Thượng Quan Dung Khâm ở lại quân doanh thêm một ngày. Khi nói chuyện cùng Ngụy Lãnh Nghiêu, Thượng Quan Dung Khâm luôn giữ ý cười nhàn nhạt, còn Ngụy Lãnh Nghiêu gần như không có biểu tình gì.
Lúc Ngụy Lãnh Nghiêu rời đi, Lâm Khôn hầu bên người Thượng Quan Dung Khâm vừa vặn đi vào doanh trướng, cung kính hành lễ với Ngụy Lãnh Nghiêu rồi bước nhanh tới bên cạnh Thượng Quan Dung Khâm.
“Việc hôm trước đại nhân phân phó, ty chức đã tra được manh mối, “ y lấy ra một sợi dây buộc tóc bằng gấm màu thủy lam trong ống tay áo, “Đây là chiếc khăn tay mà binh lính phát hiện ra trong ngôi đình nhỏ ở trong rừng.”
Thượng Quan Dung Khâm nhấp một ngụm trà, nhìn sợi dây kia, thần sắc ngưng đọng, nói: “Không phát hiện ra gì khác nữa?”
Lâm Khôn cụp mắt trả lời: “Hai tân binh canh bên ngoài đều là hộ vệ của Hàn tướng, trừ Hàn tướng ra, lúc đầu cũng không thấy những người khác vào rừng. Lúc bọn họ ra khỏi cánh rừng, xa xa nhìn thấy Minh đại nhân cũng từ đầu khác nghiêng ngả lảo đảo chạy về doanh địa, hình như còn bị thương.”
“Bọn họ lấy cái gì xác nhận thân phận của Minh Tiểu Hạc?” Mi tâm Thượng Quan Dung Khâm nhíu lại.
“Ty chức cũng hỏi vậy. Bọn họ nói lúc đó Minh đại nhân mặc quan phục, tóc xõa ra dài hơn nam tử bình thường một chút, kiểu dáng của quan ủng cũng độc đáo. Bọn họ sẽ không nhận lầm.”
“Không còn ai khác?” Thượng Quan Dung Khâm truy vấn.
“Không có.” Lâm Khôn đáp rõ ràng. Y đã điều tra vô cùng rõ ràng, phàm có điểm đáng ngờ sẽ sắp xếp tra sớm nhất.
Thượng Quan Dung Khâm lẳng lặng nhìn nước trà xanh xanh, ánh mắt thâm thúy.
Lúc này Minh Tiểu Hạc cũng ở lại quân doanh, trên danh nghĩa là để cho đám người Phùng Thì Viễn thêm chút thời gian sửa sang lại hồ sơ, rồi nộp cho mình xem qua, chứ thực ra hắn đã chuẩn bị tốt rượu và thức ăn ở Hạc Di lầu, chờ Thượng Quan Dung Khâm cùng về tiêu khiển.
Trong lòng hắn thầm chột dạ, mặc dù đã chủ động nói với Thượng Quan Dung Khâm về việc trong rừng, nhưng cũng sợ Hàn Cẩm Khanh và Ngụy Lãnh Nghiêu lại có hành động gì. Còn Cố Khinh Âm nay ốc còn không mang nổi mình ốc, lại còn phải đề phòng Hàn Cẩm Khanh, tạm thời không gây ra chuyện được. Dù thế nào, vẫn nên qua lại nhiều với Thượng Quan thì tốt hơn. Hắn cân nhắc qua lại, đã gần đến trưa, bất ngờ lại đợi được Lâm Khôn.
Lâm khôn là người cũ của Thượng Quan phủ, rất được nể trọng, nhưng Minh Tiểu Hạc không thích người này vì dáng vẻ khó thân cận, nói thêm hai câu với y cũng ngại mệt.
Hắn nhướng mày, trong mắt không gợn sóng, nói: “Đúng là khách hiếm có.”
Lâm Khôn chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ nói: “Ty chức đến mấy câu thay Thượng Quan đại nhân.”
“Nga? Huynh ấy muốn nhắn gì cho ta?” Minh Tiểu Hạc miễn cưỡng liếc y một cái, “Nói đi.”
Lâm khôn có nề nếp nói: “Thượng Quan đại nhân hỏi Minh đại nhân, vụ án của Đường Tĩnh tiến hành đến đâu rồi?”
Minh Tiểu Hạc sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Dung Khâm lại đột nhiên quan tâm đến vụ án của Đường Tĩnh như thế, bèn nói: “Mấy ngày gần đây ta đều phải hối hả tuần tra, không rảnh quan tâm đến chuyện ấy.”
“Ý của đại nhân là án kiện đó vẫn đặt ở Hình bộ, không hề tiến triển?” Lâm Khôn hỏi.
“Ngươi!” Minh Tiểu Hạc rất phản cảm với câu này của Lâm Khôn, cho dù đó có là sự thật. Dung sắc minh diễm của hắn trầm xuống, “Ngươi không có tư cách quản công vụ của bản quan.”
Thần sắc của Lâm khôn chẳng chút thay đổi, nói: “Ty chức thay Thượng Quan đại nhân nhắn lại, tất nhiên cũng thay Thượng Quan đại nhân hỏi han tình hình.”
Minh Tiểu Hạc liếc y một cái, biết tranh chấp vô vị với y cũng không chiếm được ưu thế, đành kìm nén không vui, nói: “Đợi tuần tra xong, ta tự sẽ theo án kiện, ngươi cứ bảo Thượng Quan yên tâm.”
“Ý của Thượng Quan đại nhân là, nếu Minh đại nhân chưa làm thỏa đáng vụ án của Đường Tĩnh, tuần tra kế tiếp sẽ không cần tham dự.”
Minh Tiểu Hạc nhìn thẳng Lâm Khôn, hiển nhiên không nghĩ tới Thượng Quan Dung Khâm sẽ nói như vậy. Chính mồm Thượng Quan từng nói muốn thông qua xuân tuần giúp hắn mở rộng quan hệ, nhưng hắn cũng biết, lời nói của Lâm Khôn chính là ý của Thượng Quan.
“Thượng Quan hiện ở nơi nào?” Mắt Minh Tiểu Hạc lạnh đi, “Ta muốn gặp huynh ấy!”
“Thượng Quan đại nhân đã khởi hành hồi kinh, “ Lâm Khôn đáp không nhanh không chậm, “tạm thời không muốn gặp Minh đại nhân.”
Minh Tiểu Hạc mơ hồ đoán được cái gì, vừa sợ vừa giận, nhìn Lâm Khôn, hỏi: “Thượng Quan bảo ngươi tra xét cái gì?”
“Ty chức không thể nói, “ Lâm Khôn tiếp tục cúi đầu, “Thượng Quan đại nhân còn bảo ty chức nhắc nhở Minh đại nhân, nếu vụ án của Đường Tĩnh không làm tốt, Ngự sử đài có thể đổi chủ bất cứ lúc nào.”
Minh Tiểu Hạc phất ống tay áo, hất toàn bộ giấy tờ trên bàn xuống đất, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng vì xấu hổ, “Biến! Ngươi lập tức cút ra ngoài cho bản quan!”