Báo cáo về bài này Được thanks
Xem thông tin cá nhân
17 thành viên đã gởi lời cảm ơn Pink2205 về bài viết trên: Catstreet21, Có Nắng Có Gió, MysB, Như Ý, Nna1105, Quả Su Su, Swidie, Trangtrang54321, Vũ Mặc, hakuha, le nguyen, meyil, phuochieu90, tlam0212, vinamilkpanda, zzzTTJQzzz, Ôi giời ơi
Gởi bài 02.03.2018, 00:27
Hình đại diện của thành viên
Pink2205
Thành viên cấp 5
Thành viên cấp 5
Ngày tham gia: 08.06.2017, 12:56
Bài viết: 267
Được thanks: 3025 lần
Điểm: 10.85
Trả lời với trích dẫn
Gởi bài Re: [Cổ đại] Nữ quan vận sự - Tiểu Nhục Tống - Điểm: 14
Tuyển Mod cho các box Truyện, mục Giao lưu - Chia sẻ và Chuyên mục giải trí
Chương 100: Mang nàng rời khỏi
Huyết dịch toàn thân Cố Khinh Âm như đông cứng, thân thể lập tức cứng ngắc.
Hai người cách khá xa nhau, nhưng ánh mắt của hắn và nàng lại giao hòa trong không gian cách lớp núi đá lởm chởm. Đôi mắt phượng của hắn vẫn toát lên vẻ biếng nhác bình đạm như từ xưa đến nay, biểu tình thanh lãnh xa cách. Hắn chỉ đứng đó nhìn mà khiến hô hấp của nàng như cứng lại, nàng co rúm người lại tựa đầu vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.
Nàng sợ cái gì? Không, nàng không sợ hắn, nàng chỉ thấy xấu hổ, chỉ là thấy xấu hổ khi bị bắt gặp trong tình cảnh này mà thôi, dù có là ai thì cũng sẽ có phản ứng giống nàng.
“Ngụy tướng quân đúng là hưng trí, trời đã tối mờ rồi mà còn chưa chịu buông mỹ nhân dưới thân.” Tiếng nói thản nhiên rõ ràng truyện tới, Cố Khinh Âm càng gấp gáp, càng dán sát bầu ngực căng đầy vào ngực Ngụy Lãnh Nghiêu.
Ngụy Lãnh Nghiêu thoáng nhìn lại, nhanh chóng rời khỏi thân thể Cố Khinh Âm. Hắn sửa sang lại quần áo, cởi ngoại bào trùm kín nữ nhân đang nằm trong lòng mình, rồi ôm nàng rời đi.
Trước mắt Cố Khinh Âm tối sầm lại vì bị áo choàng phủ xuống đầu, cũng khiến nàng an tâm hơn chút. Nàng vòng tay ôm cổ Ngụy Lãnh Nghiêu, dựa vào ngực hắn, mặc cho hắn ôm.
Hàn Cẩm Khanh bước ra khỏi hành lang, hai mắt hơi trầm xuống, biểu tình lạnh nhạt. “Vì tướng quân mà hai ngày nay bản tướng phải hao tâm tổn trí, còn tướng quân lại ở nơi này hưởng dụng mỹ nhân.” Hắn đứng cách Ngụy Lãnh Nghiêu chừng mười bước, nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ lo che chở cho nữ tử trong lòng. Giọng nói của Hàn Cẩm Khanh càng lạnh đi: “Không biết tiểu tỳ mỹ mạo thế nào mà lại khiến tướng quân để ý như vậy?” Hắn nhấn thật mạnh hai chữ “Tiểu tỳ“.
Cố Khinh Âm run rẩy, khẩn trương đến mức suýt ngừng thở.
Ngụy Lãnh Nghiêu dừng lại, nhìn thoáng qua Hàn Cẩm Khanh, lạnh lùng nói: “Không có liên quan đến Hàn tướng, mời ngài đến chính phòng, ta sẽ đến đó ngay.” Nói xong, Ngụy Lãnh Nghiêu không quay đầu lại mà đi thật nhanh về phía trước.
Hàn Cẩm Khanh hiểu rõ tính cách của Ngụy Lãnh Nghiêu, hắn chưa bao giờ là người thích so đo, nhưng hôm nay... Mắt phượng của Hàn Cẩm Khanh híp lại, trong lòng bùng lên một ngọn lửa vô danh.
Khi Ngụy Lãnh Nghiêu tới chính phòng, Hàn Cẩm Khanh đã đợi được nửa nén hương rồi. Trên bàn đã bày đầy những món ăn tinh xảo và một bình rượu ngon đặt chính giữa.
Hàn Cẩm Khanh thấy Ngụy Lãnh Nghiêu chỉ lo tự rót tự uống, đành phải áp chế cơn tức trong lòng, nói: “Tướng quân có khả năng nắm chắc binh quyền của các châu phủ không?”
“Binh quyền của Dương gia phân tán nhiều nơi, há có thể nói lấy là lấy?” Ngụy Lãnh Nghiêu liếc mắt nhìn ly rượu của Hàn Cẩm Khanh một cái, cầm bầu rượu thay hắn rót đầy.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn hắn, “Nói như vậy, ngươi không nắm chắc?”
“Ba thành.” Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh nhạt nói.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, “Chỉ nắm chắc ba thành?”
“Ta chỉ nắm chắc binh quyền của ba thành.” Ngụy Lãnh Nghiêu chạm cốc cùng hắn, chậm rãi nói.
Khóe môi Hàn Cẩm Khanh cong lên, rốt cục cũng mỉm cười, “Nga? Chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể nắm được ba thành, đúng là khó có được.”
Hai người nói chuyện một hồi, không khí chẳng mấy thân thiện, Hàn Cẩm Khanh cũng không nói nhiều như bình thường. Rượu và thức ăn còn chưa được mấy miệng, Hàn Cẩm Khanh đã đứng dậy cáo từ, Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không giữ lại.
Về phần Cố Khinh Âm, hai lần hoan ái gần như đã rút hết thể lực của nàng. Sau khi được Ngụy Lãnh Nghiêu ôm về, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm bất động. Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng gọi rất nhỏ: “Cố đại nhân .
Cố Khinh Âm kinh ngạc, trong lòng dâng lên vài phần mong đợi. Nàng ăn mặc chỉnh tề rồi mới mở cửa phòng. Một gã nam tử cúi đầu, cung kính nói: “Nếu Cố đại nhân muốn rời khỏi đây, xin hãy đi theo tiểu nhân.”
Dưới ánh trăng mông lung, nàng không thấy rõ dung mạo của người này, mặc dù không biết rõ thân phận, nhưng nếu có thể mang nàng rời khỏi đây thì không còn gì tốt hơn. Bởi vì nàng ở trong này, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách chạy trốn.
Trong đầu nàng lướt qua đôi mắt u lam băng lãnh... Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ tối nay hắn đừng qua, hai người sẽ không gặp lại.
Nàng theo người nọ bước vào một đường nhỏ tịch mịch, bốn bề vắng lặng. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi tòa nhà, nhìn thấy một chiếc xe ngựa đứng cách đó không xa.
Người nọ khom người đứng bên cạnh xe, “Cố đại nhân, mời lên xe.”
Cố Khinh Âm nhìn từ trên xuống dưới xe ngựa, không biết vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc. Nàng đang định thăm dò thân phận chủ nhân của chiếc xe này, thì màn xe dày được một ngón tay thon dài trắng nõn với khớp xương rõ ràng nhấc lên. “Xem ra muốn bản tướng đích thân tới đón cô rồi.” Thanh âm lười biếng trầm thấp, như mưa phùn buổi chiều ngày xuân.
Mành xe được vén lên cao, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của Hàn Cẩm Khanh, làn da như loại ngọc tốt nhất, mi mục như họa, bên môi là ý cười nhạt nhẽo. Hắn vươn tay về phía nàng, “Lên đi.”
Tìm kiếm với từ khoá:
Báo cáo về bài này Được thanks
Xem thông tin cá nhân
17 thành viên đã gởi lời cảm ơn Pink2205 về bài viết trên: Có Nắng Có Gió, Dorexuwa, Lê Đan, MysB, Như Ý, Nna1105, Quả Su Su, Trangtrang54321, hakuha, le nguyen, meyil, nguyễn thư thiên, pandainlove, phuochieu90, tlam0212, vinamilkpanda, zzzTTJQzzz
Gởi bài Hôm nay, 00:24
Hình đại diện của thành viên
Pink2205
Thành viên cấp 5
Thành viên cấp 5
Ngày tham gia: 08.06.2017, 12:56
Bài viết: 267
Được thanks: 3025 lần
Điểm: 10.85
Trả lời với trích dẫn
Gởi bài Re: [Cổ đại] Nữ quan vận sự - Tiểu Nhục Tống - Điểm: 12
Tuyển Mod cho các box Truyện, mục Giao lưu - Chia sẻ và Chuyên mục giải trí
Chương 101: Khẩu thị tâm phi
Cố Khinh Âm nhìn tuấn mỹ khuôn mặt dưới ánh trăng, lui lại từng bước. Từ đó ngày lên nhầm xe ngựa của hắn ở ngoài tướng quân phủ, nàng chẳng còn cách nào, phải ở bên ngoài gần một tháng. Về công về tư nàng đều rất muốn hồi kinh, Ngụy Lãnh Nghiêu còn hai lần phóng thích trong cơ thể nàng, càng khiến nàng thêm lo lắng. Nhìn người dẫn đường có vài phần quen mặt, mới khiến nàng mạo hiểm thử một lần đi theo hắn. Dù trong thâm tâm nàng phát hiện có điều không ổn sau khi trốn đi, nhưng vẫn tốt hơn là tiếp tục ở lại.
Nhưng nàng không bao giờ nghĩ tới người đó lại do Hàn Cẩm Khanh phái đến, nàng muốn chạy trốn, nhất quyết không được lên xe của hắn.
“Thì ra là tướng gia, hạ quan bái kiến tướng gia.” Nàng hành lễ với hắn, rồi lại lui hai bước, “Tướng gia là quý nhân bận nhiều việc, nên sớm khởi hành thì tốt hơn.”
Nàng vừa mới xoay người thì cảm thấy cánh tay bị một sức mạnh kéo về phía trước, cả người bị nhấc lên, trời đất quay cuồng, rồi người nàng bị ôm chặt, má áp vào lớp vải lụa lạnh lẽo.
Màn xe thật dày buông xuống, khiến toa xe trở nên yên tĩnh.
Cố Khinh Âm giãy dụa vài cái, lạnh nhạt nói: “Buông ra.”
Hàn Cẩm Khanh buông tay, để nàng rời khỏi lòng hắn, ngồi vào góc cách hắn xa nhất, đề phòng nhìn hắn.
Trong lòng không còn mỹ nhân, bỗng nhiên thấy hơi trống vắng, hắn thu hồi nụ cười nhẹ vốn có, nhìn thẳng vào mắt nàng một lát, nói: “Cố đại nhân bị bản tướng phá thân, nên hành vi ngày càng phóng đãng.”
Cố Khinh Âm nghe hắn nói vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, hai tay nắm chặt. Nàng không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến mức này, nói với một nữ nhân bị hắn cường bạo có hành vi phóng đãng? !
“A, là do tướng gia ban tặng, mới khiến hạ quan có cơ hội cảm nhận nhân gian cực lạc.” Nàng ưỡn thắt lưng, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào hắn. Ở trước mặt hắn, nàng không thể yếu đuối, nếu không sẽ biến thành vũ khí lợi hại để hắn công kích.
Hàn Cẩm Khanh híp mắt phượng lại nhìn nàng. Dung nhan thanh lệ dưới ánh nến càng thêm linh động, dáng người tinh tế linh lung, dù chỉ mặc quần áo bằng loại vải thô bình thường nhưng vẫn tôn được làn da trắng như ngọc, kiều diễm như hoa của nàng.
Hắn không phủ nhận thích thân thể nàng, không có gì hơn. Nhưng lúc hoàng hôn đó, từ xa nhìn nàng dâm đãng phóng túng cầu hoan dưới thân Ngụy Lãnh Nghiêu, một cảm giác chưa bao giờ từng có dâng lên trong lòng hắn, hắn hận không thể lập tức kéo Ngụy Lãnh Nghiêu ra, đưa dục vọng nóng rực dưới thân vào trong cơ thể chặt chẽ của nàng, khiến xuân tình quyến rũ của nàng chỉ nở rộ vì một mình hắn.
Nghe được nàng không biết xấu hổ đáptrả, mắt hắn càng lạnh đi, đôi mắt như ngọc đen như băng hàn nhìn nàng/ “Nhân gian cực lạc? Kỷ Trác Vân hay là Ngụy Lãnh Nghiêu? Hay là... chỉ cần là nam nhân đều có thể cho cô?” Hắn sát lại gần nàng, lời nói càng thêm ác độc.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu lên, tựa vào vách xe, tận lực khống chế hơi thở, nở nụ cười mỉa mai, “Đúng, chỉ cần không phải ngài...”
Hàn Cẩm Khanh đột nhiên dùng sức nắm cằm nàng, dùng lực rất, như muốn bóp nát cằm nàng. Khuôn mặt tuấn mỹ cách nàng trong gang tấc, giọng điệu lạnh lẽo: “Cần gì khẩu thị tâm phi, mấy ngày trước còn rên rỉ dâm loạn dưới thân ta cơ mà. Ngụy Lãnh Nghiêu làm cô sung sướng nên mới trở mặt vô tình với ta? !”
“Trở mặt vô tình? Chẳng có người nào phù hợp với mấy chữ này hơn tướng gia đấy!” Hai gò má nàng vì tức giận mà ửng đỏ, hai mắt sáng lấp lánh, liều mạng lắc đầu, muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng làm thế nào cũng không được. Nàng càng tức giận: “Giả vờ thả tôi đi, lại phái người đuổi giết tôi, chẳng lẽ không phải là ý của tướng gia? !”
Hàn Cẩm Khanh thâm trầm nhìn nàng, ngón tay quấn lấy vài tóc đen rũ xuống của nàng, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Cho nên, cô đang oán ta?”
“Không dám.” Nàngquay đầu, không nhìn hắn.
“Ta cũng không biết cô sẽ đi cùng Thượng Quan.” Hắn vuốt nhẹ hai gò má nàng, cảm nhận cảm giác mịn màng từ đầu ngón tay, “Hoặc là, ta nghĩ khả năng này rất thấp, dù sao đêm trước chúng ta hoan ái trắng đêm...”
Cố Khinh Âm quay đầu lại, lườm hắn, “Ngài không cần nói lại chuyện ngày đó, tôi không muốn nghe.”
Hắn nhếch môi, ánh mắt sáng quắc, “Là ta sai đánh giá tầm quan trọng của cô trong lòng Thượng Quan Dung Khâm, không nghĩ tới hắn ta lại bỏ rơi cô, chỉ mang theo Dương Tuyết Dao rời khỏi.”
Mắt Cố Khinh Âm tối sầm lại, nhưng vẫn quật cường nói: “Thì sao? Dương Tuyết Dao là quận chúa tôn quý, Thượng Quan Dung Khâm che chở cho nàng ta cũng là chuyện phải làm, tôi và Thượng Quan Dung Khâm không thân chẳng quen, dựa vào cái gì cũng phải cứu tôi?”
Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, con ngươi đen thâm thúy lấp lánh dưới ánh nến, “Bỏ rơi cứu tính, cô vẫn muốn nói giúp cho hắn ta sao?”