Nữ Quan Vận Sự

Chương 188: Chương 188: Chương 186: Mưa gió ập đến




Cố Khinh Âm vội buông chén trà đứng dậy, “Sao Minh đại nhân lại nói vậy, hạ quan thân là phó sử, nên vì đại nhân phân ưu, đây vốn là chức trách của hạ quan.”

“Đã sớm nghe Cố đại nhân là nữ quan kiểu mẫu trong triều, bản quan có thể là cộng sự với Cố đại nhân, quả thật tam sinh hữu hạnh. Xuân tuần lần này là chuyện trọng đại, nhờ có Cố đại nhân tương trợ, làm việc chăm chỉ, bản quan thật sự cảm động. Huống chi, “ hắn tạm dừng một chút, nhìn sắc mặt Cố Khinh Âm, mới nói: “trong nhà Cố đại nhân vừa gặp biến cố, Cố đại học sĩ. . .” Còn chưa dứt lời, hắn đã thở dài một tiếng, đôi mắt lưu ly chợt lóe, đầy vẻ nhu hòa, thương tiếc.

Lúc này Cố Khinh Âm mới ý thức được lần này phụ thân gặp chuyện không may, sợ rằng đã truyền khắp triều đình dân chúng. Mấy lời của Thượng Quan Dung Khâm đêm qua chắc là muốn đề cập đến chuyện này, chỉ có nàng thân là nữ nhi lại vô tâm, sáng nay nhìn thấy lá thư này cũng không biết người nào làm, trong lòng vừa vội vừa lo.

“Đại nhân khen trật rồi. Gia phụ cả đời thanh liêm, xử sự công chính, lần này không biết sao, thế nhưng. . .” Cố Khinh Âm kịp lúc dừng câu chuyện, giọng nói đã có chút nghẹn ngào.

“Bản quan vô cùng kính trọng Cố đại học sĩ, lần này chỉ sợ có ẩn tình khác. Thánh Thượng anh minh, sau khi Đại Lý tự điều tra xong chắc chắn sẽ cho lệnh tôn công đạo, Cố đại nhân đừng quá đau buồn.” Hắn tiến lên, vỗ nhẹ lên bờ vai gầy yếu của nàng.

Cố Khinh Âm gật nhẹ đầu, đối với quá mức hơi xấu hổ vì để lộ cảm xúc quá nhiều, liền hơi nghiêng người tránh đi.

Minh Tiểu Hạc cong môi, lại nói: “Nay phe phái trong triều đã phân chia rõ ràng, Cố đại học sĩ gặp phải biến cố lần này, chắc là do bị người chèn ép.” Hắn tạm dừng một lát, vừa lòng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Cố Khinh Âm, mới nói tiếp: “Cố đại nhân, bản quan coi cô là người một nhà mới nhiều lời vài câu, lệnh tôn chịu khổ, người nào sẽ được lợi, chắc trong lòng cô hiểu rõ.”

Suy nghĩ của Cố Khinh Âm thay đổi thật nhanh, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run giọng nói: “Gia phụ làm quan thanh minh chính trực, tuy làm việc cho Giang Lăng vương, nhưng. . .”

“Từ xưa đến nay, phe phái trong triều tranh đấu tàn khốc, bản quan chỉ nhắc nhở Cố đại nhân, nên đề phòng trong lúc Đại Lý tự điều tra, nhất định đừng để người ta bắt được nhược điểm. Huống chi, “ hắn liếc mắt nhìn Cố Khinh Âm một cái, thấy nàng cau mày, lại nói: “Với giao tình của Cố đại nhân và Hàn tướng, việc của lệnh tôn chắc chắn vẫn còn đường sống.”

Cố Khinh Âm nhìn hắn, trong mắt kinh nghi bất định. Minh Tiểu Hạc nói trắng ra như thế, sao nàng lại không hiểu, nhưng mà. . . Hàn Cẩm Khanh. . . nếu thật sự là hắn. . .

Nàng lui về sau hai bước, chạm vào cạnh bàn làm cái bình hoa cổ cao bên cạnh rơi xuống vỡ tan tành.

“Cố đại nhân, “ Minh Tiểu Hạc bước lên đỡ nàng, “Việc tuần tra doanh địa đóng quân hôm nay chỉ còn chút xíu, nếu thân thể Cố đại nhân không khoẻ, không bằng xin nghỉ một thời gian đi.”

Cố Khinh Âm kinh ngạc nhìn hắn, có lẽ, người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, mà Minh Tiểu Hạc căn bản không có lý do gạt nàng.

Đêm đó, Cố Khinh Âm chạy về phủ, Cố mẫu chạy ra đón, “Sao hôm nay con lại về?”

“Nương còn muốn giấu con bao lâu?” Lúc Cố Khinh Âm trở về phủ, hạ nhân nhìn thấy nàng đều lảng tránh, nên trong lòng càng lo lắng.

Cố mẫu than thở một tiếng, mắt ngấn lệ, “Anh con đã trở lại, đang ở trong thư phòng nói chuyện với cha con. Khinh Âm, cha con cũng không phải cố ý giấu con, hiện nay con phụng chỉ tuần tra, ông ấy không hy vọng con phân tâm. Hơn nữa, chuyện của cha còn còn chưa có kết luận, có lẽ. . .”

Cố Khinh Âm dùng sức nắm nắm chặt tay mẫu thân, nói: “Con đến thư phòng.”

Trong thư phòng, Cố Khinh Luật trầm mặc một lát, nhìn phụ thân, “Cha không cần nói lại, lần này nhi tử hồi kinh, nhất định tra ra manh mối của chuyện này. Cha chớ khuyên nữa.”

Nếp nhăn giữa lông mày của Cố Đức Minh càng sâu, vẻ mặt đông lạnh, “Con chẳng qua chỉ là một quận thủ ngũ phẩm, có bao nhiêu bản sự? Vi phụ tự có chừng mực, con lập tức về quận Thanh Nam đi!”

“Phụ thân! Nguyễn Hạo Chi lấy oán trả ơn, ở trước mặt Vương gia ăn nói lung tung, bịa đặt hại cha, lần này quyết không thể để hắn được tiện nghi!”

Ánh mắt Cố Đức Minh nặng nề, xoay người lại nhìn nhi tử, “Con cho là chỉ dựa vào mấy lời nói linh tinh của Nguyễn Hạo Chi mà Vương gia sẽ tin hắn? Tất nhiên hắn giận là đúng, nhưng là muội muội của con vi phạm hôn ước trước, còn hắn chỉ là một quân cờ thôi.”

“Phụ thân, người. . . biết người đứng sau giở trò?” Cố Khinh Luật ngạc nhiên hỏi.

“Mưa gió ập đến, làm gì có ai tránh được. Nếu thực gặp chuyện không may, con cầm tín vật của vi phụ vừa đưa đi tìm Ngự vương gia và Thượng Quan Dung Khâm.” Ông trầm lặng nhìn nhi tử, “Nhất định đừng tự tiện chủ trương, tất cả phải đợi Đại Lý tự xử lý.”

Cố Khinh Luật nghiêm mặt, trong lòng sáng như gương, nói: “Hàn Cẩm Khanh, hắn. . .”

“Câm miệng! Cứ theo lời vi phụ mà làm, đừng phỏng đoán lung tung.”

Cố Khinh Âm cứng ngắc tựa vào cạnh cửa, thân thể từ từ trượt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.