Nữ Quan Vận Sự

Chương 198: Chương 198: Chương 193: Đột nhiên bực mình




Trên ghế chủ vị, Thượng Quan Dung Khâm và Vương Thành Giác ngồi đối ẩm, trò chuyện vui vẻ, náo nhiệt. Vương Thành Giác tuy có tuổi, nhưng tướng mạo vẫn còn nét anh tuấn, chăm sóc cẩn thận, bên người có hai có tiểu vũ cơ lúc nào cũng dán sát vào, trái ôm phải ấp.

Những yến hội trong quan trường thỉnh thoảng mời vài ba mỹ cơ làm bạn trợ hứng cũng là chuyện thường, Thượng Quan Dung Khâm cũng không thể ngoại lệ. Mới vừa rồi có một hồng y nữ tử khảy đàn tỳ bà tựa nhẹ vào người hắn rót rượu, nói nói cười cười. Ngoài ra còn một bạch y nữ tử đánh đàn muốn đưa một trái nho tới miệng hắn, nhưng bị hắn đẩy ra, nên đành đặt vào đĩa sứ trắng trước mặt.

Thượng Quan Dung Khâm có khuôn mặt trác tuyệt, khí chất thanh tao. Hắn ngồi đó, khi thì bắt chuyện vài câu với Vương Thành Giác, lúc lại nhấp nhẹ một ngụm rượu ngon, luôn duy trì khoảng cách cùng nữ tử bên cạnh.

Hồng y nữ tử đã lăn lộn ở trốn phong trần trụy lạc nhiều năm, nhưng chưa từng gặp nam từ nào như Thượng Quan Dung Khâm, trong mắt hiện rõ vẻ quấn quýt si mê. Nàng ta đã thử mấy lần nhưng đều thất bại, cảm thấy hơi buồn rầu, đành liếc mắt nhìn bạch y nữ tử bên cạnh. Nàng kia ngầm hiểu, đẩy nhẹ một cái, khiến hồng y nữ tử ngã vào lòng Thượng Quan Dung Khâm.

Ánh mắt và động tác của hai người này chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, nên không có ai để ý. Lúc Cố Khinh Âm nghe được tiếng động bèn ngẩng đầu lên, thấy cảnh hồng y nữ từ điềm đạm đáng yêu nhìn Thượng Quan Dung Khâm, hắn cũng nhìn lại, rồi đưa tay đỡ nàng ta dậy.

Cố Khinh Âm cũng không biết mình bị làm sao mà đột nhiên lại đặt đũa xuống, rồi đứng thẳng lên. Đến lúc phát hiện ra thì tất cả những quan viên ngồi ở đây đều đang nhìn lại, nàng bèn vội vàng lấp liếm: “Bản quan đột nhiên thấy hơi bực mình, muốn ra đầu thuyền hít thở không khí.” Nói xong, nàng bước nhanh ra ngoài như đang chạy trốn.

Vương Thành Giác thấy sắc mặt Cố Khinh Âm không tốt, liền bảo một chủ sự của Công bộ đi theo để giúp đỡ, rồi lại quay qua Thượng Quan Dung Khâm trêu ghẹo: “Thượng Quan đại nhân có dung mạo như thiên tiên, khó trách lại khiến Lâm Cơ tiếng tăm lừng lẫy khắp kinh thành cũng phải yêu thương nhung nhớ.”

Hồng y nữ tử tên Lâm Cơ đỏ mặt, khiến ngũ quan càng thêm diễm lệ động lòng người. Nàng ta cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi Thượng Quan Dung Khâm, lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu, vô cùng phong tình, nhìn thấy mà thương. Nếu là nam tử bình thường đã sớm kéo vào trong lòng thân thiết ôn tồn một phen, nhưng Thượng Quan Dung Khâm vẫn chẳng chút động lòng, chỉ hờ hững nói: “Không sao, cô nương không cần đa lễ.”

Lâm Cơ nghe vậy, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, những thủ đoạn ứng đối được tôi luyện ở trốn phong lại chẳng dùng được chút nào nên đành cúi đầu, tay nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Vương Thành Giác thấy thế cười nói: “Lâm Cơ, ngươi cũng biết Thượng Quan đại nhân là người thế nào mà. Bao nhiêu trọng thần trong triều đều muốn ngài ấy làm con rể, bao nhiêu thiên kim thế gia muốn nương thân, mà ngài ấy còn không động lòng. Ngươi cần gì phải như thế, không giống người đứng đầu bảng của Thủy Thiên các chút nào, mau rót rượu cho Thượng Quan đại nhân bồi tội đi.”

Lâm Cơ nghe vậy rùng mình, khiếp sợ nhìn Thượng Quan Dung Khâm, yên lặng ngồi bên cạnh, chuyên tâm rót rượu gắp thức ăn cho hắn.

Cố Khinh Âm ra khỏi khoang thuyền liền đi một mạch đến đầu thuyền, im lặng đứng đó, để hơi nước và gió xuân phất qua mái tóc và tay áo nàng.

Hai bên bờ sông rất phồn hoa náo nhiệt, các loại cửa hàng tửu lâu san sát. Mấy đứa bé đang vịn cành liễu chơi đùa.

Nàng trầm ngâm nhìn một hồi, trong lòng dần bình tĩnh.

Vừa rồi khi thấy Thượng Quan Dung Khâm đỡ hồng y nữ tử, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác quái dị, chỉ lướt qua trong chớp mắt nên nàng không để. Nhưng sau đó trong đầu nàng lại hiện lên cảnh trong mộng đêm trước, thần thái mị hoặc động tình của Thượng Quan Dung Khâm lúc đó trùng khớp với dung nhan tuấn tú lịch sự tao nhã với người đang ngồi trước mắt nàng bây giờ. Nàng nhất thời hoảng loạn, không thể ngồi tiếp được nữa.

Cảnh tượng trong giấc mơ đó làm nàng vô cùng bối rối, bởi sau khi tỉnh lại nàng vẫn nhớ rõ từng chi tiết, cứ như đã từng trải qua.

Nàng biết mình không nên suy nghĩ miên man như thế, mà phải hiểu rõ tình cảnh và vị trí của mình bây giờ. Nàng chỉ là một nữ quan ngũ phẩm, nếu không có phụ thân che chở thì sẽ chẳng là gì cả. Thậm chí những quan viên từng bị nàng buộc tội mà tới báo thù, đều có khả năng khiến nàng không ngóc đầu lên được.

Từ khi tiếp tục xuân tuần, suy nghĩ của nàng không còn giống như trước đây nữa. Nàng hy vọng được thể hiện khả nàng, nên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

“Cố đại nhân, nơi này gió to, không nên đứng lâu.” Một giọng nói ôn nhuận thanh nhã vang lên sau lưng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.