Tôi tên Nhậm Lan Châu, đã trở thành nữ quan trong phủ thái tử Cảnh Thành Diên Nhạc thiên triều Đại Cảnh.
Đại Cảnh vào một buổi sớm nọ, trong cung và trong phủ chư vương đều phong
nữ quan. Nữ quan là người, không làm chuyện của thị nữ, không có trách
nhiệm việc thê thiếp. Có ba cấp phẩm, là lục phẩm, ngũ phẩm và tứ phẩm.
Người vốn được khen ngợi thụ phong là người có tài năng học vấn có khả
năng ngang hàng với tài tử đương triều.
Nói đơn giản, trọng tài không trọng sắc.
Vì vậy, tôi rất tự phụ, lại rất tự ti.
Ngày thụ phong ấy, vương gia Diên Hỉ Cảnh Phi mong chờ từ Miên Thành đến để
nhìn tôi, nói muốn nhìn xem dáng vẻ tôi mặc trang phục nữ quan.
Tôi đã thay đổi xong quan phục từ rất sớm, màu tím nhạt rất hợp ý tôi. Tôi
vẫn còn nhớ ngày đó Mạnh trạng nguyên tiền triều khi được vinh sủng cũng mặc một thân trang phục màu tím. Trạng nguyên vui mừng nhướng mày, tài
năng văn chương hơn người, đường làm quan rộng mở. Áo dài màu tím trong
gió xuân tươi chói mắt, choáng váng ánh mắt tất cả văn võ trong triều,
đã đoạt đi biết bao mắt đẹp của oanh oanh yến yến ở Kinh Thành.
Mà tôi một thân màu tím nhạt nhưng lại không đoạt được ánh mắt của Cảnh Phi.
Trông thấy Cảnh Phi phong trần mệt mỏi mong ngóng nhào vào cửa, nhìn thấy tôi hai mắt lập tức trừng lớn như cái đấu: “Nhậm Lan Châu, ngươi ăn mặc
thật giống với tiểu vượng tử trong phủ ta.”
Tiểu vượng tử trong vương phủ Diên Hỉ là thái giám. Năm nay mới mười sáu.
Mặc dù cũng có thể miễn cưỡng coi như là tiểu thái giám thanh tú trẻ tuổi.
Nghe xong tôi cười khan một tiếng, tong cửa xông ra nhấc chân bỏ chạy.
Cảnh Phi ở phía sau cười ha ha. Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn cười đến gập cả lưng.
Gió xuân mười dặm, hương hoa ngút trời.
Tất cả đều không liên quan đến tôi.
Tôi chỉ biết rằng, hôm nay là ngày thái tử hồi phủ Diên Nhạc.
Thái tử Diên Nhạc Cảnh Thành. Tự Minh Đinh.