Tôn Thượng Hằng xuất thân tầm thường, là người luồn cúi, may có chút tài học, không đến vài năm đã được nhậm một chức quan ngũ phẩm ở Lễ bộ, phụ trách đón tiếp khách, còn cao hơn Nguyễn Hạo Chi một cấp.
Hôm nay hắn ta đang chuẩn bị nghi thức tiếp đãi một vị Vương gia từ phía đến. Công việc đã gần xong, lại thấy Nguyễn Hạo Chi lầm lì đi đến, hắn ta biết chắc Nguyễn Hạo Chi có chuyện muốn nói, lập tức hớn hở chào hỏi.
“Nguyễn huynh đệ sao thế? Chẳng lẽ có ai làm đệ tức giận?” Tôn Thượng Hằng lớn hơn Nguyễn Hạo Chi gần hai tuổi, hai người luôn xưng huynh gọi đệ với nhau.
Nguyễn Hạo Chi không nói lời nào, một hơi uống cạn chén trà.
Tôn Thượng Hằng nhìn sắc mặt hắn, chậm rãi hỏi: “Lại là chuyện của đệ muội?”
“Lúc trước huynh nói những lời này ta chỉ nên coi như gió thoảng bên tai, qua là qua, nhưng... hai ngày nay lời đồn càng nhiều, có bài bản hẳn hoi, ta là vị hôn phu của nàng ấy, ta cũng là nam nhân...” Nguyễn Hạo Chi nắm chặt cái chén trong tay, khiến mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Mắt Tôn Thượng Hằng xoay chuyển vài vòng, nói: “Huynh đệ, nếu đệ tin ta thì nghe ta nói vài câu.”
Nguyễn Hạo Chi gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
“Gia thế nhà đệ muội rất tốt, chức quan còn cao hơn đệ, khuôn mặt lại xinh đẹp. Nếu đệ thật sự muốn thành thân với nàng ấy thì cũng là số phận cả đệ. Nhưng loại chuyện này, chỉ sợ đêm dài lắm mộng.”
“Ta biết, là ta trèo cao với Cố gia.” Nguyễn Hạo Chi thấp giọng nói xong, ánh mắt u ám.
“Huynh đệ, tạm thời không nói trèo cao bấu víu gì cả, chẳng lẽ chuyện lần này của đệ muội không ảnh đến thân phận của hai người? Đệ muội xuất thân thế gia, có thể cùng một tầng lớp với những người như vậy, đệ cũng từng có thể ngang hàng với bọn họ nhưng hiện tại thì không được nữa rồi. Nếu đệ và đệ muội cứ tiếp tục như vậy, dù sau này có thể ở bên nhau thì cũng là khó mà lâu dài, có thể minh bạch rõ ràng thấu đáo được hay sao?”
Kỳ thực trong lòng Nguyễn Hạo Chi hiểu rất rõ mình sao có thể so sánh được với người nào, dù là Hàn Cẩm Khanh, hay là Kỷ Trác Vân? Chỉ là hắn tình nguyện lừa mình dối người, giả vờ không biết, hy vọng Khinh Âm nhớ kỹ tình cũ, mượn việc hai người đã đính ước để Cố Đức Minh cho bọn họ kết hôn thì tất cả sẽ không sao. Nhưng bây giờ bị người ta vạch trần như vậy, khiến mặt hắn lúc trắng lúc đỏ.
Sau một lúc lâu, hắn mới trấn tĩnh, nói: “Ý của đại ca là ta nên hăng hái, mưu đồ cơ hội thăng chức?”
Tôn Thượng Hằng lắc đầu, nói: “Chi bằng chi bằng đệ nên tìm hiểu rõ tâm ý của đệ muội, rồi nói sau.”
Thời gian này trong lòng Nguyễn Hạo Chi bất ổn nên cũng không đến Cố phủ, dù nhớ Cố Khinh Âm nhưng mỗi khi đến cửa Ngự sử đài, hắn lại quay về. Nghe Tôn Thượng Hằng nói vậy, hắn như bừng tỉnh, nhanh chóng cáo từ, rời khỏi Lễ bộ, đi tìm Cố Khinh Âm nói chuyện.
Bước vào Ngự sử đài, từ xa Nguyễn Hạo Chi đã trông thấy hai tiểu đồng quét tước đang nói huyên thuyên, không nghĩ để ý tới hắn lại nghe thấy tên Cố Khinh Âm, ma xui quỷ khiến hắn tránh sau một ngọn cây hòe rậm rạp nghe trộm.
“Nghe nói đêm qua nơi này tiếp đòn vài nhân vật đặc biệt, cậu có biết việc này không?”
“Sao tôi có thể không biết? Chính là Hàn tướng gia, Thượng Quan đại học sĩ và Kỷ tướng quân.” Tiểu đồng mặc áo xanh nhìn quanh bốn phía, hạ thấp giọng nói: “Nghe nói đều đến Lan uyển.”
“Lan uyển? Lan uyển không phải là chỗ của Cố đại nhân hay sao, này...”
“Cố đại nhân kỳ thực không tệ, không biết sao lại có chuyện này, nhưng có người tận mắt nhìn thấy Cố đại nhân và Kỷ tướng quân...”
Nửa câu sau rất nhỏ, Nguyễn Hạo Chi lại cách một khoảng cách nên không nghe được rõ ràng. Hắn hít sâu mấy hơi, lưng dính sát vào thân cây thô ráp, cố hết sức bình tĩnh lại.
“Không thể nào? Cố đại nhân thật sự cùng Kỷ tướng quân? Không có khả năng! Nhìn Cố đại nhân là không giống ...”
“Sao lại không có khả năng? Cố đại nhân dù sao cũng là nữ nhân, cậu ngẫm lại...”
Tiếng nói của hai người đó xa dần, một lúc lâu sau Nguyễn Hạo Chi mới bước ra, khuôn mặt nho nhã tái nhợt.
Hắn không biết mình bước vào Lan uyển thế nào, đúng lúc chạm mặt Kỷ Trác Vân và Cố Khinh Âm từ trong đi ra.
Đêm hôm đó, sau khi rời đi, trong lòng Kỷ Trác Vân vẫn luôn bất an, hôm nay lại chạy tới xem Cố Khinh Âm. Cố Khinh Âm đang bận, không chịu nổi mấy lời hỏi han ân cần của hắn, đành phải bớt chút thời gian tiễn đại phật này về, không ngờ lại gặp phải Nguyễn Hạo Chi.