Nữ Quan Vận Sự

Chương 105: Chương 105: Chương 102: Đã định là kẻ ác




Hàn Cẩm Khanh cười khẽ, con ngươi đen thâm thúy phản chiếu ánh nến lay động, “Cho dù bị bỏ rơi, cô vẫn muốn nói giúp cho hắn?”

Cố Khinh Âm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn mấy cây nến nhỏ.

Giây lát sau, nàng hỏi: “Vì sao đuổi giết hắn?” Vừa rồi Hàn Cẩm Khanh không phủ nhận chuyện cho người đuổi giết, thì có nghĩa là ngầm khẳng định.

“Buồn cười thật, cô lấy cái gì lập trường hỏi ta?” Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, “Chẳng lẽ Thượng Quan đại nhân cũng đã thần phục dưới váy cô? Hay là... cô muốn khiến hắn trở thành người của mình?”

Cố Khinh Âm xấu hổ nói: “Ngài câm miệng! Là tôi muốn hỏi, ngài là người luôn suy nghĩ sâu xa, chẳng lẽ không biết có thể sẽ lạm sát người vô tội!”

Hàn Cẩm Khanh giận dữ bật cười, “Cố Khinh Âm, ở trong mắt cô ta đã định là kẻ ác thì ta cần gì phải nhịn nữa!”

Hắn buông cằm nàng ra, hai tay bỗng phủ lên hai bầu vú căng đầy của nàng, năm ngón tay cách quần áo xoa nắn, khiến nhũ hoa mẫn cảm của nàng nhanh chóng cương cứng.

“Mới xoa vài cái mà đã vểnh lên? Ngụy Lãnh Nghiêu không khiến cô thỏa mãn sao?” Hắn cười tà tứ, dùng sức xé mạnh khiến bộ quần áo bằng vài thô trên người nàng rách làm đôi, lộ ra trung y màu trắng.

Động tác của Hàn Cẩm Khanh quá nhanh, Cố Khinh Âm chẳng có cách nào ngăn cản, nàng đỏ mặt, nổi giận: “Hàn Cẩm Khanh, ngài vô sỉ vừa thôi!”

Hắn vẫn cười ngả ngớn phóng đãng, nhìn nàng, tiếng nói trầm thấp mị hoặc: “Không phải không biết hổ thẹn sao, Cố đại nhân như thế thì làm sao cảm nhận được nhân gian cực lạc?”

Dục vọng và lệ khí lần lượt thay đổi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, trong lòng Cố Khinh Âm cả kinh, hai tay ôm ngực, lưng dán chặt vào vách xe, run rẩy nói: “Ngài, đừng như vậy!”

“Đừng như nào?” Hàn Cẩm Khanh nói nhỏ, một tay đã đẩy trung y của nàng ra, lộ ra cái yếm xanh ngọc bên trong. “Ngụy Lãnh Nghiêu làm thế nào với cô thì ta cũng sẽ làm y như thế, một ngày hai nam nhân, đối dâm đãng thân thể của cô mà nói, là chuyện tốt cầu còn không được, không phải sao?!”

Hắn ấn nàng nằm xuống, kéo hết trung y ra, vén cao yếm lên đến tận cổ nàng, hai bầu vú trắng nõn đầy đặn nhảy ra, lắc lư trước mắt hắn.

Hàn Cẩm Khanh đè lên hai cái đùi không chịu an phận của nàng, cầm lấy bầu ngực nàng rồi ép vào nhau tạo ra một khe rãnh sâu hun hút. Hắn cúi đầu ngậm lấy một quả mâm xôi đang đứng thẳng, mút vào liên tục, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi ướt át linh hoạt liếm quanh.Cố Khinh Âm cảm thấy dù có bị sỉ nhục thêm nữa, cũng không bằng niềm sung sướng thuần túy của cơ thể mà Hàn Cẩm Khanh mang lại cho nàng. Nàng cắn chặt đôi môi, ép mình không được phát ra những thanh âm xấu hổ.

Hàn Cẩm Khanh nhìn vẻ mặt quật cường của nàng, miệng càng dùng sức mút mạnh, cho đến khi nhũ hoa vừa sưng lớn vừa đỏ hồng, dính đầy nước bọt của hắn thì mới buông tha cho nàng.

Tay hắn lại phủ lên đó, vuốt ve, ngón cái và ngón trỏ dùng sức véo nhũ hoa đã sưng đỏ không chịu nổi, cơn kích thích khiến Cố Khinh Âm cong eo lên, toàn thân run rẩy.

Hắn cúi người hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nói nhỏ: “Kêu ra, ta thích nghe.”

Sao Cố Khinh Âm chịu thỏa mãn ý hắn, nàng nhìn thẳng vào hắn, không chịu nhả ra tiếng nào mặc hắn liên tục đùa bỡn ngực mình.

Hàn Cẩm Khanh chơi đùa một lát vẫn thấy nàng không có phản ứng, mắt hắn càng đen thẳm tối tắm. Hắn lạnh nhạt nói: “Ở dưới thân Ngụy Lãnh Nghiêu thì dâm đãng? Ở chỗ ta thì tỏ ra đứng đắn trinh tiết.” Hắn vừa nói vừa dùng sức cạy mở miệng nàng.

Dòng máu đỏ chảy ra theo khóe môi nào, dính trên ngón tay thon dài của hắn, rơi xuống sàn xe.

Sắc mặt Hàn Cẩm Khanh biến đổi, “Cô...”

“Tướng gia, phía sau có người vẫn luôn đi theo chúng ta.” Phía trước truyền đến tiếng của A Toàn.

“Cứ để họ theo.” Hàn Cẩm Khanh nhíu mi lạnh nhạt nói.

Hắn nghiêng người mở một ngăn tủ trong toa xe ra, tùy ý lấy một bộ y phục quăng cho Cố Khinh Âm, “Thay đi.” Hắn thâm trầm liếc nhìn nàng một cái, rồi muốn bước ra ngoài.

Cố Khinh Âm ngồi xuống, ôm y phục nhìn hắn, “Ngài dẫn tôi đi đâu? Nếu không phải hồi kinh, thì hãy cho tôi xuống xe.”

Môi nàng nhiễm máu nên càng đỏ, nhưng hai má lại tái nhợt, Hàn Cẩm Khanh nhìn nàng, chậm rãi nói: “Đưa cô về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.