Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành, diệt nước xâm lược, từ Tây Cương hồi kinh. Văn võ toàn triều đều tụ tập ở cổng Tây Thành. Cờ hiệu phấp phới, kèn phát
lệnh kêu vang. Bách tính Kinh Thành từ cửa sổ từng nhà nhô đầu ra, cung
nghênh thái tử Diên Nhạc khải hoàn.
Trận chiến vô cùng lớn.
Tôi đứng ở trước của phủ thái tử Diên Nhạc.
Cảnh Phi không biết đứng bên cạnh tôi từ khi nào, nói: “Nhậm Lan Châu, có
muốn cùng bổn vương ra khỏi thành hay không? Tới cổng Tây Môn, ngươi có
thể cưỡi trên yên ngựa bổn vương thích, nhìn cho rõ ràng, còn hơn ngươi ở đây chốc chốc nhướn chân chốc chốc rướn cổ?”
Tôi liếc xéo y.
Cảnh Phi là vị vương gia vô công rỗi nghề, lại còn nổi tiếng phong lưu, cái
tư vị thế nào là mỏi mắt chờ mong lại lưu luyến thật tốt đẹp biết bao.
Cảnh Phi thấy tôi không để ý tới thì cũng ngừng nói, cùng lẳng lặng đứng chung với tôi.
Không đợi được thái tử Cảnh Thành, ngược lại trông thấy Văn công công trong cung.
Văn công công là lão công công bên cạnh hoàng hậu, từ trước đến nay vẫn
luôn đối xử tốt với tôi. Chỉ nghe lão công công khom lưng đọc: “Khẩu dụ
của hoàng hậu, nữ quan Nhậm thị của phủ thái tử Diên Nhạc vào cung yết
kiến.”
Cảnh Phi vỗ tay một cái, cười nói: “Đúng vậy, người mới
được thụ phong như ngươi, nên được mẫu hậu triệu kiến, hôm nay thái tử
ca ca lập được công, có lẽ hẳn là muốn thưởng gì đó cho ngươi rồi. Chậc
chậc, Nhậm Lan Châu, một cô nương gia như người, khi trở về nhớ mang hoa châu, trang điểm khác đi cách ăn mặc của tiểu vượng tử một chút.”
Tôi hết sức bất đắc dĩ bĩu môi.
Tôi rất miễn cưỡng vào cung gặp hoàng hậu.
Vẫn còn nhớ năm đó lần đầu tiên được Văn công công dẫn vào, khi nhìn thấy
ánh mắt khinh bỉ của bà ta khiến tôi chảy nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhưng bà ta vẫn giữ tôi lại. Một đám cung nữ tô son điểm phấn thơm ngào ngạt đứng sợ ngây người.
Nhậm Lan Châu tôi từ nhỏ không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh, sống ở đầu
đường xó chợ, lưu lạc tứ xứ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Năm tuổi
thấy được hoàng hậu, từ đó miệng ngọc hoàng hậu vừa mở, liền được ở bên
cạnh thái tử Cảnh Thành, vào ở trong phủ thái tử.
Hôm nay, được làm nữ quan trong phủ thái tử, mặc một thân bào phục màu tím nhạt.
Bỏ đi bỏ đi. Nhậm Lan Châu tôi đại nhân đại lượng, không nên so đo với lão thái thái.
Thân thể nhỏ bé của tôi co rụt lại, vào trong kiệu ngồi sau Văn công công,
vẫy vẫy tay với Cảnh Phi, vào cung tham kiến hoàng hậu.
Nội cung Vĩnh Khang, vừa mới vào cửa, lập tức có hương vị phật pháp xông vào mặt.
Hoàng hậu thành tâm lễ phật, nội cung Vĩnh Khang quanh năm suốt tháng dâng cúng tượng phật Bồ Tát.
Hoàng hậu ngồi giữa một đám cung nữ thơm ngào ngạt, trong tay lần một chuỗi
phật châu, thần sắc khi bà ta nhìn tôi vẫn là dáng vẻ khinh bỉ như
thường ngày.
“Nhậm Lan Châu.” Bà ấy gọi tôi.
Tôi quỳ xuống vái ba lạy.
Tôi bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo nghe lời. Bộ dáng này rất được lòng hoàng hậu.
“Nhậm Lan Châu.” Bà ta lại nói: “Hôm nay tìm ngươi, bổn cung muốn giao cho ngươi một chuyện cấp bách.”
Đúng là thế, hoàng hậu đột nhiên tìm tôi, chính xác không phải là chuyện tốt.
Tôi nhớ vào một mùa đông nọ, thái tử Cảnh Thành bệnh nặng, cả phủ thái tử
rối như canh hẹ, khi đang bận bịu rối loạn, hoàng hậu gào khóc xông tới, vừa khóc vừa gào thét ở bên cạnh thái tử, náo loạn nửa ngày rồi ngấy
đi, cuối cùng bị hoàng thượng phái người tới kéo hồi cung. Không qua ba
ngày, hoàng hậu vừa thức tỉnh lập tức gọi tôi về, bảo tôi quỳ gối trước
cửa cung Vĩnh Khang của bà ta.
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết đọng
dày mấy tầng. Tôi chỉ mặc một thân xiêm áo mỏng trong nhà, quỳ cả đêm,
cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Sau đó Văn công công nói cho tôi biết, tôi bị trọng phạt là vì hôm đó hoàng hậu ở trong phủ thái tử thấy ai
nấy trong phủ cũng đều khóc, chỉ có tôi là không khóc, vì vậy mới khiến
cho bà ta tức giận.
Trời cao minh chứng. Cung nữ trong phủ thái
tử hơn phân nửa đều lóng ngóng vô dụng, mấy lão mụ mụ thì bận rộn không
qua giúp được, mấy ngày đó tôi lăng xăng bận rộn bưng thuốc bưng nước
nóng, còn có thời gian để khóc lớn mấy tiếng ở trước mặt hoàng hậu?
May mà thái tử không quá mấy ngày đã khỏi. Tôi vui mừng nhìn khi trông thấy Cảnh Thành lành bệnh, cũng không có ý định ghi hận hoàng hậu.
Sau đó tôi lại nghĩ, lý do mà Văn công công nói cho tôi biết, sợ rằng cũng không phải là lý do chân chính.
Về phần lý do chân chính đó, tôi cũng không muốn tìm hiểu.
Có thể là khi đó tôi vẫn luôn cau mày suy nghĩ, Cảnh Thành trên giường trở người sang cúi đầu cười nói : “Nha đầu, mọi việc đều có nội tình của
nó. Không chừng đến lúc đột nhiên trong lòng thông suốt, lo gì mà không
được biết.”
Hiện nay, không biết tại sao hoàng hậu lại tới tìm tôi, rốt cuộc là vì chuyện gì ?
“Nhậm Lan Châu, ngươi đi theo thái tử mười năm, biết lạnh biết nóng, là người thái tử vừa ý nhất, thái tử yêu thích gì ngươi cũng rõ ràng nhất. Hôm
nay ngươi đã là nữ quan trong phủ thái tử, theo lý, nội vụ trong phủ
thái tử, đều là do ngươi trợ giúp xử lý. Thái tử cũng đã trưởng thành,
hôm nay lại có công lớn với đất nước, lý nên trọng thưởng. Trong triều
ban thưởng chỉ là ngoài mặt, cứ tùy ý để đám đàn ông bọn họ lựa chọn đi. Chuyện trong phủ hay trong nhà, là phải do đàn bà chúng ta lo. Ngày hôm nay, Nhậm Lan Châu…” Bà lên giọng : “Bổn cung còn thiếu một chuyện quan trọng mà sau khi ngươi nhậm chức nữ quan.”
Tôi nghiêm thúc chân thành quỳ, cẩn thận lắng nghe.
“Nhậm Lan Châu, hôm nay trong nhà văn võ bá quan trong triều, đều có không ít cô nương đoan trang hiền tuệ, tuổi xấp xỉ với thái tử, hôm nay ngươi
nhận ý chỉ của bổn cung, giúp hoàng thượng và bổn cung cẩn thận tuyển
chọn cho thái tử.”