Bụng hắn ẩm ướt, ấm nóng, gậy thịt bị xoắn chặt trong cơn cao trào mãnh liệt của nàng, một dòng xuân thủy dũng mãnh trào ra. Rốt cục Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không kìm được nữa, hắn hừ một tiếng, vĩ âm kéo dài vì động tình. Sau khi ra vào hơn mười lần nữa, thân thể hắn run lên kịch liệt, dòng tinh.dịch nồng đục bắn hết vào trong cơ thể nàng...
Cố Khinh Âm choáng váng trong cơn cao trào cực hạn, nhiệt độ nóng bỏng trong bụng làm nàng run rẩy. Nàng thở dồn dập bên cổ hắn, đôi mắt mờ hơi nước nhìn thẳng vào con ngươi u lam của hắn.
Ngụy Lãnh Nghiêu không nói nữa, hắn vừa phóng thích nên dục long nóng bỏng vẫn còn ngủ đông trong cơ thể nàng, quy đầu lấp đầy chỗ sâu nhất trong dũng đạo của nàng, im lặng cảm thụ những chấn động rất nhỏ trong huyết mạch của hai người.
“Nàng sợ sao?” Giọng nói từ tính trầm thấp của hắn vang lên. Hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán nàng, ánh mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt thanh lệ khéo léo của nàng.
Cố Khinh Âm lắc đầu, nàng cũng không biết mình bị sao nữa, khoái cảm điên cuồng khiến nàng hít thở không thông, ý thức mơ hồ. Cánh tay nàng chậm rãi thu về, yên lặng một lát, nói nhỏ: “Ngài... Ngài đi ra ngoài đi...” Gậy thịt của hắn vẫn cường hãn chiếm cứ thân thể nàng, cứ vậy nàng hoàn toàn không có cách nào tỉnh táo lại.
Ngụy Lãnh Nghiêu vuốt ve má nàng, “Ta tưởng nàng thích ta ở trong thân thể nàng.” Đầu ngón tay thon dài trượt xuống cần cổ non mịn của nàng, thân dưới của hắn thoáng hơi rời ra một chút, khiến nàng phải hít sâu một hơi.
Mặt Cố Khinh Âm càng đỏ lên, “Ngài, tôi... không có...” Thanh âm yếu ớt như ruồi.
Ngụy Lãnh Nghiêu cười khẽ, ánh mắt lưu luyến trên người nàng, ngũ quan của hắn tinh xảo hoa mỹ, hạ thân lại mạnh mẽ cắm vào x trong thân thể dưới, phát ra tiếng vang thanh thúy khi hai cơ thể va chạm.
“Nha... Ngài... Ưm...” Cố Khinh Âm không thể tin được nhìn hắn. Rõ ràng nàng lại cảm giác được sự cứng rắn nóng bỏng của hắn. Trong lòng có chút bối rối, nàng kiều mị rên rỉ cầu xin, “Không cần... Tôi chịu không nổi... A...”
“Không ư?” Quy đầu của hắn hung hăng chèn ép dũng đạo yếu ớt của nàng, cảm thụ từng cơn run rẩy của nàng, hơi lui ra rồi lại mạnh mẽ cắm vào, “Như vậy thì sao? Vẫn không thích?” Giọng nói tao nhã ngâm nga bên tai nàng.
Cố Khinh Âm không thể hồi đáp, môi nàng run lên, Ngụy Lãnh Nghiêu quá rõ phải làm thế nào để trêu chọc nàng, khiến nàng động tình. Nàng không thích cảm giác bị người nắm trong tay thế này, nhưng không hiểu sao lại cứ trầm luân.
Ngụy Lãnh Nghiêu ôm nàng vào trong ngực, để thân thể trần trụi của nàng dán lên cẩm bào chưa cởi hết của hắn. Thân thể của nàng mềm mại như nước, chỉ đành mặc hắn đùa nghịch, sau đó là rên rỉ, những tiếng thét chói tai...
Khi hắn lại một lần nữa phóng thích trong cơ thể nàng, trong đầu Cố Khinh Âm là một khoảng mênh mang, khoái cảm tràn đến như vỡ đê, “Ân... Tướng quân... A...” Nàng ôm chặt lấy hắn, cổ ngẩng cao, mũi chân cũng căng lên.
Hai người ôm nhau, hai thân thể gắt gao kề cận, chờ nhau bình phục hơi thở.
Dư vị cao trào dần tan, Cố Khinh Âm bình tĩnh lại, giãy dụa muốn thoát khỏi Ngụy Lãnh Nghiêu. Hắn nhíu mày nhìn nàng, không ngăn cản, nhìn nàng đưa lưng về phía mình mặc yếm, trung y và triều phục, sau đó, không thèm quay đầu lại mà bước thẳng đến cửa phòng.
“Cố đại nhân, không phải nàng muốn tìm đồ sao?” Giọng nói của Ngụy Lãnh Nghiêu vang lên sau lưng nàng. Hắn đang cúi đầu, giọng nói từ tính khàn khàn.
Cố Khinh Âm thoáng dừng lại, nàng đã quên sạch chuyện này. Lúc này nàng đang vội trở về, và hiển nhiên nàng cũng không có khả năng tìm ngọc bội dưới ánh mắt khiến người ta mặt đỏ tim đập của Ngụy Lãnh Nghiêu. Vì thế, nàng cứng ngắc nói: “Cũng không phải cái gì quan trọng, ngày mai lại tìm cũng không muộn.”
“Không phải cái gì quan trọng?” Hắn lấy trong đai lưng bằng bạch ngọc ra một khối ngọc bội đặt trong tay, miếng ngọc ấy trơn bóng, phát ra ánh sáng nhu hòa dưới ánh nến. Hắn nhìn chăm chú nhìn một lát, chậm rãi nói: “Tín vật của Kỷ tướng quân, thật sự không lo?”
Phút chốc Cố Khinh Âm xoay người lại, kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay hắn, cố gắng trấn định, nhưng không dám nhìn thẳng hắn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Đa tạ tướng quân, đây đúng là ngọc bội mà tôi muốn tìm.”
Nàng nhìn chằm chằm ngọc bội, chậm rãi đi qua, Ngụy Lãnh Nghiêu lại bỗng dưng thu tay lại, giọng điệu lạnh đi, “Đến cả ngọc bội gia truyền mà hắn ta cũng mang ra, cũng coi như tình thâm nghĩa trọng với nàng.”