Nàng trầm ngâm nhìn Hàn Cẩm Khanh, lúc này mái tóc đen ẩm ướt dính sát vào thái dương của hắn, dung nhan tuấn mỹ có cảm giác hơi khác so với trước đây. Đây là lần đầu tiên nàng và hắn hoàn toàn trần trụi, mặt đối mặt. Dưới ánh trăng, màu da của hắn chuyển sang trắng ngà, bả vai rộng lớn vững chãi, đường vân rõ ràng, kề sát vào thân thể nàng.
Nàng nhìn hắn, chờ hắn phản ứng, chắc sẽ lại là kiểu trào phúng như trước đây. Trong lòng hắn, nàng đâu có là gì, nàng thầm cười khổ.
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, khóe môi cong lên, thần thái mị hoặc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, tưởng hắn muốn nói gì, ai ngờ hắn lại đột ngột hôn lên môi nàng.
Hắn hôn vội vàng thô bạo, vừa hôn vừa cắn, cọ mạnh hai cánh môi đỏ mọng mềm mại của nàng. Một tay hắn đè đầu đầu nàng lại, ôm nàng càng chặt hơn, khiến nụ hôn của hai người thêm sâu. Tay kia lại lưu luyến trên bầu vú đầy đặn trắng mịn của nàng.
Cố Khinh Âm mở to hai mắt, ánh mắt từ tỉnh táo đến mê ly. Cái miệng thơm của nàng bị hắn khiêu khích, phải hé mở, để đầu lưỡi khôn khéo của hắn tiến quân thần tốc, công thành chiếm đất.
Nàng nếm thử hương vị của hắn, mát lạnh, cực nóng. Những hồi ức ngắn ngủi nàng không dám nghĩ đến bây giờ lại hiện lên trong đầu. “Ân. . .” Trong mê loạn, nàng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị.
Hàn Cẩm Khanh híp mắt lại nhìn thần thái say lòng người của nàng gần trong gang tấc, môi lưỡi càng thêm triền miên, cuồng loạn hôn nàng. Đầu lưỡi của hắn lướt qua khe răng và lợi mềm, mút lấy đầu lưỡi nhỏ xinh của nàng, không kiêng nể gì chiếm đoạt dòng nước ngọt ngào thơm ngát trong miệng nàng. Nụ hôn của hắn ngày càng mạnh mẽ, lưỡi dài khuấy đảo càn quét trong miệng nàng, không buông tha bất kỳ chỗ nào, thậm chí còn đi sâu vào trong yết hầu của nàng, rồi lại lui ra, liếm qua hàm trên mẫn cảm, làm nàng thở gấp liên tục, sắp hít thở không thông.
Cố Khinh Âm mơ màng, tỏa ra vẻ phong tình quyến rũ. Lúc này nàng chỉ cảm thấy môi lưỡi như gặp mưa rền gió dữ, bị ép buộc phải thừa nhận thế tiến công của hắn. Nàng cúi đầu nức nở. Trong làn sương mù, nàng nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo hút hồn, vừ xa lạ lại quen thuộc, mê hoặc thần trí của nàng. Trái tim nàng hơi nhói đau, nàng không biết cơn đau đó có nghĩ là gì. Nhưng trong trận càn quét của hắn, nàng cảm nhận được một cơn khoái cảm.
Cho đến khi môi lưỡi hắn rời khỏi miệng nàng, thân thể nàng vẫn run rẩy, cánh tay đã vòng lên cổ hắn, móng tay bấm sâu vào tấm lưng trần rắn chắc của hắn.
“Bây giờ thì sao?” Hắn cười vô cùng mị hoặc, tiếng nói lười biếng trầm thấp nhàn nhã, như đang dụ dỗ nàng.
Hắn quá quen thuộc với thân thể của nàng. Nếu lý trí không cùng chung nhận thức, hắn không ngại dùng phương pháp, ví dụ như sự phù hợp về thân thể.
Cố Khinh Âm còn đang thở dốc, ánh trăng bàng bạc hắt xuống đầm nước, chiếu vào mắt nàng. Nàng ngắm nhìn mái tóc đen và hàng mi dài của hắn đều phiếm ánh sáng nhu hòa. Hắn đang cười, tư thái vô cùng mê người.
Giọng hắn lúc này như từ xa truyền đến, nàng hoàn toàn sững sờ ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn hắn.
Hàn Cẩm Khanh bế nàng lên rồi bỗng dưng buông tay ra, nàng lập tức mất trọng tâm, theo bản năng mở hai chân quấn lấy thắt lưng thon gầy của hắn, hai tay bám chặt lấy đầu vai hắn.
Mực nước tràn qua bắp đùi hắn, nam căn căng trướng lập tức trên chạm vào mật viên của nàng, quy đầu to lớn không ngừng cọ xát khe hở thần bí của nàng. Miệng huyệt của nàng không ngừng khép mở như đang đòi ăn.
Cố Khinh Âm bị ngọn lửa trong bụng trêu chọ, chỉ cảm thấy hạn thâ ngứa ngáy khó chịu, bên trong trống rỗng vô cùng. Thân thể vô thức cọ nhẹ vào người Hàn Cẩm Khanh, tiểu huyệt như cố ý như vô tình mút lấy quy đầu của hắn.
Hàn Cẩm Khanh chẳng chúy nóng vội, mà còn rất kiên nhẫn đùa nàng, quy đầu đè ép hoa hạt, thỉnh thoảng còn xoa bóp mông nàng.
“Cố đại nhân, sao không nói gì?” Hắn cắn nhẹ lên đầu vai mượt mà của nàng, thản nhiên hỏi, thanh âm có chút âm trầm, trong con ngươi đen sâu thẳm như cháy lên một ngọn lửa.
Cố Khinh Âm cắn môi, cả người run rẩy, những nơi kề sát với da thịt hắn đều trở nên nóng bỏng. Bầu ngực sữa của nàng đè lên cơ ngực cứng rắn của hắn, cảm giác tê dại theo nhịp đập trái tim truyền đến tứ chi bách hải.
Trong nháy mắt, nàng đã biết dụng ý của hắn, trong lòng vô cùng xấu hổ phiền muộn, cáu giận vì thân thể này của mình. Nàng coi như không hiểu ý hắn, lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Hạ quan, không biết. . .”
“Tiểu bảo bối lúc nào cũng thích nói dối.” Hàn Cẩm Khanh nâng nàng lên cao hơn một chút, mút lấy nhũ hoa đỏ tươi của nàng.
“A. . . Ngài. . .” Thân thể nàng mềm nhũn, ngón tay lùa vào trong mái tóc đen của hắn.
“Sao không giãy dụa nữa?” Hắn ngẩng đầu lên, gần nàng trong gang tấc, để hơi thở của hai người hòa vào nhau, “Chẳng lẽ lúc này Cố đại nhân cam tâm tình nguyện?” Sau đó, không hề báo trước, hắn động thân, đivào trong thân thể nàng.