Lúc bước ra cửa, trên mặt Cố Khinh Âm vẫn còn đong đầy ý cười, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Chi, nàng hơi ngẩn ra, vội thu lại ý cười. Dù nàng đã nghĩ đến chuyện từ hôn với Nguyễn Hạo Chi, cũng đã nghĩ cách xử lý ổn thỏa, nhưng lại không dự đoán được ba người sẽ gặp nhau hôm nay. Một vài ý niệm chợt lóe lên trong đầu nàng, ngoài mặt nàng đã khôi phục được vẻ trấn định thong dong thường ngày.
“Hạo Chi, chàng đến tìm em có việc gì?” Nàng khẽ tránh khỏi tay Kỷ Trác Vân, lên tiếng hỏi Nguyễn Hạo Chi.
Vừa rồi Kỷ Trác Vân còn có chút ngờ vực về thân phân của người đến, nghe Cố Khinh Âm nói vậy thì đã hiểu rõ. Hắn đứng bên cạnh Cố Khinh Âm lẳng lặng nhìn Nguyễn Hạo Chi.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Chi đảo qua lại giữa Cố Khinh Âm và Kỷ Trác Vân, tim hắn run lên, đánh mất phong độ cấp bậc lễ nghĩa thường ngày, “Khinh Âm, người này là...”
“Ta là Kỷ Trác Vân. Nguyễn đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu.” Kỷ Trác Vân bước lên trước một bước, chắp tay trả lời.
Nguyễn Hạo Chi nghe lời đồn đại từ nhiều ngày, nhưng đây lần đầu tiên gặp Kỷ Trác Vân. Thấy mặt Kỷ Trác Vân như quan ngọc, khí vũ hiên ngang, trong lòng hắn có chút chát. Hơn nữa trông Cố Khinh Âm và Kỷ Trác Vân có vẻ vô cùng thân thiết, hắn chẳng còn cách nào lừa mình dối người được nữa.
“Khinh Âm,“ giọng nói của Nguyễn Hạo Chi rất nhẹ, hơi run rẩy, “ta muốn nghe lời giải thích của nàng.”
Cố Khinh Âm thấy tuy miệng Nguyễn Hạo Chi nói muốn nghe nàng giải thích, nhưng ánh mắt hắn lại khiếp sợ bi thương, thì cũng biết trong lòng hắn nghĩ gì. Nhưng ở cửa Lan uyển người đến người đi, không phải chỗ nói chuyện, nàng liền mời Nguyễn Hạo Chi và Kỷ Trác Vân cùng đến án phòng của nàng.
Kỷ Trác Vân vừa thấy Nguyễn Hạo Chi là đã không muốn đi nữa rồi, nghe Cố Khinh Âm cũng mời mình, hắn liền nhanh nhẹn theo nàng vào trong.
Lâm Tố Viện đứng bên cửa sổ nhìn xuống, thấy cảnh này thì khuôn mặt nàng càng thêm lạnh lùng, trong mắt thấp thoáng ý chê cười.
Ba người lần lượt ngồi xuống, Cố Khinh Âm đi thẳng vào vấn đề: “Hạo Chi, chúng ta từ hôn thôi.”
Nguyễn Hạo Chi run lên, không nghĩ đến Cố Khinh Âm đột nhiên nói ra lời này. Đầu óc hắn thoáng chốc trống rỗng, một lát sau, mới thấp giọng nói: “Ít nhất cho ta nghe xong lời giải thích của nàng.”
Cố Khinh Âm nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyễn Hạo Chi, thấy đủ loại cảm xúc hiện lên trong đáy mắt hắn, trong lòng nàng cũng chua chát, bởi vì cái tên Nguyễn Hạo Chi này đã gắn liền với thời niên thiếu của nàng.
Vì gia giáo nghiêm ngặt mà Cố Khinh Âm rất ít tiếp xúc với những nam tử có tuổi tác xấp xỉ, Nguyễn Hạo Chi gần như là người duy nhất nàng quen biết. Ngôn hành cử chỉ của hắn thậm chí còn ảnh hưởng nhận thức về nam tử của Cố Khinh Âm. Hắn vừa là thầy vừa là bạn, là vị hôn phu nhưng cũng giống huynh trưởng trong nhà chăm sóc cho nàng. Nàng chỉ cảm thấy hắn rất tốt, từ lâu cũng đã coi hắn như một nửa của mình, cũng giống như hắn nhận định nàng sẽ là thê tử tương lai.
Nhưng bây giờ, nàng không thể quay lại như trước đây nữa. Mấy tháng qua, thân thể, suy nghĩ, trái tim của nàng đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nàng không thể coi như không có gì thay đổi, vẫn một lòng muốn kết hôn với Nguyễn Hạo Chi như trước được nữa, nàng không thể đối xử với hắn như vậy. Nàng biết hắn để ý, hắn nhất định không thể chấp nhận, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho nữ tử đã không còn thuần khiết cả về thể xác và tinh thần. Cho nên, nàng nên đề xuất việc từ hôn, nên sớm cắt đứt tất cả.
Đôi mắt trong trẻo của Cố Khinh Âm nhìn thẳng vào hắn giống như ngày xưa, nói: “Hạo Chi, là em có lỗi với chàng, em và Trác Vân đã có vợ chồng chi thực, nay Trác Vân muốn cưới em, em cũng nguyện ý gả cho chàng ấy.”
Không có lời giải thích nào cả, nàng trực tiếp nói cho hắn sự lựa chọn của nàng. Lúc đầu Nguyễn Hạo Chi hơi kinh ngạc, đến khi phản ứng lại, con ngươi hắn co rút nhanh. Hắn không thể tin được, bao nhiêu năm hắn dốc lòng bảo vệ, thủy chung chờ đợi nàng, mà nay nàng lại nói đã có vợ chồng chi thực cùng nam nhân khác? ! Chính miệng nàng nói, chính tai hắn nghe, không có gì có sức thuyết phục hơn câu này!
Nguyễn Hạo Chi đứng lên, chỉ cảm thấy khí huyết dâng lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Cố Khinh Âm. Hắn bước lên hai bước, giơ lên tay run rẩy chỉ vào Cố Khinh Âm, “Nhiều năm như vậy, Khinh Âm, chúng ta ở bên nhau bao năm, sao nàng có thể đối xử với ta như thế? !”
Cố Khinh Âm vẫn ngồi đó, bình tĩnh nhìn hắn, nói nhỏ: “Em đã nói rồi, là em có lỗi với chàng.”
“Vì sao? Nàng đừng lảng tránh, nói cho ta biết một lý do, tình cảm bao năm qua, vì sao nàng có thể nói cắt là cắt? !” Nguyễn Hạo Chi đột nhiên cất cao âm lượng, nhìn chằm chằm Cố Khinh Âm.
Kỷ Trác Vân lo lắng nhìn, nhưng hắn cũng biết lúc này mình không nên làm gì.
Cố Khinh Âm khẽ cười, “Lý do? Chàng có thể so được với Kỷ Trác Vân? Là nữ nhân thì đều biết nên lựa chọn thế nào!”