Trái tim Cố Khinh Âm vọt lên tận cổ họng. Khi đôi tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, toàn thân nàng đều cương cứng, cứ tưởng những chuyện xảy ra đêm đó sẽ lặp lại thêm lần nữa. Nhưng ngay sau đó, nàng nghe được giọng nói của hắn, thản nhiên, lười biếng, mang theo hơi thở mê hoặc, vang lên ngay bên tai nàng. Mùi long tiên hương của hắn nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi nàng, thân thể nàng từ từ thả lỏng, nhưng trái tim vẫn đập dồn dập như nổi trống, vang lên từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực nàng.
“Sợ là tướng gia hiểu lầm rồi, kỳ hạn tuần tra sắp hết, quả thực hai ngày nay hạ quan này hơi bận, tại sao ngài lại nói là hạ quan tránh né?” Giọng nói của nàng du dương, phi thường trấn định, cố gắng bỏ qua cảm giác thân thể hai người đang kề sát vào nhau.
Hàn Cẩm Khanh cong môi cười nhẹ, đôi mắt sắc bén thâm trầm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo nàng. Làn da của nàng trắng mịn mềm mại đến nỗi hắn luyến tiếc không muốn buông ra. “Hiểu lầm ư? Mỗi lần ta đến tập nghị phòng, Cố đại nhân lúc nào cũng là người đầu tiên rời khỏi.” Ngữ điệu của hắn lười biếng nhàn tản, như không chút để ý. “Ở doanh địa nhìn thấy ta từ xa là nàng đi đường vòng,. Nếu thật sự là hiểu lầm, Cố đại nhân có nên cho ta một lời giải thích không?”
Đầu lưỡi ấm nóng của hắn liếm mút đầu vai mượt mà của nàng, Cố Khinh Âm muốn tránh đi, nhưng thân thể lại bị hắn giữ chặt trong tay, bàn tay bên hông càn rỡ vuốt ve da thịt nàng. Từng cơn run rẩy rất nhẹ như muốn phá vỡ bộ dạng cố gắng bảo trì trấn định của nàng.
Cố Khinh Âm hơi buồn bực vì biết rõ hắn đang đùa mình, cảm giác lại bất lực nổi lên. “Vừa rồi hạ quan đã nói, hai ngày nay hơi bận một chút.” Ngữ điệu của nàng run rẩy mất tự nhiên, “Tướng gia không tin, hạ quan cũng bất lực.”
Nàng cảm giác được đầu lưỡi của hắn trong nháy mắt rời khỏi đầu vai nàng, bàn tay hắn cũng dừng lại. Nàng nín thở, cắn môi. Mấy lần nàng cố tình chống đối, rốt cục cũng chọc giận hắn sao? Như vậy hắn sẽ buông nàng ra, từ nay hai người không dây dưa nữa.
“Ngô. . . A. . .” Giây tiếp theo, cái gáy trắng nõn của nàng đau nhói. Hắn cắn mạnh lên phần thịt mềm mẫn cảm của nàng, bàn tay to từ eo nàng đi lên trên, nắm chặt một bên ngực nàng, xoa nắn thật mạnh.
Hàn Cẩm Khanh ôm chặt nàng trong lòng, để hơi thở ấm áp vờn bên tai nàng, “Cố đại nhân, đến khi nào nàng mới có thể thẳng thắn thành khẩn chút?” Ngữ khí của hắn thanh đạm trầm thấp, lực đạo trên môi cũng dần thả nhẹ, hôn nhẹ lên làn da trắng như gốm sứ của nàng.
Cố Khinh Âm đã ngâm mình trong ôn tuyền một lúc, khiến thân thể trở nên ấm áp, bây giờ bị hắn trêu chọc như thế, dưới bụng lập tức có một ngọn lửa dâng lên. Nàng giãy dụa một lát, lại bị ôm hắn ôm càng chặt hơn. Nàng có thể cảm nhận được rất rõ da thịt của hai người đang kề sát vào nhau, có một vật vừa cứng lại nóng chọc vào thắt lưng nàng, khiến nàng không thể bỏ qua.
Trong lòng nàng kinh hoàng, hơi ngẩng đầu lên, cái trán trơn bóng được ánh trăng chiếu rọi, trông nàng lúc này vừa thanh lệ vừa nhu hòa. “Thẳng thắn thành khẩn? A, tôi và ngài có gì để thẳng thắn thành khẩn?” Giọng nói của nàng run run, nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng rõ ràng.
Người phía sau không nói lời nào, chỉ thở dốc ồ ồ. Nàng có thể nghe được hắn đang gặm nhấm da thịt mình, tiếng nuốt nước miếng phát ra từ cổ họng hắn. Hai bầu vú của nàng đều bị hắn nắm trong tay, hắn niết thật mạnh, năm ngón tay thu lại, tìm mọi cách đùa bỡn. Trên bầu vú trắng nõn non mềm của nàng lưu lại dấu tay hắn, nhũ hoa đỏ tươi cương cứng, run rẩy.
Cố Khinh Âm cố gắng chịu đựng, nàng có thể khẳng định hắn đang tức giận, hắn đang phát tiết, bởi vì một câu nói không biết tốt xấu của nàng. Nhưng đây là sự thật, hắn và nàng không có điểm chung, dù gặp gỡ thế nào, khúc mắc ra sao, đều không thể vượt qua.
Bỗng dưng, nàng nghe thấy một tiếng thở dàithâm trầm tràn ra khỏi miệng hắn, như đánh mạnh vào trong lòng nàng.
“Cho dù chỉ là nửa khắc, tạm thời hãy quên thân phận của ta và nàng, được không?” Hắn nóirất nhẹ, rất khẽ nhưng lại làm nàng chấn kinh.
Quên thân phận của nhau? Làm sao có thể, lúc đầu, nếu không phải vì thân phận đối địch, họ sẽ không gặp nhau. Sao hắn có thể dễ dàng yêu cầu nàng quên đi như thế? !
Hắn xoay người nàng lại, để hai người bốn mắt tương giao, đôi mắt đen láy của hắn nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng. Nàng cũng nhìn hắn, có một giọt nước từ thái dương hắn chảy xuống, lướt qua khuôn mặt như họa, sống mũi cao thẳng, bờ môi lạnh bạc, trượt qua cằm, dừng trên bộ ngực cao ngất của nàng.
Nàng nghe thấy giọng nói của chính mình, bình tĩnh, nhưng vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng, “Hạ quan không làm được, dù chỉ là nửa khắc.”