉ cài một cây
trâm phỉ thúy. Màu vàng nhạt phối hợp vô cùng hợp với phỉ thúy, tươi mới sáng ngời, Cảnh Thành nói như vậy, như ánh sáng mờ của ánh tà chiều
tiến vào cửa sổ cũng thay đổi màu sắc.
Đinh Hương cô nương thanh
toán tiền nước cho Cảnh Thành, nhẹ nhàng lướt qua. Sau khi Cảnh Thành
phục hồi lại tinh thần, mới hỏi thăm lão bản là cô nương nhà ai. Vì vậy
nhớ mãi không quên với Đinh Hương cô nương nhà Binh bộ thị lang.
Cảnh Thành lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên nói không ngừng về một cô nương với tôi.
Đây đã là chuyện của hai năm trước. Từ đó về sau, tôi phải mất một thời
gian ở bên ngoài hỏi thăm Đinh Hương cô nương này có người hứa gả hay
chưa, sau đó trở lại nói cho Cảnh Thành, để cho hắn yên tâm.
Hai năm sau, Cảnh Thành như ý nguyện sắp cưới Đinh Hương cô nương về.
Tôi lại làm xong một chuyện giúp Cảnh Thành.
Cho nên nói, tôi không làm nữ quan của Cảnh Thành thì ai làm? Người nào có
thể hiều rõ lòng Cảnh Thành hơn tôi? Mặc dù hoàng hậu lão thái thái ghê
tởm, cũng không hồ đồ, nhưng cũng rất tinh chuẩn.
Tôi vì Cảnh Thành, diễn một tuồng quang minh chính đại chọn thái tử phi cho người khắp thiên hạ xem.
Khi Cảnh Thành cười nhìn tôi, đầu tôi có chút choáng váng. Tôi cười một
tiếng, nói: “Như thế nào? Mấy ngày nữa chính là ngày đại hỉ của người,
tôi còn vì ngươi chuẩn bị hồng y, tỉ mỉ chọn từng mũi kim đường chỉ. Tôi sẽ lập tức đưa cho người, người mặc thử một lần, được không?”